Phượng Giá

chương 67: tiên ma (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Huyên

Ma Vực nằm ở hỗn độn giới của phương bắc, bầu trời nơi đây quanh năm tối tăm mờ mịt, là một nơi không có ánh nắng.

Sở Đông Ly chỉ biết mỗi Ma Vực nằm ở hỗn độn giới của phương bắc mà thôi, nghe đồn muốn đến Ma Vực nhất định phải tìm được cánh cửa để vào đó, mà cánh cửa này lại không phải là cái duy nhất, không chỉ không phải duy nhất, hơn nữa còn biến hóa đa dạng, có đôi khi cánh cửa này là một cái cây, có đôi khi là một cái hố sâu ven đường, thậm chí có đôi khi còn là một tảng đá lớn.....

Sở Đông Ly nhìn sa mạc mênh mông trước mắt yên lặng hồi lâu, rồi duỗi tay vào trong ngực lôi tiểu phượng hoàng đang ngủ nướng ra, hoài nghi: "Đoàn Đoàn, ngươi xác định chúng ta không hề đi nhầm hướng?"

Tiểu phượng hoàng dùng cánh nhỏ gãi gãi đầu, không chắc lắm: "Hẳn là vậy."

"Hẳn là?" Sở Đông Ly kéo dài âm điệu, sao hắn lại cảm thấy con phượng hoàng này rất không đáng tin nhỉ.

Tiểu phượng hoàng lập tức khẳng định nói: "Ta không nhớ lầm đâu, là hướng này."

Sở Đông Ly cúi đầu yên lặng nhìn tiểu phượng hoàng.

Tiểu phượng hoàng bay đến đậu lên bờ vai Sở Đông Ly, dùng đầu cọ xát gương mặt của hắn, khẳng định lại lần nữa: "Nơi này chính là biên giới Ma Vực."

Sở Đông Ly thu tầm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm cái gọi là cửa trong truyền thuyết.

Thế nhưng liếc mắt nhìn ra xa xa, trước mắt ngoại trừ cát vàng vẫn là cát vàng.

Sở Đông Ly trầm ngâm: "Chẳng lẽ cửa ở trong sa mạc?"

Tiểu phượng hoàng nói: "Cũng có khả năng lắm, hay là chúng ta vào xem đi."

Nhấc chân đang muốn bước vào sa mạc, bên cạnh bỗng nhiên có người thấp một giọng nói: "Công tử, muốn mua đá không?"

Sở Đông Ly giật nảy mình, nhìn bốn phía, thấy xung quanh trống rỗng, cũng chỉ có cồn cát cao như hai người ở bên phải, giọng nói đó truyền đến từ sau cồn cát.

Sở Đông Ly và tiểu phượng hoàng nhìn nhau, bằng bản lĩnh của hai người bọn họ cũng không sợ bất luận yêu ma quỷ quái gì, mới đầu bọn họ chỉ bị dọa một chút, sau đó bình tĩnh lại...... Sở Đông Ly vừa âm thầm đề phòng, vừa đi về phía cồn cát.

Phía sau cồn cát có hai cây xương rồng cao lớn, giữa hai cây xương rồng treo một tấm vải trắng cũ nát, dưới vải trắng có một người, trước mặt người này trải một mảnh vải đen, trên miếng vải đen trưng bày đống đá tròn màu sắc khác nhau lớn nhỏ cỡ nắm tay.

Người kia ngẩng đầu lên --- là người quen.

Trên mặt lão đầu là nụ cười hoa cúc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.

......

Ở cái nơi chim không thèm đẻ trứng gặp được lão đầu chuyên bán đồ hố người này, Sở Đông Ly biểu hiện rất bình tĩnh, hắn vẫn luôn cảm thấy lão đầu này là một người dở hỡi, luôn ở một nơi quỷ dị làm một vài chuyện quỷ dị.

Sở Đông Ly ngồi xổm xuống, nâng má dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi: "Sao lại trùng hợp như vậy?"

Lão đầu lắc đầu: "Không khéo không khéo, nếu là trùng hợp đã sớm nên chạm mặt, ta ngồi ở nơi này đã mấy ngày.

Sở Đông Ly kinh ngạc: "Ngươi đang chờ ta?"

Lão đầu cười ha hả: "Chờ người hữu duyên, ngươi là một người trong đó."

Sở Đông Ly ồ một tiếng, cúi đầu nhìn lướt qua đống đá nọ, hỏi: "Lão đang bán cái gì? Đá à?"

