Edit: Fio
Beta: Huyên
Sở Đông Ly vừa mới xuất hiện ở cửa chính đã bị một đám mao cầu vây quanh. Một ngày không gặp như cách ba thu, đám mao cầu vô cùng nhớ chủ nhân, chỉ hận không thể dính chặt vào người hắn không tách rời.
Một đám nhiệt tình hoan nghênh như thế khiến cho bốn tiểu hoa yêu trợn mắt há mồm. Trên người Sở Đông Ly treo một đám mao cầu, bước đi liên tục thì đúng là khó khăn, thế là hắn đành phải ngồi xổm trước cửa lớn, vuốt ve đám mao cầu.
Khổng Tước nghe được động tĩnh thì bước ra, thấy Sở Đông Ly và Tạ Hi đã trở về, không khỏi vui sướng: “Tiểu Ly Tử, các ngươi đã về rồi!”
Sau đó Khổng Tước vốn định tiến lên chào hỏi Sở Đông Ly, thế nhưng bên người hắn vốn không có chỗ chen chân, sớm đã biết mị lực Sở Đông Ly khó cưỡng, chỉ là không nghĩ lại khó đến mức này… Khổng Tước rất phiền muộn: Bình thường mình cũng chăm sóc đám mao cầu này không ít, tại sao không thấy chúng nó vui vẻ với mình như tên Sở Đông Ly thân là chủ nhân mà lại lười biếng này? Một đám vong ân bội nghĩa!
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Tạ Hi Tri mặt đen thui đang trừng đám mao cầu ăn đậu hũ của Sở Đông Ly. Khổng Tước lại gần, vỗ vai y: “Đoàn Đoàn, ngươi không sao chứ?”
Mặc dù hiện tại Tạ Hi Tri đứng trước mặt mình vẫn ổn, nhưng nghĩ đến phượng hoàng hấp hối lúc trước, Khổng Tước vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Tạ Hi Tri hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Khổng Tước, trong lòng không khỏi ấm áp: “Không sao.”
“Không sao là tốt rồi.” Khổng Tước quay đầu nhìn sang bốn con tiểu yêu, ồ lên một tiếng: “Từ lúc nào mà Tiểu Ly Tử lại thích trồng hoa?”
Tạ Hi Tri: “Lúc nqò Sở Sở cũng thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Khổng Tước sờ cằm, quan sát Tạ Hi Tri trước mặt mình từ trên xuống dưới.
Tạ Hi Tri bị nhìn đến nhảy dựng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khổng Tước nói: “Ta thấy ngươi có vẻ hơi khác một chút.”
Tạ Hi Tri khó hiểu: “Khác chỗ nào?”
Khổng Tước đáp: “Không nói rõ được.”
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng khí thế toát ra mỗi lúc phất tay hiển nhiên không giống như trước, trước đây cho dù Tạ Hi Tri có đeo lên một cái mặt lạnh lùng cũng không làm cho người khác cảm thấy khó đến gần, hiện tại trên người y thêm một chút khí chất vương giả bất phàm, khiến người khác nảy sinh kính sợ.
Sở Đông Ly vuốt ve đám mao cầu xong, cuối cùng cũng đứng lên ngắt lời: “Đương nhiên là khác, đã trở nên giảo hoạt hơn rồi.”
Tạ Hi Tri: “Là bị Sở Đông Ly nhà ngươi dạy hư.”
Sở Đông Ly lôi kéo Khổng Tước kể khổ: “Nhìn đi nhìn đi, bây giờ đã leo lên đầu ta ngồi rồi.”
Khổng Tước rút tay áo về: “Ta chỉ thấy ngươi vui vẻ thôi.”
Sở Đông Ly: “……” Hắn vui vẻ lúc nào, đúng là oan uổng mà!
Khổng Tước nhìn bốn tiểu yêu, hỏi: “Bốn đứa nó là chuyện gì?”
Sở Đông Ly đáp: “Nhặt được giữa đường.”
Khổng Tước: “… Từ lúc nào mà ngươi bắt đầu thích nhặt hoa về nhà thế?”
Sở Đông Ly nói: “Bọn chúng có năng lực, có thể kiếm tiền, còn biết nấu ăn, nuôi bọn chúng ở trong ao còn được thưởng thức. Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thế nên ta bắt bọn chúng mang về.”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Khổng Tước dựng ngón cái: “Đồ ngươi nhặt về đúng là tốt!”
Tạ Hi Tri: “……”
Khổng Tước vẫy tay với bốn tiểu yêu: “Đám nhóc các ngươi đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi chọn phòng.”
Hoàng Hoàng nói: “Chúng ta có tên, không được gọi là nhóc.”
Khổng Tước cười: “Vậy các ngươi tên gì?”
Bốn con tiểu yêu báo tên xong, Hồng Hồng hỏi Khổng Tước: “Thế ngươi tên gì?”
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Khổng Tước đáp: “Tên ta là Khổng Tước”, nói rồi nâng tay chỉ vào Đông Nam Phi vừa bước từ trong phòng ra: “Đó là Đông Nam Phi.”
Tử Tử hỏi: “Vậy chúng ta phải gọi các ngươi như thế nào?”
Khổng Tước lại nói: “Các ngươi vui là được.”
Hồng Hồng nói: “Vậy gọi Tiểu Tước và Tiểu Phi đi.”
Khoé miệng Đông Nam Phi giật một cái, bị bốn con tiểu yêu choai choai gọi là Tiểu Phi, thật có cảm giác muốn đâm vào tường.
Khổng Tước: “… Hay các ngươi vẫn nên gọi Khổng Tước và Đông Nam Phi đi.”
Hồng Hồng gãi đầu: “Tiểu Tước với Tiểu Phi không phải dễ nghe hơn sao?”
Khổng Tước uyển chuyển từ chối: “Cái danh xưng này quá trẻ con, không hợp với chúng ta.”
Tử Tử nói: “Vậy Tước Tước và Phi Phi thì sao?”
Khổng Tước: …” Vì sao bốn đứa này cứ không chịu hiểu ý mình?
Sở Đông Ly nhịn cười: “Cứ gọi thẳng tên là được, bọn họ lớn tuổi rồi, không hợp với cái loại xưng hô ngây thơ khả ái như vậy.”
Khổng Tước liếc mắt xem thường, ông già như ngươi còn lớn tuổi hơn ta.
Lúc này bốn con tiểu yêu mới ngừng lại, đập tan ý đồ gán tên mới cho Khổng Tước và Đông Nam Phi.
Khổng Tước dẫn bốn con tiểu yêu ra hậu viện sắp xếp cho bọn chúng, Sở Đông Ly hỏi Đông Nam Phi: “Vài ngày ta không ở đây có việc gì không?”
“Không.” Một lúc sau, Đông Nam Phi đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Có một con tiểu hồ ly đến tìm ngươi hai lần, Khổng Tước hỏi nó có chuyện gì, nó không chịu nói.”
"Tiểu hồ ly?” Hai mắt Sở Đông Ly sáng ngời: “Xinh đẹp không? Lông xù hả? Màu gì vậy?”
Đông Nam Phi vạch đen đầy đầu.
Tạ Hi Tri cũng bị bên này thu hút, chứng nghiện mao cầu của Sở Sở lại phát tác, y phải theo dõi thật kỹ, không thể để cho Sở Sở nuôi thêm mao cầu nữa.
Đông Nam Phi nói: “Tiểu hồ ly lông trắng, rất xinh đẹp.”
Sở Đông Ly cảm thấy hứng thú: “Vậy nó có nói sẽ quay lại không?”
Đông Nam Phi lắc đầu: “Không nói, nó đến hai lần đều không tìm được ngươi, cực kỳ thất vọng bỏ đi rồi.”
Sở Đông Ly vuốt cằm, “Đến hai lần, hẳn là phải có chuyện gì quan trọng, không chừng có thể sẽ trở lại.” Đang nói thì thấy vẻ mặt Đông Nam Phi do dự, Sở Đồng Ly kỳ quái hỏi: “Còn chuyện khác nữa đúng không?”
Đắn đo một chút, Đông Nam Phi nói: “Ta không biết có phải là ảo giác của mình hay không, hai ngày này vẫn luôn cảm thấy giống như có người bí mật giám thị chúng ta, nhưng ta và Khổng Tước điều tra vùng phụ cận đều không phát hiện được gì.”
Ánh mắt Sở Đông Ly lạnh lùng, chẳng lẽ đám người Long Dật Vân muốn đến tìm phiền phức?
“Chuyện này ta sẽ chú ý, khoảng thời gian này các ngươi hạn chế ra khỏi cửa, đi báo cho Khổng Tước một tiếng đi.”
Đông Nam Phi gật đầu, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì, sau một lúc mới mở miệng: “Ngươi cũng phải tự mình cẩn thận, ta đi nấu cơm đây.”
Chờ Đông Nam Phi rời khỏi, Tạ Hi Tri hỏi Sở Đông Ly: “Sở Sở, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Sở Đông Ly nói: “Đại khái là Long tộc muốn làm phiền, ta ra ngoài một lát.”
Tạ Hi Tri giữ chặt hắn: “Ta đi với ngươi.”
Sở Đông Ly chần chừ: “Ta sợ bọn họ biết ngươi là phượng hoàng.”
Từ lúc phong ấn trên người Tạ Hi Tri được cởi bỏ, cái vảy hắn đưa đã không thể che giấu được khí tức phượng hoàng trên người y. Long Dật Vân cũng không phải kẻ ngốc, nếu gã có tâm ắt sẽ nhìn ra được Tạ Hi Tri là phượng hoàng. Nếu để người Long tộc biết chính hắn đang nuôi một con phượng hoàng thì chỉ sợ sau này sẽ không an toàn.
Như là nhìn thấu nghi ngại của hắn, Tạ Hi Tri nói: “Nếu bọn họ hoài nghi ta là phượng hoàng thì cứ nói ta là chim trĩ.”
Sở Đông Ly ngắn gọn đáp: “Nếu ngươi là chim trĩ thì ta chắc chắn sẽ không để ngươi leo lên giường mình.”
Tạ Hi Tri: “Ta cảm thấy cực kỳ may mắn khi bản thân là một con phượng hoàng.”
Chương