Phượng Hoàng Hoa

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại lão bản bị cảm? Tại sao không đi bệnh viện, hay không gọi cho thư ký của nàng mua thuốc cảm và bữa tới mà phải gọi nàng tới giúp đỡ? Kỷ An nhíu nhíu lông mày, nhưng vẫn nói taxi đưa nàng đến tiệm thuốc gần đó để mua thuốc cảm. Sau đó lại nghĩ người đang bị cảm thì cần ăn gì đó cho dễ tiêu, Kỷ An tính đi mua cháo, nhưng lại nghĩ tới việc cháo được nấu để bán ở ngoài không tốt, tuy rằng nàng nấu ăn không giỏi lắm, nhưng vẫn có thể nấu cháo được. Vì thế lại đi đến siêu thị mua một ít gạo và rau củ, mang theo đồ đạc mua được tới nhà của Đại lão bản.

Ấn chuông cửa reo lên, Đại lão bản tự mình ra mở cửa. Cái mũi còn đỏ, hai mắt hồng hồng, tóc có chút lộn xộn, lại càng không ngừng hắt xì. Trên người quấn một cái chăn, mặc đồ ở nhà thoải mái. "Vào đây a.... Hắt xì!" Đại lão bản quay chỗ khác hắt xì, sau đó lại đi tới sô pha ngồi xuống, TV cư nhiên đang chiếu , Kỷ An cảm thấy mây đen trên đầu, có sấm chớp mới đánh qua. Đại lão bản a, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn xem loại phim dành cho thiếu nhi này.

Kỷ An đóng cửa lại, mang theo một gói đồ to đi qua, đem một túi thuốc lớn đặt ở trên bàn trà, cúi đầu nhìn Đại lão bản.

Tầm mắt của Đại lão bản trước tiên là rơi xuống cái túi to đựng đồ linh tinh mà Kỷ An mang tới, trong mắt lại toát ra một tia giảo hoạt, kết quả không thấy được có đồ ăn, như vậy đáng thương ngẩng đầu lên nói, "Cơm chiều của ta đâu?" Biểu tình kia nói có bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, giống một con thú cưng bị vứt bỏ.

Kỷ An trong lòng điên cuồng thầm nghĩ, "Đại lão bản a Đại lão bản, chú ý hình tượng một chút".

"Hắt xì!" Đại lão bản lại hắt xì, sau đó lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn Kỷ An trông thật tội nghiệp, không nói một tiếng nào, nhưng trong mắt nói có bao nhiêu u oán liền có bấy nhiêu u oán. Kỷ An cũng cảm thấy chính mình như là một tên khốn nạn thay lòng đổi dạ, cô phụ tấm lòng của mỹ nhân. Nàng thấy không nỡ liền giơ giơ cái túi đồ lớn trong tay lên, "Ta mua một ít đồ cùng với gạo, để nấu cháo thịt bằm cho ngươi".

"Ân", ánh mắt của Đại lão bản nhất thời lại toát ra tia sáng, "Ngươi còn có thể nấu cháo a?" Đứng dậy, nhanh chóng dẫn Kỷ An tới phòng bếp, "Phòng bếp ở bên cạnh, ta còn chưa có dùng lần nào, còn rất mới". Dĩ nhiên nàng còn rất đắc ý là phòng bếp nhà mình còn mới a. Kỷ An biết khu dân cư cao cấp của Đại lão bản tốt xấu gì cũng đã xây dựng được từ ba đến năm năm, xem cách trang trí trong nhà cũng không giống như là mới chuyển vào. Đại lão bản từ lúc vào ở cho đến giờ cũng không sử dụng nhà bếp lại còn đắc ý, làm cho người nghe phải cảm thấy xấu hổ.