Lão đầu nghiêm túc nói: "Đây không phải đá bình thường, đây là đá có thể mang đến vận tốt."

Tiểu phượng hoàng bĩu môi: "Rõ ràng chính là đá vụn."

Lão đầu cười: "Tiểu phượng hoàng sao ngươi lại giả làm trẻ con?"

Tiểu phượng hoàng xù lông: "Ngươi nói ai trê con?"

Lão đầu cười hì hì: "Ngươi đó, rõ ràng chính là đại phượng hoàng, vậy mà lại giả làm tiểu phượng hoàng."

Tiểu Phượng Hoàng: "...."

Sở Đông Ly bất mãn: "Ta thích y trẻ con đấy."

Lão đầu nhíu mày: "Tức giận? Tiểu phượng hoàng, ngươi nhìn Sở Sở nhà ngươi đang bênh ngươi kìa."

Trong lòng tiểu phượng hoàng vui vẻ, thế nhưng y nhìn lão đầu này không vừa mắt, nhất là lần trước lão còn hại mình làm người gỗ hơn nửa ngày.... Tiểu phượng hoàng xoay mắt một vòng, miệng há phun ra một hỏa cầu, đốt cho miếng vải rách lão đầu dùng để che mặt trời trên đỉnh đầu không còn một mảnh.

Lão đầu nói với Sở Đông Ly: "Tình tính phượng hoàng nhà ngươi thật tệ."

Sở Đông Ly sờ tiểu phượng hoàng, cười: "Tính tình của y hợp ý ta."

Tiểu phượng hoàng đắc ý.

Lão đầu lắc đầu: "Sở thích của lớp trẻ các ngươi thật sự kỳ lạ quá."

Sở Đông Ly hỏi lão đầu: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Lão đầu thở dài: "Làm ăn khó khăn nên đành phải đi khắp nơi, thứ gì cũng có bán."

Trong lòng Sở Đông Ly và tiểu phượng hoàng tự nhủ: Tin ngươi mới là lạ.

Sở Đông Ly hỏi: "Vậy ngươi có thể nói cho ta biết Ma Vực ở đâu không?"

Lão đầu nói: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt," dừng một chút, lão trịnh trọng nghiêm trúc nói: "Ma Vực chướng khí mù mịt, các ngươi đi vào làm gì?"

Sở Đông Ly cũng không giấu diếm: "Chúng ta muốn tìm Vạn ma chi hoa."

Lão đầu nói: "Cái này đoán chừng có hơi khó, theo ta được biết, Vạn ma chi hoa chỉ có một đóa, là bảo bối của ma vương."

Sở Đông Ly mừng rỡ: "Ngươi biết vạn ma chi hoa ở đâu?"

Lão đầu lắc đầu: "Không biết, chỉ là có tin tức ngầm nói là ở trong hoa viên Ma Cung của ma vương."

Sở Đông Ly: "Tin tức ngầm?"

Lão đầu: "Cũng không biết là tin tức thật hay giả, Vạn ma chi hoa là pháp bảo triệu hoán ma vật của Ma vương, dù cho các ngươi tìm được, Ma vương cũng sẽ không cho các ngươi mượn."

Tiểu phượng hoàng nói: "Không mượn thì trộm thôi."

Lão đầu cười: "Nếu như các ngươi thật sự trộm đi, đại khái sẽ bị Ma Giới truy sát."

Trong lòng tiểu phượng hoàng đánh bàn tính nhỏ, dù sao đến lúc đó Vạn ma chi hoa phải cho Long Dật Vân, để Ma Giới truy sát Long Dật Vân là được rồi.

BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!

Gặp được lão đầu là chuyện ngoài ý muốn, lấy được nhiều tin tức như thế là niềm vui bất ngờ.

Sở Đông Ly cảm thán trong lòng: Lão đầu đáng tin hơn tiểu phượng hoàng nhiều.

Sở Đông Ly lại hỏi lão đầu: "Ngươi nói nơi này chính là Ma vực, vậy làm sao mà đi vào đây?"

Lão đầu chỉ chỉ đống đá trước mặt mình, "Ngươi không giúp đỡ ta?"

Sở Đông Ly thức thời, cúi đầu chọn đá.

Chồng đá này màu gì cũng có, tím, vàng, trắng, đen...... Cũng không biết lão đầu lấy từ đâu.

Chọn chọn lựa lựa một hồi, Sở Đông Ly hỏi tiểu phượng hoàng: "Ngươi thích cái nào?"

Tiểu phượng hoàng liếc một cái: "Màu đỏ."

Suýt nữa quên mất con phượng hoàng rất chấp nhất với màu đỏ.

Sở Đông Ly chọn một hòn đá màu đỏ, nói: "Chúng ta mua hòn đá này, bao nhiêu tiền?"

Lão đầu duỗi ra năm ngón tay, "Năm trăm lượng."

Tiểu phượng hoàng chê đắt.

Lão đầu nói: "Làm ăn khó khăn mà, khó được mở hàng, không bắt các ngươi coi tiền như rác, còn có thể tìm ai coi tiền như rác đây?"

Sở Đông Ly và tiểu phượng hoàng đều không còn gì để nói.

"Trả tiền,"Lão đầu lập tức cười như hoa cúc, lão nói: "Các ngươi đi thẳng về phía trước, thấy được con bọ cạp đầu tiên thì rẽ phải, như vậy thì có thể đi vào Ma vực."

Sở Đông Ly bán tín bán nghi.

Lão đầu vỗ ngực cam đoan: "Nghe ta thì chuẩn không cần chỉnh."

......

Sau khi tạm biệt lão đầu, Sở Đông Ly mang theo tiểu phượng hoàng đi vào sa mạc.

Tiểu phượng hoàng nói: "Sở Sở cảm thấy có thể tin lão đầu kia không?"

Sở Đông Ly nói: "Ngươi có cảm thấy lão cố ý chờ chúng ta ở chỗ này không?"

Tiểu phượng hoàng không nói gì, đây quá rõ ràng rồi, y mới không tin lí do làm ăn khó khăn đành phải đi khắp nơi của lão.

Sở Đông Ly nói: "Cứ cho là lão đang chờ chúng ta đi, nhưng không biết làm sao lão biết được chúng ta muốn đi Ma vực, chẳng qua ta cảm thấy lão đang giúp chúng ta."

Được rồi, lão đầu này xác thực không có ác ý.

"Sở Sở," tiểu phượng hoàng nũng nịu cọ cọ cổ Sở Đông Ly, "Hai ngày rồi, ngươi giơ cao đánh khẽ giải cấm chế trên người ta đi."

Đại khái là do có nội đan của Sở Đông Ly trong cơ thể, hai ngày nay tiểu phượng hoàng thử rất nhiều phương pháp nhưng không thể giải cấm chế được, chỉ có thể ngoan ngoãn làm tiểu phượng hoàng.

Sở Đông Ly hừ hừ một tiếng.

"Sở Sở." Giọng nói vô cùng đáng thương.

Sở Đông Ly liếc tiểu phượng hoàng một cái, "Vậy sau này tất cả đều nghe ta hết?"

Tiểu phượng hoàng cam đoan: "Nghe Sở Sở hết." Ngoại trừ lúc trên giường, tiểu phượng hoàng len lén thêm một câu trong lòng.

Sở Đông Ly hài lòng: "Được, vậy thì tha ngươi."

"Thật sao?"

Được khôi phục hình người Tạ Hi Tri lập tức ôm Sở Đông Ly hôn loạn một hồi.

Nhịn chết y rồi, làm phượng hoàng hai ngày tổn thất lớn nhất chính là không thể ăn đậu hũ của Sở Đông Ly.

"Nè, ngươi đủ chưa đó?" Sở Đông Ly lôi móng vuốt phượng hoàng luồn vào trong cổ áo mình ra, trừng mắt: "Cũng không xem xem hiện tại là hoàn cảnh gì, phát điên điên cái gì đó."

Tạ Hi Tri ôm Sở Đông Ly cọ xát, vô tội: "Hoàn cảnh gì chứ, thanh thiên bạch nhật, bốn bề vắng lặng, cho nên chúng ta phải thân mật một lát."

Sở Đông Ly: "...." Con phượng hoàng không biết xấu hổ này.

Dưới y hiếp quậy nữa thì biến ngươi về làm tiểu phượng hoàng của Sở Đông Ly, Tạ Hi Tri đành phải ấm ức từ bỏ đại kế ăn đậu hũ của mình.

Hai người đi trong sa mạc một lát, quả nhiên nhìn thấy một con bọ cạp trong cát vàng...... Đi sang bên phải vài bước, cát vàng đầy trời đột nhiên biến mất, trước mắt là một không gian lờ mờ.

Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio