Edit & Beta: La Quý Đường.
---------------------------------------------------------------------------------
Thời gian nửa đêm, thịnh yến kết thúc, dư âm còn lại là đèn lồng đỏ tươi treo ở mái hiên, ánh nến ở trong gió nhẹ nhàng run rẩy, bị bóng đêm thâm trầm bao quanh, thoạt nhìn lại có loại cô độc cùng tiêu điều.
Phảng phất như dự đoán trước điểm xấu nào đó sẽ xảy ra.
Mà ở Ngự Thư Phòng, đèn đuốc sáng trưng, thanh âm đau khổ của nhóm thần tử không dứt bên tai.
"Bệ hạ, thần ngu xuẩn, thần cho rằng thanh âm của giao nhân kia có thể mê hoặc thần trí, lớn là vật đại hung.
Nếu nó không cố kỵ, mạo phạm bệ hạ, chẳng phải là nguy hiểm đến cực điểm! Thỉnh bệ hạ thánh minh, đem người cá chém đầu, diệt trừ hậu hoạn."
"Giao nhân kia ở trong sử sách có ghi lại, bản tính không rõ, xem chuyện hôm nay nó làm, dĩ hạ phạm thượng không coi ai ra gì, cùng hạng người bất trị, còn thỉnh bệ hạ anh minh."
Thần tử quỳ một đoàn, một bên ở trong lòng mắng Trương Miễn là tội đồ, một bên nơm nớp lo sợ dập đầu: "Thỉnh bệ hạ anh minh."
Trương Miễn cũng không nghĩ tới, chỉ muốn đưa bảo vật hiếm thôi, cư nhiên lại đưa ra mầm tai họa lớn như thế này, sợ đến cả người phát run, sợ hoàng đế không cao hứng, lấy ông xả giận, một đao đem ông chém chết.
Hoàng đế bị nhồi một đống lời đầy lỗ tai, đã sớm hết kiên nhẫn, hắn ta ngồi ngay ngắn ở phía trên, sắc mặt trầm túc, trong lòng lại nghĩ đến người cá mỹ mạo kia làm hắn thần hồn điên đảo.
Chờ các đại thần phía dưới tâu xong, hắn ta thong thả ung dung nói: "Trẫm là hoàng đế, là ngôi cửu ngũ, có thứ tà ám gì có thể gần người trẫm?"
Nhóm thần tử lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không tốt.
Hoàng đế có phản ứng này, hiển nhiên là bị kia giao nhân mê hoặc tâm trí, không muốn xử lý cậu.
"Bệ hạ ——!"
"Được rồi." hoàng đế không kiên nhẫn mà ngắt lời nói: "Trẫm trong lòng đều có tính toán, không cần nhiều lời."
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, mắt thấy hoàng đế tức giận, chỉ có thể không thể nề hà mà lui ra.
Trước khi rời đi, mỗi người đều hung hăng trừng mắt liếc Trương Miễn một cái.
Trương Miễn có khổ không dám nói, khi ông cũng chuẩn bị rời đi, tổng thái giám Phúc Tường bên người hoàng đế gọi lại hắn: "Trương đại nhân, bệ hạ có chuyện quan trọng tìm ngài".
Trương Miễn hãi hùng khiếp vía, khắp đầu óc đều là xong rồi xong rồi ta sắp chết, thật cẩn thận hỏi: "Bệ hạ có nói là chuyện gì không?"
Phúc Tường lắc đầu, Trương Miễn suýt nữa tê liệt ngã xuống, run run cường điệu trở lại Ngự Thư Phòng.
Cùng ông tưởng tượng lại bất đồng, hoàng đế nhìn thấy ông, không chỉ có không có sinh khí, còn lộ ra tươi cười có thể nói là hòa ái: "Ái khanh mau ngồi xuống."
Trương Miễn run run rẩy rẩy mà ngồi ở trên ghế hoàng đế ban: "Bệ hạ tìm vi thần......!Là có chuyện gì muốn nói cho vi thần sao?"
"Xác thật có một chuyện" Hoàng đế đứng lên, đi đến trước mặt ông, hơi suy tư, nói: "Ngươi từ đâu tìm được người cá này?"
Trương Miễn vô ý thức mà nắm lấy vạt áo, trả lời: "Hồi bệ hạ, người cá này là vi thần từ trong tay mấy người đánh cá mua được, vi thần thấy vỏ trai hiếm lạ, liền muốn đưa cho bệ hạ, không nghĩ tới bên trong nó còn cất giấu một người cá......"
"Bọn họ có nói cho ngươi, là ở nơi nào bắt được không?"
Trương Miễn trước mắt tối sầm, tựa như bị kéo vào trong bóng đêm nặng nề ở ngoài thư phòng.
Cái này là thật sự xong rồi.
Ông biết, hoàng đế một cái không đủ, cư nhiên còn muốn đi bắt càng nhiều người cá!
Ông thậm chí nghe không rõ thanh âm của chính mình, chỉ theo bản năng trả lời: "Hồi bệ hạ, chưa từng."
Trương Miễn đã quên chính mình là như thế nào về đến nhà, chỉ là sau khi nhìn thấy phu nhân, lý trí tức khắc thu hồi, ông nắm chặt tay phu nhân, nói: "Phu nhân, ta muốn từ quan."
Ông ẩn ẩn có thể cảm giác được, từ lúc người cá xuất hiện, có thứ gì rất nguy hiểm đang bất động thanh sắc mà tới gần, như mây đen bao phủ ở trên không hoàng thành.
Sở Từ dựa vào bên cạnh ao, không chút để ý mà nhìn bộ dáng hoàng đế trầm mê trong ảo cảnh, rồi sau đó mặt vô biểu tình mà quay đi: "Thật ghê tởm."
Cậu ở trong yến hội "Đại nghịch bất đạo" như thế, hoàng đế lại cái gì cũng không nói, chỉ là sai người đem cậu nâng về trữ nghi cung, sau đó xử lý.
Vì thế, tất cả mọi người minh bạch ý tứ của hắn ta, hắn ta không muốn giết người cá xinh đẹp nhưng tại họa này.
Hoàng đế ứng phó xong đám đại thần không dứt kia, nhẫn nại không được, thẳng đến trữ nghi cung.
Trữ nghi cung là cung điện để đó không dùng, thoạt nhìn trống không, chỉ có một bể tắm rộng lớn, hoàng đế vừa tiến đến, nhìn đến mỹ nhân bị nhốt ở trong bồn tắm, thần sắc bất lực lại hoảng loạn, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, muốn sa vào vẻ đẹp ôn nhu của mỹ nhân.
Nhưng mà, một khắc kia khi hắn ta bước vào cửa cung, liền đi vào ảo cảnh của Sở Từ, đem một cây tùng bày biện bên ngoài coi như mỹ nhân ôn nhu dễ gần.
Hắn ta cho rằng chính mình đang cùng mỹ nhân thân mật, lại không biết ở trong mắt người khác, hắn ta kỳ thật là đang biểu diễn heo đực ôm cây.
"Mỹ nhân, vì sao trẫm luôn là thấy không rõ mặt của ngươi." Hoàng đế ôm mặt mỹ nhân trước sau mờ mịt phảng phất như sương mù, thanh âm mơ hồ không rõ.
Bởi vì ông ôm chính là cây.
Hệ thống ở trong lòng trả lời vấn đề này, đối Sở Từ nói: [ Ngài hiện tại còn không thể hù chết ông ta.
]
[ À.
] Sở Từ không để ý đáp.
Hệ thống nói một câu này, là biết cậu có thể tùy ý khống chế ảo cảnh, nếu là cậu bị tư thái khí với của hoàng đế này làm ghê tởm, cố ý để hoàng đế thấy mỹ nhân trong lòng ngực chính mình biến thành một bộ xương khô, hù chết hoàng đế liền xấu hổ.
Nó còn chưa có nhận được thông báo của nhiệm vụ đâu, ai biết tên hoàng đế này về sau có dùng được hay không.
Nhìn không thấy mặt mỹ nhân, cũng không có hạ thấp hứng thú của hoàng đế, Sở Từ lười nghe đông cung sống, che đậy động tinh của hoàng đế bên kia truyền đến, chậm rãi chìm vào đáy nước, nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, lcác cung nữ tiến vào hầu hạ phát hiện, hoàng đế tự nhiên quần áo bất chính mà ngủ ở trên mặt đất.
Các nàng áp xuống nghi vấn trong lòng, đánh thức hoàng đế, hầu hạ hắn ta rửa mặt thay quần áo.
Hoàng đế uể oải mà rũ mắt, mấy tinh thần, ở trên mặt đất lạnh lẽo ngủ một đêm, hiển nhiên làm hắn ta ăn không tiêu.
Nhưng hắn ta còn trong dư vị của mộng đẹp tối hôm qua, nếu có thể hàng đêm đều như thế, lại khó chịu cũng đáng.
Hoàng đế nghĩ như vậy, đi đến bên cạnh ao liếc mắt nhìn mỹ nhân một cái, không để ý chút việc cậu không tuân thủ lễ nghĩa, ôn hòa mà nói: "Trẫm thượng triều, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi."
Sở Từ phảng phất giống như không nghe thấy.
Mới đầu, hoàng đế còn có thể cố mà khắc chế chính mình, nhưng không bao lâu, hắn liền trầm mê trong ảo cảnh, hàng đêm sênh ca, từ đây quân vương bỏ mặc triều chính.
Nhóm thần tử khổ không nói nổi, sớ dâng lên một cái lại một cái chất thành một toà núi nhỏ, hoàng đế nhìn cũng không liếc mắt một cái, cả ngày chỉ biết ôm mỹ nhân tìm hoan mua vui.
"Người cá này cư nhiên có thể làm bệ hạ trầm mê đến tận như vậy, tuyệt đối không thể lưu lại."
"Người cá họa quốc, cần thiết diệt trừ."
Các đại thần tụ ở bên nhau, thương thảo một đêm, quyết định chẳng sợ chết mà dâng tấu, cũng muốn hoàng đế ban chết cho người cá.
Đại thần liên hợp dâng tấu chung quy vẫn là hữu hiệu, hoàng đế chống cự không được áp lực, tức muốn hộc máu mà phất tay áo rời đi, liên tiếp bảy ngày sau, hoàng đế nhìn triều đình rung chuyển bất an, cuối cùng vẫn là không thể không cúi đầu.
"Mỹ nhân, bọn họ đều ép trẫm," hoàng đế ôm nhánh cây kể khổ: "Bọn họ đều ép trẫm! Bọn họ cũng dám tới uy hiếp trẫm! Ngươi đừng sợ, trẫm sẽ không để ngươi chết, trẫm muốn ngươi sống, cùng trẫm cùng trị vì giang sơn này......"
Sở Từ nhìn hoàng đế lại một lần lâm vào điên cuồng, đối hệ thống nói: [ Ta có phải hay không sắp có thể nhìn thấy mục tiêu của ta? ]
[ đúng vậy.
]
[ Vậy là tốt rồi ] Sở Từ thở dài: [ ta l tới thế giới này đã ba tháng, còn không biết hắn rốt cuộc là ai, thật là quá kỳ cục.
]
Hoàng đế ngoài mặt ban một ly rượu độc chết cho người cá, kỳ thật là tìm người hóa thành bộ dáng thế thân của cậu, cũng trộm đem Sở Từ giấu đi.
Trong cung nhiều người nhiều miệng, không thích hợp giấu người cá, mà các thần tử khác đều hận người cá tận xương, cũng tuyệt đối không thể làm cho bọn họ biết cậu còn sống, hắn ta đành phải đem người cá giấu ở trong phủ tướng quân thân cận nhất.
Diệp tướng quân trung thành như một, nhiều năm trấn thủ biên quan, phu nhân mất sớm, trong nhà chỉ có hai đứa nhỏ cùng mấy tôi tớ, giấu cậu ở trong phủ, hắn ta yên tâm nhất.
Đêm đó khi người cá bị ban chết, Sở Từ liền xuất hiện ở Diệp phủ.
Cậu vẫn chưa có hóa ra hai chân, chỉ có thể mỗi ngày ngâm mình ở trong nước, cách nước một lúc liền cảm thấy khát khô.
Phủ tướng quân mộc mạc thanh nhã, không có bài trí hoa lệ tinh xảo gì, chỉ có một hồ hồ sen, còn có một cái đầm thật sâu, không biết nguồn nước chảy.
Đầm nước này chảy ẩn nấp trong nội viện sâu nhất, chung quanh có núi giả bao bọc, vừa lúc thuận lợi Sở Từ đợi.
Cậu lẻn vào dưới nước, phát hiện hồ nước này sạch sẽ không hề tạp chất, vui sướng mà lắc lắc cái đuôi.
Cậu liền muốn như vậy sau này sẽ ở ngay phủ tướng quân, không có bất luận kẻ nào đến quấy rầy cậu, chỉ có một nữ hầu mỗi ngày đúng giờ mà đưa tới ba bữa cơm.
Sở Từ đối với đồ ăn ở cổ đại không có nửa điểm hứng thú, mỗi lần đều dùng để có chùm ăn, tướng quân trong phủ nuôi rất nhiều bồ câu đưa tin, đám bồ câu đưa tin này tựa hồ phá lệ thích hơi thở của cậu, thường xuyên từng bầy mà bay tới.
Dừng ở chung quanh trên núi giả.
Nữ hầu lại một lần tới đây đưa cơm, Sở Từ nhìn nàng rời đi, bỗng nhiên nhận thấy được hai loại hơi thở xa lạ khác.
Một loại hơi thở như sữa của tiểu hài tử, một loại khác, thanh nhã như là phong lan bị tuyết mỏng bao trùm.
[ Mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện.
]
Sở Từ làm bộ không hề phát hiện, cố ý trồi lên, lộ ra đuôi cá dưới ánh mặt trời tinh oánh trong suốt.
Đuôi cá màu nước biển đẹp như mặt nước, liền nghe được sau lưng truyền đến tiếng hít khi rất nhỏ.
Thở toàn mùi sữa, vừa nghe liền biết là đồ quỷ nhỏ.
Tên quỷ nhỏ này khẳng định không phải mục tiêu nhiệm vụ của cậu, bằng không cũng quá nhỏ.
Mục tiêu của cậu, hẳn là một người khác.
Hắn thật ra lại rất vững vàng bình tĩnh, tiếng hít thở cũng chưa nặng nề chút nào.
Sở Từ quay đầu, nhìn đến một mảnh góc áo lộ ở ngoài núi giả, khóe môi gợi lên: "Không cần nấp, tiểu quỷ, ngươi đang nhìn lén ta sao?"
Chủ nhân của miếng áo nghe xong, thật cẩn thận mà ló đầu ra, trên khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo treo đầy chột dạ: "Ta, ta mới không có nhìn lén."
Sở Từ mi dài nhướn lên: "A?"
Tiểu mập mạp chưa từng gặp qua người đẹp như vậy, bị cậu nhìn đến càng thêm chột dạ, đơn giản đem ca ca của chính mình cũng túm ra, cùng chính mình chia sẻ: "Ca ca ta cũng nhìn!"
Diệp Tiềm: "......"
Hắn vốn dĩ chính là bị đệ đệ một khóc hai nháo ba thắt cổ uy hiếp mới bất đắc dĩ dẫn nhóc lại đây, không nghĩ tới gặp mặt còn chưa đến một giây, hắn đã bị đệ đệ không hề chột dạ kéo ra chắn tội.
Sở Từ nhìn về phía mục tiêu nhiệm vụ của cậu.
Hắn lớn lên rất đẹp, thân hình đĩnh bạt, khí chất trầm ổn bên trong lại ẩn ẩn lộ ra xa cách, nhưng bởi vì tiểu mập mạp này lôi kéo, khí tràng thanh lãnh tức khắc có chút lung lay sắp đổ.
Sau khi nhìn nhau, hắn giống như thong dong mà dời đi tầm mắt.
"Ta cũng không có......"
Sở Từ ra vẻ khó hiểu: "Không có gì?"
An tĩnh một lát.
Tiếp theo, Sở Từ thấy, mục tiêu nhiệm vụ của cậu bên tai đang lặng yên ửng hồng: "Không có nhìn lén......"
- -------------------------------------.