Edit: Huyên
Vừa uống xong một vò rượu, Tạ Hi Tri đã thấy Kỳ Lân vương và Sở Đông Ly thân mật đi ra từ trong lương đình.
Phụ tử hai người bọn họ rất giống nhau, nhưng mà cũng có chỗ khác, đó chính là lúm đồng tiền.
Bên má phải của Kỳ Lân vương có lúm đồng tiền rất sâu, lúc cười lên còn có mấy phần ngây thơ.
Tạ Hi Tri sờ mặt, tưởng tượng nếu Sở Đông Ly có lúm đồng tiền, vậy lúc hắn cười lên sẽ như thế nào đây.
"Đoàn Đoàn," Sở Đông Ly vẫy tay gọi Tạ Hi Tri, "Xuống đây cho cha ta nhìn nào."
Kỳ Lân Vương cười: "Sao con lại gọi y là Đoàn Đoàn?"
Tạ Hi Tri là phượng hoàng đứng đầu, Kỳ Lân vương cũng có nghe thấy, sau đó biết con trai mình quan hệ với y thì càng tìm hiểu sâu thêm người tên Tạ Hi Tri này, nói tóm lại, y thật hài lòng với Sở Đông Ly, chỉ là cái tên Đoàn Đoàn này —
Kỳ Lân vương buồn cười, có hơi đồng tình với Tạ Hi Tri.
Sở Đông Ly nói: "Y là mao cầu, cái tên Đoàn Đoàn này rất chính xác."
Mao cầu...... Khóe miệng Tạ Hi Tri giật một cái, bình tĩnh hành lễ với Kỳ Lân vương: "Nhạc phụ đại nhân."
Chân mày Kỳ Lân Vương Mi nhướn lên, nhận cách gọi này.
Sở Đông Ly nghiêng qua nhìn Tạ Hi Tri: "Ngươi gả tới, gọi sai rồi."
Tạ Hi Tri nháy mắt: "Gọi công công không dễ nghe, giống thái giám."
Sở Đông Ly không chút nghĩ ngợi: "Vậy thì gọi cha đi."
Tạ Hi Tri vui vẻ, cung cung kính kính gọi Kỳ Lân vương: "Cha."
Sở Đông Ly mở to mắt: "Bị lừa rồi!"
Kỳ Lân vương thu hình ảnh hai người ghẹo nhau vào trong mắt, hắn đùa: "Sau này Phượng Quân đừng bắt nạt con trai ta đó."
Tạ Hi Tri lập tức nói: "Không dám, ta sẽ thành thật để Sở Sở bắt nạt."
Kỳ Lân Vương Đại cười: "Con trai, vậy sau này con nhớ bắt nạt y nhiều hơn đó."
Lão đầu ngồi trên nóc nhà bỗng nhiên nở nụ cười, rùa đen nhỏ không hiểu: "Sư phụ người cười cái gì?"
Lão đầu hừ: "Không phải ngươi đã phản bội sư môn à, sao còn gọi ta là sư phụ?"
"Lão đầu." Rùa đen nhỏ lập tức đổi giọng.
Lão đầu: ".....Đồ nhi con không đáng yêu gì hết."
Rùa đen nhỏ gật đầu: "Người thì đáng yêu rồi, giả vờ đáng yêu xong sẽ nói ngươi cười cái gì."
Lão đầu: "....." Sao lúc trước lão lại tìm đồ đệ như thế này chứ, may mắn hiện tại không nuôi nó nữa.
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là cảm thán duyên phận chút thôi, Thất công chúa gặp được Kỳ Lân vương, Sở Đông Ly gặp được Tạ Hi Tri, đều là duyên phận hết."
Rùa đen nhỏ gật đầu: "Duyên phận lão đầu người thật mỏng, tuổi đã cao mà còn chưa gặp được sư mẫu."
Lão đầu nổi giận, nắm chặt rùa đen nhỏ vứt cho Sở Đông Ly: "Mang nó về nuôi trong hồ chung với con cua, để con cua cắn chết nó."
Sở Đông Ly tiếp được rùa đen nhỏ, kinh ngạc: "Lão sao vậy?"
Rùa đen nhỏ chớp mí mắt, "Không sao đâu, thẹn quá hoá giận thôi."
Sở Đông Ly làm bộ lơ đãng hỏi rùa đen nhỏ: "Tại sao lại nuôi ngươi chung với con cua? Ngươi sợ cua?"
Rùa đen nhỏ bĩnh tĩnh: "Không có, chỉ chán ghét."
Đó chính là sợ. Sở Đông Ly cười hắc hắc.
Ra vườn hoa thì thấy một vòng người vây quanh, đẩy đẩy nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Kỳ Lân vương không hiểu ra sao: "Các ngươi đang làm gì đấy?"
BẢN EDIT THUỘC VỀ WORDPRESS tieuhuyen.wordpress.com, NGHIÊM CẤP REUP DƯỚI BẤT KÌ HÌNH THỨC NÀO. TẨY CHAY BỌN TRUYENFULL NHÂN PHẨM RÁC RƯỞI VÀ BỌN SÚC VẬT ỦNG HỘ TRANG ĂN CẮP!!!!!
Mấy người trong đó đánh giá Tạ Hi Tri và Sở Đông Ly vài lần, nói: "Vương, nghe nói con của ngài đến đây, chúng ta muốn gặp mặt."
Vừa nghe sắp bị vây xem, Sở Đông Ly lập tức đẩy Tạ Hi Tri ra: "Là người này."
Đối diện với ánh mắng nóng bỏng kia, da đầu Tạ Hi Tri tê rần, đang muốn nói rõ thì Sở Đông Ly ghé vào lỗ tai y thấp giọng uy hiếp: "Vừa rồi ngươi đã goi cha, dám không nhận?"
Không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì, cười.
Sở Đông Ly rất không có nghĩa khí mang rùa đen nhỏ chân như bôi dầu ---- chạy đi mất.
"Vương, con của ngài thật sự là ngọc thụ lâm phong, hoa nhường nguyệt thẹn."
Chân mày mắt Tạ Hi Tri co lại, có thể lượt bỏ câu sau không.
"Ha ha." Kỳ Lân Vương bật cười.
"Vương, sao con của ngài không di truyền lúm đồng tiền của ngài?"
Đúng vậy, sao Sở Sở lại không di truyền lúm đồng tiền của cha hắn chứ.
"Nó giống hệt mẹ nó." Kỳ Lân vương tiếp tục cười.
"Vương, cha con hai người không giống nhau gì hết, à, chỉ là nhìn kỹ vẫn có chút giống."
Khóe miệng Tạ Hi Tri và Kỳ Lân vương không hẹn mà cùng giật một cái: Nhìn kĩ chưa? Bọn họ giống chỗ nào?
"Vương, sao con của ngài lại mặc một thân đỏ? Nhìn trông là lạ."
Gân xanh trên trán Tạ Hi Tri nhảy lên: Màu đỏ thì sao? Ngươi mặc một thân vàng thì không lạ à.
"Ha ha." Kỳ Lân vương lại bắt đầu cười.
......
Bị vây xem hai canh giờ rốt cục cũng thoát thân, Tạ Hi Tri xoa bóp cơ mặt có hơi cứng ngắc, cảm thán: "Bọn Kỳ Lân này lắm chuyện thật."
Kỳ Lân Vương cười xấu xa vỗ vai Tạ Hi Tri: "Phượng quân vất vả rồi."
"...... Không vất vả, nhưng mà thế này không sợ bọn họ hiểu lầm quan hệ sao? Dù sao Sở Đông Ly mới thật sự là Kỳ Lân Thiếu chủ."
Kỳ Lân vương giảo hoạt cười một tiếng: "Từ đầu tới cuối, ta cũng chưa nói ngươi chính là con trai ta, là chính bọn họ bị Tiểu Ly lừa dối, chuyện này không liên quan đến ta."
Tạ Hi Tri: "....." May mắn Sở Sở không di truyền tính xấu xa của cha hắn.
Ở núi Kỳ Lân một ngày, Tạ Hi Tri bị đám Kỳ Lân nhiệt tình kia dọa cho sợ, Sở Đông Ly cũng không tránh được bị liên lụy, đi đâu ở đâu đều bị vây xem, nghĩ đến phản ứng của đám Kỳ Lân sau khi biết mình mới thật sự là Kỳ Lân Thiếu chủ, Sở Đông Ly đã cảm thấy tê cả da đầu, bởi vậy chỉ ở lại một ngày, Sở Đông Ly đã lôi kéo Tạ Hi Tri chạy trốn.
Đợi khi xuống núi, Sở Đông Ly lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng trốn ra được."
Tạ Hi Tri thừa cơ phàn nàn: "Ngươi biết ta nhịn khó khăn lắm không, từ đầu đến chân đều bị bọn họ bình luận hết."
Sở Đông Ly cảm động: "Đoàn Đoàn ngươi vất vả rồi, bọn họ đã coi ngươi là ta, vậy thì để bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi."
"......" Tạ Hi Tri quyết định, sau này không bao giờ đến núi Kỳ Lân nữa.
Sở Đông Ly gật đầu: "Không tới nữa, chúng ta hoặc là về nhà, hoặc là đi cung Triều Hi của ngươi, Kỳ Lân không có lông, muốn tìm mao cầu sờ sờ cũng không có, cuộc sống còn gì là ý nghĩa."
Tạ Hi Tri: "......"
Long tộc tự có phương thức liên lạc của riêng mình, khi còn bé Sở Đông Ly có ở Đông Hải Long cung một đoạn thời gian, quen thuộc với cách liên hệ với Long tộc, bởi vậy rất nhanh đã có thể liên lạc với Long Dật Vân.
Sở Đông Ly vuốt ve Tạ Hi Tri biến thành tiểu phượng hoàng, quá là thỏa mãn, đã mấy ngày chưa sờ lông xù rồi.
"Đoàn Đoàn, ngươi nghĩ Long Dật Vân có mắc lừa không?"
"Ta không cảm thấy gã thông minh hơn chúng ta đâu, Kinh Vân đã hạ ma khí lên đóa hoa to này, có thể triệu hoán ma vật cấp thấp, Long Dật Vân tuyệt đối nhìn không ra thật giả."
Sở Đông Ly gật đầu, một lát sau, hắn nói: "Không biết mẹ bị giam ở nơi nào...... Tới bây giờ ta còn chưa được gặp người."
Tiểu phượng hoàng cọ cọ mu bàn tay Sở Đông Ly tay, an ủi: "Rất nhanh có thể gặp mặt rồi."
"Ừ."
Long Dật Vân tới rất nhanh, câu đầu tiên đã hỏi: "Vạn ma chi hoa đâu?"
Sở Đông Ly lấy Vạn ma chi hoa ra, nhưng mà lại không đưa cho Long Dật Vân ngay.
Ma khí mãnh liệt, chưa bao giờ thấy đóa hoa to kiều diễm kỳ dị này, hẳn là thật. Trong mắt Long Dật Vân kích động, vẻ tham lam không che giấu được.
Sở Đông Ly cười lạnh trong lòng, lúc trước hắn còn nghĩ mẹ mình là một thành viên của Long tộc, mọi chuyện đều để lại ba phần thể diện, nhưng mà kể từ khi biết Long tộc đối đãi ra sao với song thân của mình, tình cảm chút ít đó cũng biến mất hầu như không còn, những năm tháng này nếu là mẹ sống tốt, hắn có thể không so đo, nhưng.... Vậy cũng đừng trách hắn vô tình!
"Mẹ ta ở nơi nào?" Sở Đông Ly không muốn nói nhiều với Long Dật Vân.
Từ nhỏ đến lớn, Long Dật Vân đều cảm thấy Sở Đông Ly là một con rồng không trọn vẹn, bao gồm hắn, tất cả Long tử Long nữ đều xem thường Sở Đông Ly, đáng tiếc hết lần này tới lần khác bọn họ đều không chiếm được tiện nghi, con rồng xấu xí không trọn vẹn này còn mạnh hơn so với bất cứ ai trong bọn họ, cho dù là không muốn thừa nhận, nhưng đối với Sở Đông Ly, trong lòng Long Dật Vân có mấy phần sợ hãi không rõ, thấy vẻ mặt Sở Đông Ly không có cảm xúc gì, Long Dật Vân cũng thu hồi châm chọc khiêu khích, rất thẳng thắn nói: "Đông Hải vực sâu Tử Vong Chi Nhãn."
Sở Đông Ly phẫn nộ, hắn biết Tử Vong Chi Nhãn, đó là cấm địa của Long tộc, truyền thuyết không có người nào đi vào có thể còn sống ra.
Long Dật Vân nói thêm trước khi Sở Đông Ly nổi giận: "Mẹ ngươi còn sống...... Phụ hoàng có long châu, có thể nhìn thấy mẹ ngươi, ta cũng đã gặp mẹ ngươi rồi."
"Cút!" Sở Đông Ly vứt Vạn ma chi hoa cho Long Dật Vân.
Long Dật Vân khó khăn tiếp được, gã bất mãn, thế nhưng lại không dám phát tác, cơn giận của Sở Đông Ly làm gã cảm thấy sợ hãi.
Sở Đông Ly xoay người rời đi, ở thêm một khắc đồng hồ nữa, hắn sợ mình nhịn không được sẽ giết Long Dật Vân.
Tim Long Dật Vân đập bịch bịch, trong một khắc gã cảm thấy Sở Đông Ly sẽ giết mình.
"Đã lấy được Vạn ma chi hoa?" Có người xuất hiện phía sau Long Dật Vân.
Long Dật Vân không quay đầu, gã không muốn cho người phía sau thấy bộ dáng chật vật đầy mồ hôi của mình.
"Ta sẽ hành sự theo kế hoạch, trước đó, chúng ta không nên gặp mặt, miễn cho cha nổi lòng nghi ngờ, ta đi trước."
Nói xong, Long Dật Vân vội vàng rời đi.
Nhìn phương hướng Long Dật Vân rời đi, người kia nhếch miệng khinh thường cười lạnh, cũng biến mất theo.
Kỳ Lân vương sờ sờ cằm suy nghĩ, từ trong bụi cỏ hiện ra.
Lão đầu gọi hắn ta lại: "Đi đâu? Ngươi không đi cứu Thất công chúa?"
Trong mắt Kỳ Lân vương hàn ý giết người: "Bọn Long Vương không phải đối thủ của con trai ta và Tạ Hi Tri, ta muốn đi mật báo."
Nói xong, đạp mây rời đi.
Lão đầu nhìn qua bụi cỏ không có một ai mà ngẩn người: "Mật báo? Mật báo cái gì?"
Rùa đen nhỏ nói: "Đương nhiên là lên tìm Thiên đế mật báo, chuyện Thiếu đế và Long Dật Vân cấu kết là bí mật to lớn đó...... Lão đầu, người ngốc quá."
Lão đầu giơ chân: "Gọi sư phụ!"
Rùa đen nhỏ nói: "Con đã phản bội sư môn, chính người đã nhắc nhở con đừng gọi ngươi là sư phụ."
Lão đầu: "......"
Chương