Edit: Huyên
Beta: Lucifer
"Tên ăn mày kia đi vào Phiêu Hương Lâu?"
Bởi vì cảm thấy ăn mày kia có chút khả nghi, Sở Đông Ly tìm một tên lưu manh theo dõi hắn ta, chỉ là lại thu được một tin tức rất ngoài ý muốn, tên ăn mày kia vậy mà đi vào kỹ viện lớn nhất của quận An Bình ―― Phiêu Hương Lâu.
Tên lưu manh nói: "Ta đi theo hắn, nhìn thấy hắn đi từ cửa sau vào Phiêu Hương Lâu hồi lâu vẫn không đi ra, việc này rất lạ, Phiêu Hương Lâu lại có thể cho hắn đi vào."
Sở Đông Ly sờ cằm, "Ngươi nói có người mở cửa cho hắn vào?"
"Đúng vậy, một nữ nhân mở cửa cho hắn vào, hơn nữa nhìn sơ qua hai người có quen biết."
Một nữ nhân không phải ăn mày lại giả trang ăn mày vả nữ tử thanh lâu có quan hệ gì, chẳng lẽ nữ ăn mày này là nữ tử thanh lâu? Vì sao giả thành ăn mày nằm vùng ở trước cửa Lâm phủ? Ngôn Tuệ chết có quan hệ gì với nàng không....
Cho tên lưu manh rời đi, Sở Đông Ly càng nghĩ càng cảm thấy tên ăn mày kia rất khả nghi.
Vừa rồi cũng không nghiêm túc nhìn dung mạo của nữ ăn mày kia, hơn nữa nàng cố ý làm bản thân đầu bù tóc rối, nếu nàng thu thập sạch sẽ đổi quần áo khác, thật sự rất khó để tìm ra, đặc thù duy nhất là trên người có mùi đàn hương..... Sở Đông Ly có chút khó khăn, hắn cũng không nắm chắc sẽ nhận ra nữ nhân kia, mạo muội đi vào sẽ rút đây động rừng[], ngẫm lại vẫn là chờ kết quả nghiệm thi bên Hồ Ngọc rồi mới quyết định.
([] làm việc này ảnh hưởng đến việc khác)
Sở Đông Ly vỗ vỗ quả trứng bên hông, duỗi eo, "Trứng Trứng, chúng ta trở về ngủ trưa nào."
( Đản Đản í =))) dịch ra cho nó cute)
Trứng Trứng? Quả trứng rất không vừa lòng với cái xưng hô này, kết quả chính là..... Cho dù cách hai lớp quần áo, Sở Đông Ly cũng bị hơi nóng thình lình xảy ra dọa đến xoa eo dậm chân.
Cơn giận của quả trứng tới nhanh mà đi cũng nhanh, Sở Đông Ly đang chuẩn bị giáo huấn nó, nhiệt độ bên hông cũng đã lạnh đi.
Sở Đông Ly có chút dở khóc dở cười, cũng không biết bản thân đã nhặt được quả trứng quái quỷ gì, không vui sẽ tỏa hơi nóng dọa người.
Gõ trên vỏ trứng hai tiếng, "Nè, Trứng Trứng, cưng định ngốc trong quả trứng bao lâu?"
Tính toán, từ khi hắn nhặt quả trứng này về cũng có gần nửa năm.
Quả trứng động động, nó cũng không biết còn phải ở trong này ngốc bao lâu. Nó cũng mới có ý thức được hai ngày nay, có cảm giác với bên ngoài cũng mới một ngày, đừng hỏi nó vấn đề cao thâm như vậy.
"Trứng Trứng, cưng là quả trứng gì?"
Quả trứng lại động động, lại là một vấn đề không thể trả lời, nó cũng không biết bản thân là chủng loại gì.
"Ai, Trứng Trứng, cưng sẽ không có vảy đi? Ta chỉ thích mao cầu...."
Quả trứng lúc này động cũng lười động, người này thật nhiều vấn đề.
Sở Đông Ly xoa xoa vỏ trứng, lại nói: "Vỏ trứng của cưng thật dày, hoa văn cũng kỳ lạ, ủa, hoa văn này có chút quen mắt, giống như đã từng gặp ở đâu nhỉ?"
Quả trứng ngóng tai nghe.
Đợi một lúc lâu, không nghe tiếng động, quả trứng động động, Sở Đông Ly vẫn không có phản ứng.
Quả trứng có thể cảm giác được Sở Đông Ly còn ở bên cạnh, chỉ là không có động tĩnh.
Đang lúc nôn nóng, Sở Đông Ly nói chuyện: "Hạt dẻ rang này thật thơm, đáng tiếc Trứng Trứng cưng không có lộc ăn, lão bá, cho ta một cân hạt dẻ rang."
Quả trứng: "...."
Nghe Sở Đông Ly bẹp bẹp mà ăn dạt dẻ rang đến vui vẻ, quả trứng nghiến răng: Ăn đi, ăn đi, sặc chết ngươi!
....
Thẳng đến lúc lên đèn, Hồ Ngọc mới xuất hiện.
Thấy bộ dáng hắn chán nản, Khổng Tước luôn luôn thích trêu chọc người nhéo nhéo mặt hắn, cười hỏi: "Ai làm hồ ly nhỏ ngươi tức giận thế?"
Hồ Ngọc lấy tay hắn ra, rất nghiêm túc mà cảnh cáo: "Ngươi đừng nhéo mặt ta nữa, vốn dĩ không xinh đẹp rồi, ngươi lại nhéo càng thêm khó coi."
Khổng Tước cười ha ha.
Hồ Ngọc hỏi Đông Nam Phi: "Tiên sinh đâu?"
Đông Nam Phi không đổi sắc mặt nói: "Nhà xí."
Đúng lúc này, Sở Đông Ly ôm bụng đi ra, trong miệng mắng: "Lão già đáng chết, ngày mai đừng để cho ta thấy ngươi."
Hồ Ngọc không rõ nguyên do, tò mò hỏi: "Cái gì lão già, ai chọc tiên sinh?"
"Một ông lão bán hạt dẻ rang bên đường, ăn hạt dẻ của lão, làm hại ta sau khi trở về đi nhà xí ba bốn lần, đi đến chân cũng mềm."
Hồ Ngọc nhịn cười.
Sở Đông Ly nằm liệt trên ghế, hữu khí vô lực hỏi: "Kết quả nghiệm thi Ngôn Tuệ đã có rồi?"
(tieuhuyen.wordpress.com)
Hồ Ngọc gật đầu: "Mới đầu Lâm viên ngoại sống chết không cho Ngỗ tác nghiệm thi, ta phí không ít lời mới thuyết phục được hắn ta, căn cứ vào kết quả nghiệm thi bước đầu của Ngỗ tác, yết hầu Ngôn Tuệ bị cắn, có khả năng chính là nguyên nhân này nên nha hoàn không nghe thấy Ngôn Tuệ gọi, nhưng cổ quái nhất chính là không thấy trái tim của Ngôn Tuệ...."
"Chậm đã, không thấy trái tim của Ngôn Tuệ?" Sở Đông Ly lập tức ngồi thẳng, hắn cũng kiểm qua qua thi thể của Ngôn Tuệ, lúc ấy thế nhưng không chú ý tới tim Ngôn Tuệ đã biến mất. Nhưng cẩn thận nghĩ lại cảm thấy không đúng, ngực Ngôn Tuệ tuy rằng cũng có nhiều dấu răng, nhưng trừ những dấu vết đó cũng không có vết thương khác, trái tim làm sao lại biến mất?
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Hồ Ngọc nói: "Sau khi Ngỗ tác mổ thi thể mới phát hiện Ngôn Tuệ không có tim. Ngỗ tác cẩn thận kiểm tra qua, dấu răng trên ngực Ngôn Tuệ sâu hơn so với dấu răng ở các bộ phận khác, hình dạng cũng không giống, nếu nói dấu răng trên các bộ phận khác trên người Ngôn Tuệ là do tiểu hài tử hoặc người miệng nhỏ cắn, thì dấu răng trên ngực là do người miệng lớn hoặc người trưởng thành cắn. Ngỗ tác suy đoán, sau khi hung thủ lưu lại dấu răng trên ngực Ngôn Tuệ, có khả năng đã dùng công cụ gì đó hình dạng thon dài sắc bén hoặc gai nhọn đâm vào từ những dấu răng đó, từng chút mà lấy tim Ngôn Tuệ ra...."
"Thật ghê tởm." Khổng Tước nghe không nổi nữa, túm lấy Đông Nam Phi bỏ chạy.
Sở Đông Ly nhíu mày, "Ăn tim? Chẳng lẽ đúng là do tinh quái làm ra?"
Hồ Ngọc nói: "Tinh quái đều thích ăn cả trái tim, nếu là tinh quái, vì sao không trực tiếp lấy tim?"
Sở Đông Ly gật đầu, đây là điểm đang ngờ thứ nhất. Tiếp theo chính là Ngôn Tuệ chỉ là một bà già, trên dưới Lâm phủ mấy chục miệng người, vì sao lại cố tình chọn Ngôn Tuệ, tim của người trẻ tuổi đối với tinh quái có lực hấp dẫn lớn hơn, huống chi còn có Lâm Bảo vốn là trẻ con, nếu thật là tinh quái ăn tim gia tăng tu vi, lựa chọn lớn nhất nên là Lâm Bảo, đây là điểm đáng ngờ thứ hai. Lại nói, hôm nay ở Lâm phủ hắn cũng không cảm giác được hơi thở của một tinh quái nào, bởi vậy có thể thấy được, giết chết Ngôn Tuệ không phải là tinh quái....
Sở Đông Ly bỗng nhiên nghĩ tới nữ ăn mày hành vi kì lạ kia, nữ nhân này cùng với cái chết của Ngôn Tuệ có quan hệ hay không?
Đơn giản kể rõ chuyện nữ ăn mày ra, Sở Đông Ly nói: "Ngươi tìm người đi Phiêu Hương Lâu, thử xem có thể tìm ra nữ nhân này hay không?"
Hồ Ngọc khó xử: "Chỉ bằng mùi đàn hương mà muốn tìm người chỉ sợ là không dễ, lại nói ở Phiêu Hương Lâu mùi gì cũng có, mùi đàn hương xen lẫn trong mùi son phấn căn bản không ngửi ra được."
Quả thật đúng như vậy, Hồ Ngọc nói không phải không có lý, Sở Đông Ly nghĩ nghĩ, nói: "Vậy tìm người đi Lâm phủ nằm vùng, không chừng nữ nhân kia còn xuất hiện ở Lâm phủ."
Hồ Ngọc đáp ứng, lại ngồi một lát liền cáo từ rời đi.
Sở Đông Ly nhớ tới bản thân còn chưa ăn cơm chiều, vừa định đi phòng bếp kiếm đồ ăn, vừa mới đứng lên bụng lại không thoải mái, đành phải chạy vào nhà xí.
"Lão già đáng chết, ngày mai đừng để ta thấy được ngươi, bằng không xác định cho ngươi ăn một cân bã đậu!"
"Tiểu Ly Tử, ngươi không sao chứ, nếu không tìm đại phu xem cho ngươi nha." Khổng Tước thấy Sở Đông Ly đi đến tay mềm chân mềm, đau lòng nói.
Nhóm mao cầu Sở gia vây quanh một vòng, đồng tình mà nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly nghiến răng nghiến lợi: "So với đi tìm đại phu, ta càng muốn ngươi giúp ta tìm lão già kia, cho lão một cân bã đậu, khiến lão ta nếm thử tư vị hận không thể ở lại nhà xí.
Khổng Tước: "....." Thật đúng là có thù tất báo.
Đông Nam Phi nói: "Ngươi còn chưa ăn cơm chiều, muốn ăn cái gì không để ta nấu cho ngươi."
Sở Đông Ly rầm rì: "Ta muốn ăn thịt lão già kia."
Đông Nam Phi: "....." Hắn có chút đồng tình với ông lão bán hạt dẻ kia, bị Sở Đông Ly nhớ thương tuyệt đối là ác mộng.
"Không cần lo lắng cho ta, ta ngủ một giấc sẽ không có việc gì."
Khổng Tước và Đông Nam Phi nhìn nhau, Khổng Tước nói: "Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì gọi chúng ta."
Sở Đông Ly xua xua tay, Khổng Tước bước đến giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, xoa xoa đầu hắn, cùng Đông Nam Phi đóng cửa lui ra ngoài.
Quả trứng lăn lại, cọ cọ mặt Sở Đông Ly.
Sở Đông Ly duỗi tay ôm quả trứng, đặt ở trên bụng.
"Trứng Trứng, tỏa ra chút hơi nóng làm ấm bụng ta đi, thật là muốn mạng mà, sau này ta sẽ không bao giờ ăn hạt dẻ rang nữa."
Quả trứng đen mặt, quyết định không để ý tới hắn.
"Trứng Trứng, bụng ta đau."
"Trứng Trứng, cưng đừng có giả chết, ta biết cưng có thể nghe ta nói chuyện mà."
"Trứng Trứng thối, tính toán thì hôm nay cưng làm ta nóng hai lần. Ta chính là rất mang thù nha, có tin ta làm cưng thành món ăn không."
.....
Quả trứng động động, vô cùng không tình nguyện mà tỏa nhiệt giúp Sở tiểu nhân làm ấm bụng.
"Trứng Trứng, thật ra cưng luôn ngốc trong quả trứng cũng rất tốt, lò sưởi thượng hạng tốt vậy đi đâu mà tìm đây, bên trái một chút, lên trên một chút, đúng vậy, thật là thoải mái."
Quả trứng buồn bực nghe chỉ thị của Sở Đông Ly mà lăn trái lăn phải, lên trên xuống dưới giúp hắn làm ấm bụng.
......
Hôm sau, Sở Đông Ly bị đói tỉnh. Tối hôm qua hắn không ăn cơm, hơn nữa lại đau bụng cả đêm, có thể nói là đói đến hoa mắt, sức lực bò dậy cũng không có.
Vừa định gọi Khổng Tước, bỗng nhiên có một mao cầu đỏ chói bổ nhào vào mặt hắn.
Có một chút dại ra mà cầm mao cầu ngắm nhìn, vừa thấy liền ―― kích động, "Gà con đỏ chói từ đâu ra đấy? Còn quá béo? Lông cũng xù xù!!!!"
Gà con? Béo? Bị nhận là gà con béo mao cầu nổi giận, cái miệng nhỏ mở to ―― phun ra một ngọn lửa.....