Đại lão bản đem Kỷ An đẩy mạnh vào phòng bếp, lại còn thực tự giác lấy ra một cái tạp dề đeo vào cho Kỷ An nói, "Thực xin lỗi đã làm phiền ngươi, Ngô tỷ (thư ký đặc biệt thứ ) cùng Tiểu Tần (thư ký thứ ) đều có việc, ta mới bị cảm một chút nên không tiện đi bệnh viện, bị bệnh nên cũng không muốn ra khỏi cửa, liền phiền ngươi mệt một chuyến". Đại lão bản ngoài miệng nói có chút ngượng ngùng, nhưng mà Kỷ An nhìn không ra một chút ý tứ ngượng ngùng nào. Nàng cắn môi nghĩ, ngươi cứ nhiệt tình vây quanh ta như vậy, ta mới xấu hổ a.

Kỷ An còn bận nấu nướng trong phòng bếp, chợt nghe âm thanh hắt xì không ngừng ở phía sau, vừa quay đầu lại thấy Đại lão bản đứng quấn chăn tựa người trên cánh cửa. Nàng nói, "Tiêu tổng, ngươi đi nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa nấu xong rồi ta mang qua đó cho ngươi".

"Đã nói không ở công ty thì cũng đừng gọi Tiêu tổng, gọi ta Phong tỷ tỷ đi, thân thiết hơn". Tiêu Ngân Phong dùng khăn tay bịt mũi nói, nói chuyện đều mang theo giọng mũi, xem ra bị cảm không hề nhẹ.

Kỷ An cắn môi, khó chịu quá..., không thèm để ý tới Tiêu Ngân Phong. Nàng lười xuống bếp vậy mà bây giờ lại vì Đại lão bản mà nấu ăn, Tiêu Đại lão bản cư nhiên còn muốn chiếm tiện nghi của nàng, quá mức rồi đúng không? Nàng một bên cắt hành, một bên nghe ngóng âm thanh ở phía sau lưng, một lát sau nghe được tiếng chân dần dần đi xa. Quay đầu lại, thấy Tiêu Ngân Phong một lần nữa quay lại ngồi ở sô pha.

Kỷ An dùng lửa nhỏ từ từ nấu cháo, trong lúc chờ cháo chín lại ở trong phòng bếp ngẩn người, cũng không phải xấu hổ không dám đi ra ngoài. Nàng chỉ là nghĩ không ra, công ty nhiều người như vậy, Tiêu Ngân Phong hẳn là cũng có rất nhiều người quen và bằng hữu, gọi người nào không gọi, lại cố tình kêu mình chạy qua đây.

Rốt cuộc cháo cũng đã chín, Kỷ An múc ra chén mang qua, đến gần thì thấy Tiêu Ngân Phong nằm cuộn tròn trên sô pha ngủ. Mặt đỏ hồng, một vài sợi tóc bướng bỉnh dính ở trên trán, mái tóc đen mềm mại buông xuống tay vịn của ghế sô pha. Kỷ An lấy tay sờ trán Tiêu Ngân Phong, thật nóng, phát sốt một chút. "Tiêu tổng". Nàng gọi một tiếng.

"Ân", Tiêu Ngân Phong đáp lại, mở mắt ra, ngồi dậy, "Được rồi a". Trong mắt lộ ra một cỗ sắc khí mông lung.

"Cháo còn nóng, đợi nó nguội một chút hãy ăn". Kỷ An nhẹ giọng nói, "Thuốc cảm chỉ được uống sau khi ăn được nửa tiếng, nếu không sẽ đau dạ dày".

Tiêu Ngân Phong ngồi dậy, vén tóc ra sau tai, sau đó nhìn chén cháo một chút, hướng Kỷ An nở một nụ cười tươi, "Rất thơm". Dùng muỗng múc một cái, thổi nguội, đưa vào miệng ăn một muỗng rồi khen, "Ăn ngon lắm".

Kỷ An nhẹ nhàng nhếch môi, gật đầu nói, "Ngươi phát sốt một chút, tốt nhất là nên đi bệnh viện".

"Không sao đâu". Tiêu Ngân Phong khoát tay áo, "Do ngày hôm qua chỉnh máy lạnh hơi lạnh cho nên bị cảm, uống thuốc nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi". Nàng một bên ăn cháo, một bên cười híp mắt, Tô Bối Nhi nói rất đúng nha, Kỷ An thật đúng là một bảo vật, nấu cháo ăn ngon như vậy. "Ngồi a". Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện nha đầu ngốc kia không được tự nhiên đứng ở chỗ kia.

Kỷ An nghe lời ngồi xuống ghế sô pha ở bên cạnh, nhìn Tiêu Ngân Phong. Thấy Tiêu Ngân Phong ăn nhanh như vậy, thực hoài nghi không biết có phải nàng bị bỏ đói mấy ngày rồi hay không.

Thật đúng là như vậy, từ Mĩ quốc trở về, từ sân bay về khách sạn chỉ kịp thay đồ sau đó lại phải đi gặp những nhà kinh doanh khác bàn chuyện làm ăn. Về đến nhà, mệt đến mức nằm ở trên giường ngủ quên, kết quả là do điều hòa mở lạnh quá, nửa đêm bị lạnh, ngày hôm sau dậy không nổi, ngủ thẳng cho đến tối bị đói bụng mới tỉnh lại. Mơ mơ màng màng gọi điện thoại gọi người tới, lần đầu lại gọi nhầm số cho Kỷ An, sau đó gọi điện thoại cho hai thư ký, cả hai đều bận có việc gấp. Nàng đành phải gọi Kỷ An chạy qua, nghĩ đây cũng là một cái lý do. Cùng tiểu gia hỏa này tách ra lâu vậy, cũng luôn nhớ tới nàng, rất là nhớ. Nhưng bản thân mình lại là lão bản, Kỷ An lại rất bài xích đám đông, nếu như không có việc gì thì thật không nên đi tìm nàng.

Ăn liên tục hai chén cháo, Tiêu Ngân Phong ăn no rồi, cảm thấy rất thỏa mãn mà đưa cái chén cháo không lại cho Kỷ An, cười tủm tỉm nói một câu, "Cảm ơn".

Kỷ An buồn bực cầm cái chén trong tay, thầm thở dài, cầm chén quay trở lại nhà bếp rửa sạch, sau đó bỏ lại vào trong tủ đựng chén bát. Bên tai truyền đến tiếng chuông điện thoại di động, sau đó nàng chợt nghe thanh âm của Đại lão bản truyền đến, "Kỷ An, điện thoại của ngươi". Kỷ An lau khô tay, đi ra sô pha mở túi xách của mình ra, là do mẹ nàng gọi tới, "An an, khi nào ngươi về nhà ăn cơm a? Đồ ăn đều nguội hết cả rồi".

"Mẹ, ngươi ăn trước đi, đừng chờ ta, chút nữa ta về ăn sau". Kỷ An vội nói, thầm bực bội chính mình vì sao lại quên gọi điện thoại cho mẹ đại nhân thân yêu.

"A? Ngươi còn chưa ăn cơm sao?" Tiêu Đại lão bản rõ ràng sửng sốt.

Kỷ An thực buồn bực liếc nhìn nàng một cái, con mắt nào của ngươi thấy ta ăn cơm rồi chứ.

Lỗ tai của Lý đại nhân thật thính, nghe thấy thanh âm bên cạnh, liền vội hỏi Kỷ An đang ở đâu.

Kỷ An làm sao có thể nói là đang ở trong nhà Đại lão bản đây? Nếu mà nói, sẽ làm cho mẹ nàng nghi ngờ nàng đi cửa sau để tạo mối quan hệ với Đại lão bản, vì thế nên chỉ biết nói, "Ở nhà của bằng hữu".

"Bằng hữu?" Lý đại nhân vừa nghe xong còn ngạc nhiên hơn so với việc tinh thạch rơi xuống trái đất, thêm vào đó còn có hưng phấn, "Ngươi có bạn khi nào thế? Loại người như thế nào? Trời ạ, An An, con gái ngoan, ngươi rốt cuộc cũng có bạn a".

"Mẹ!" Kỷ An trợn trắng mắt, nàng có bạn mà sao lại phiền phức vậy? "Đồng nghiệp, đồng nghiệp, không phải bằng hữu. Ta cúp điện thoại trước, ta sẽ về ngay". "Cạch", cúp máy, ngẩng đầu lên hướng Tiêu Đại lão bản cười bằng mắt, "Tiêu tổng, ta đi về trước". Nàng nói.

Tiêu Ngân Phong nghĩ nghĩ, vốn muốn để Kỷ An ngồi lại bồi nàng thêm một chút nữa, sau đó lại nghĩ nên từ từ thôi, vì thế gật đầu, "Đi đường cẩn thận một chút". Lại nghĩ cái gì đó nên nói, "Hay là ngươi lái xe của ta về đi, nếu có trễ cùng không sợ không an toàn".

Lái chiếc Ferrari màu đỏ sao? Kỷ An vừa nghe liền run sợ cả người, quên đi, nàng ngồi chiếc taxi đỏ vẫn dễ chịu hơn.

Tiêu Ngân Phong tiễn Kỷ An ra cửa, Kỷ An đi rồi, gian nhà to như vậy đột nhiên có vẻ thật trống trải. Sau nhiều năm sống cuộc sống một mình như vậy, hiện tại lại sinh bệnh một chút, một người ở trong căn hộ lớn rõ ràng sẽ cảm thấy tịch mịch. Nàng đi đến trước cửa sổ, đứng một lát liền thấy thân ảnh của Kỷ An xuất hiện dưới lầu, chậm rãi đi ra cửa của khu nhà. Hai tay Kỷ An đút vào túi quần, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bóng dáng có vẻ cô đơn cùng mỏng manh, làm cho trong lòng Tiêu Ngân Phong có một trận chua xót, mơ hồ đối với Kỷ An có một chút đau lòng. Nhìn Kỷ An ngồi vào xe taxi, cho đến khi xe đi xa rồi, Tiêu Ngân Phong mới trở lại sô pha ngồi xuống.

Kỷ An về đến nhà, bị mẹ truy hỏi một trận về chuyện nàng có bạn mới, bị mẹ nàng truy hỏi nên chạy trối chết, vội vàng ăn cơm xong chạy về phòng mình trốn. Thật ra hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chuyện công việc với Trình quản ký kia, trên đường lại gặp ba của nàng là chuyện riêng tư, chạy tới nhà Đại lão bản đưa thuốc cái này không biết tính là chuyện công hay chuyện tư nữa, mọi thứ dồn vào một lúc cũng không làm cho nàng bớt lo. Nàng dứt khoát không nghĩ tới nữa, liền đi thẳng đến một góc phòng nghe CD.

Ngày hôm sau, Kỷ An đến công ty tìm Tiểu Vương, đem chuyện mình hôm qua đi gặp Trình quản lý một mình kể cho Tiểu Vương nghe, nàng đoán chừng là hợp đồng này chắc không ký được. Tiểu Vương vừa nghe liền nóng nảy, lập tức mắng Kỷ An không phúc hậu, nếu là hai người cùng làm việc chung thì nên có nạn cùng chịu mới phải, mà Kỷ An làm như vậy chẳng khác nào biến hắn thành người bất nghĩa. Tiểu Vương mặc kệ, thế nào cũng phải lôi kéo Kỷ An đi tới văn phòng của quản lý nói chuyện rõ ràng, "Nếu đi thì cùng nhau đi, nếu ở thì cùng ở!" Hắn tin rằng với thành tích của mình, nếu không ký được một hợp đồng cũng không đến nỗi phải bị đuổi việc. Nhưng Kỷ An thì không giống vậy, ở phòng kinh doanh không có thành tích gì, kiểu chỉ kiếm đủ ăn, mà quản lý phòng Kinh Doanh lại không vừa lòng với nàng, nếu hắn không chống đỡ giúp cho Kỷ An, thì Kỷ An thế nào cũng bị sa thải.

Quản lý Kinh Doanh giương mắt nhìn hai người, không nhanh không chậm nói một câu, "Trình quản lý vừa rồi có gọi điện thoại đến, bảo hai ngươi ai có thời gian rảnh thì đi qua đó ký hợp đồng. Còn nói Kỷ An rất có cá tính, hắn rất yêu thích, nhân tiện còn nhờ ta thay hắn chuyển lời xin lỗi tới Kỷ An một tiếng".

Tiểu Vương trợn tròn mắt, Kỷ An cũng sửng sốt, hai người nhìn lẫn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một hồi cũng không nghĩ được cái gì, đi ra khỏi văn phòng quản lý. Hai người vừa đi vừa suy xét, Tiểu Vương nhìn Kỷ An, "Chẳng lẽ ngươi mắng hắn làm cho hắn hồi tâm chuyển ý?" Nghĩ lại thấy cái loại lão luyện lọc lừa như hắn lại bị Kỷ An mắng cho tỉnh, thật khó nha! Kỷ An cũng không muốn biết rõ vì sao Trình quản lý kia lại chịu ký hợp đồng.

Buổi sáng hôm sau, Tiểu Vương tìm Trình quản lý ký hợp đồng, thuận tiện hỏi thăm sự việc là như thế nào. Mới phát hiện nguyên lai là công ty kia cũng đã bắt đầu nghi ngờ chuyện Trình quản lý ăn hoa hồng, Trình quản lý vì để tỏ vẻ mình trong sạch, không dám ngược gió gây mạo hiểm, cuối cùng đã chọn công ty của Kỷ An để ký hợp đồng bình thường.

Không cần từ chức, lại còn được tiền hoa hồng kinh doanh, Kỷ An tự nhiên vui vẻ. Ít khi được nhàn nhã mà bưng cà phê từ văn phòng lớn, di động áp vào giữa cổ và má nghe điện thoại của Tiểu Vương đang ở đó tán dóc thao thao bất tuyệt. Đột nhiên, có tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà từ xa truyền đến, sau đó còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt bay tới, trong đầu Kỷ An liền hiện lên một cái ý niệm, "Đại lão bản tới đây". Nàng hoảng hốt, nhanh chóng bước về phía trước hai bước, lại cảm thấy bộ dáng không tốt lắm, sẽ làm cho chính mình nhìn sơ qua giống như là đang trốn chạy. Mà đi chậm thì nói là cản đường Đại lão bản, hơn nữa nghe âm thanh thì giống như là đã nhanh chóng ở phía sau rồi. Quay người lại, "Tiểu tổng.... Ách". Không nghĩ tới người lại đứng thật gần như vậy, nàng vừa quay người lại liền đụng phải, ly cà phê đang bưng ở trên tay liền bị tạt lên bộ đồ trắng như tuyết của Đại lão bản.

"Tiêu tổng--" Kỷ An ngây người, trơ mắt nhìn bộ đồ trắng kia bị cà phê làm ướt một mảng lớn, mà màu cà phê là màu nâu nên cực kỳ dễ thấy.

Tiêu Ngân Phong cũng ngây người, cố tình chạy đến công ty để nhìn Kỷ An, kết quả không nghĩ tới nàng cư nhiên nghênh đón mình bằng một ly cà phê nóng thật to. Cà phê nóng, thực sự rất nóng, nhưng mà đang ở trước mặt công nhân viên, nàng dù sao cũng phải chú ý đến hình tượng của mình. Tiêu Ngân Phong mặt căng ra, cứng ngắc gật đầu một chút, "Lát nữa đến văn phòng của ta một chuyến". Ngẩng đầu ưỡn ngực, làm giống như không có việc gì xảy ra giẫm chân đi vào văn phòng của Đại lão bản.

Kỷ An ngơ nhác nhìn ly cà phê chỉ còn lại non phân nửa cà phê, lại ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp, vẻ mặt nàng thật đau khổ, đem một chút cà phê còn sót lại uống một ngụm giống như là uống nước đắng. Xong đời, lúc này không muốn bị sa thải cũng không thể! Nàng tránh được mùng một nhưng không trốn được mười lăm a!

Mà Kỷ An sau khi làm đổ cà phê lên người Đại lão bản lại còn có thể đem phần cà phê còn lại uống hết, điều này làm cho những người đang ở trong đại sảnh chứng kiến cũng trở nên bái phục! Bọn họ đều nhất trí cho rằng, Kỷ An là người từ sao Hỏa tới!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio