Phượng Hoàng Hoa

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bữa cơm kia ngoại ngoại trừ Tô Bối Nhi thì người nhà Tô Gia đều ăn rất vui vẻ, trong lòng hai vợ chồng Tô Thừa Hiên dù đang không vui nhưng miễn cưỡng cũng có chút an ủi. Tô Bối Nhi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, cảm giác trong lòng vẫn cực kì khó chịu nên ăn rất khổ sở. Vốn dĩ nàng có chị Đồng Đồng yêu thương, còn có trái tim của Kỷ An luôn hướng về mình mà yêu thích, nhưng bây giờ thì sao, chị Đồng Đồng đã chết, còn lòng của Kỷ An đã hướng về Tiêu Ngân Phong. Còn Tiêu Ngân Phong thì sao? Nàng ở bên cạnh Tiêu Ngân Phong nên cảm nhận rất rõ cái gọi là "người đi trà lạnh" trên người Tiêu Ngân Phong! Nữ nhân này thật sự rất đáng sợ, một khi đã trở mặt thì độc ác hơn bất kì người nào! Nếu thật sự phải đấu, nàng không phải là không đấu lại Tiêu Ngân Phong, nàng thậm chí có thể giết chết Tiêu Ngân Phong, có thể làm cho Tiêu Ngân Phong tán gia bại sản, hai bàn tay trắng, Tiêu Ngân Phong biết rất rõ nàng có khả năng này nếu không thì sẽ không chạy đến Tô Gia diễn trò như vậy. Nhưng cái câu "Cá chết lưới rách, ai cũng không có lợi. Mỗi người lùi một bước, tất cả mọi người bình an vô sự" kia của Tiêu Ngân Phong thật đúng là đâm vào điểm yếu nhất trong lòng nàng. Nàng làm cho Tiêu Ngân Phong sụp đổ thì như thế nào? Kỷ An sớm không còn là Kỷ An của mười năm trước luôn hướng về nàng, theo như lời Kỷ An mà nói thì các nàng đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt, nàng còn đi tranh giành cái gì? Đấu làm chi nữa? Tiếp tục đấu thì ngay cả người nhà và cha mẹ hiện tại nàng cũng chẳng còn nữa; mà Kỷ An thì sao? Nàng cũng không phải chưa bao giờ chứng kiến ánh mắt bất công của Kỷ An, ai dám động vào người mà nàng che chở thì nàng sẽ dám cắn người đó, cắn hoài không thả, trước đây có người mới dám đẩy mình một chút thì Kỷ An liền dùng viên gạch đập vào đầu người ta tới mức vào bệnh viện khâu năm mũi. Kỷ An không thích nói chuyện không có nghĩa là dễ bị trêu chọc vào, mở miệng ra thì lời nói có chút khó nghe, người ta thường nói chó cắn người thì sẽ không sủa.

Thực ra Tô Bối Nhi cũng thấy có chút an ủi, ít nhất là sau khi nàng tát Tiêu Ngân Phong cũng không bị Kỷ An tiến tới tát lại một cái, nếu đổi lại Tiêu Ngân Phong bị A Quân hay ai đó tát thì ít nhất cũng phải ăn lại hai cái bạt tai. Tô Bối Nhi nghĩ nếu như ánh mắt của Kỷ An luôn không công bằng không có đạo lý thì có lẽ mình sẽ ít để ý Kỷ An hơn, buông tay cũng sẽ dễ dàng hơn một chút! Nhưng đổi lại được gì khi người che chở mình như vậy đã mất đi, cho dù có thể quay lại một lần nữa thì từ mấy năm trước nàng đã không viết cho Kỷ An một bức thư, cũng không có gọi điện thoại, cũng không thể chạy theo Kỷ An xin tha thứ. Chị Đồng Đồng nói ra chuyện chị ấy thích Kỷ An cùng với chuyện bắn súng trực tiếp khiến cho mối quan hệ giữa nàng và Kỷ An bị cắt đứt. Thư - nàng không dám viết, điện thoại - nàng không dám gọi, ngay cả việc liên lạc với Kỷ An cũng trở thành điều cấm kị giữa hai nhà Tô - Kỷ.

Trên bàn cơm, Tiêu Ngân Phong cùng với các trưởng bối trò chuyện trao đổi tin tức làm cho Tô Bối Nhi rất chướng mắt. Hiện tại có lẽ Tiêu Ngân Phong rất đắc ý, làm sao mà không đắc ý cho được, từ lúc bám chặt vào bác cả của nàng thì chuyện làm ăn của Tiêu Ngân Phong về sau càng ngày càng mở rộng, lại còn có toàn bộ ánh mắt và trái tim của Kỷ An hướng về phía nàng, đối xử với nàng thật tốt, tình cảm cùng với sự nghiệp đều gặt hái được tốt đẹp, nàng ta nên đắc ý, hẳn là như vậy!

Tô Bối Nhi cơm nước xong để chén xuống, "Ba, mẹ, bác cả, các ngươi từ từ ăn, ta no rồi". Trong lúc cha mẹ đang lên tiếng trách cứ thì nàng rời đi gởi tin nhắn vào di động của Kỷ An, "An An, chúc ngươi và Tiêu Ngân Phong hạnh phúc". Khép điện thoại lại đi vào trong phòng của Tô Đồng, đóng cửa lại, úp mặt vào hai đầu gối khóc thật to.

Trong chốc lát liền có tiếng tin nhắn của Kỷ An truyền đến, "Cảm ơn!" Hai chữ ngắn gọn, không có gì khác.

Một lát sau lại có thêm một tin nhắn nữa được Kỷ An gởi tới, "Có đôi khi lùi một bước để nhìn thấy cảnh vật trong cuộc sống sẽ phát hiện còn có nhiều thứ thì ra rất hấp dẫn! Tháng Bảy năm trước chối từ hoa hướng dương, chỉ mong tháng Tám năm sau lại có hương hoa quế!"

Hoa hướng dương tháng Bảy, đó chính là nói giai đoạn Tô Bối Nhi và Kỷ An lúc còn trẻ, hương hoa quế tháng Tám, có phải là lời chúc phúc của Kỷ An tới Tô Bối Nhi hay không?

Trong lúc nghỉ trưa Kỷ An nhận được tin nhắn chúc phúc kia, dãy số xa lạ, liếc mắt nhìn qua cũng có thể đoán được là của ai gởi tới. Tin nhắn này làm cho Kỷ An có cảm giác vui vẻ giống như giải quyết được hết tất cả ân oán trong tiểu thuyết võ hiệp vậy. Trong nháy mắt giống như là buông thả hết thảy, tất cả mọi ân oán đều trở nên phai nhạt. Sau đó nàng cũng nhắn lại cho Tô Bối Nhi một tin nhắn giống như là đang khuyên nhủ Tô Bối Nhi, vậy thì sao không tự nhủ với bản thân mình như vậy. Cái khác biệt là nàng đã thấy được mùi hương hoa quế tháng Tám, mà Tô Bối Nhi vẫn còn đang chìm đắm trong phần cuối của việc từ chối hoa hướng dương tháng Bảy.

Nhưng Kỷ An biết rằng cho dù bản thân mình đang nhìn thấy hương hoa quế tháng Tám nhưng chưa chắc đã nắm giữ được hạnh phúc, nàng và Tiêu Ngân Phong chỉ mới vừa bắt đầu, con đường tương lai còn rất dài. Ừ, nàng còn muốn kiếm tiền nuôi lão bà! Cho nên dù Tiêu Ngân Phong không cần nàng nuôi, thì nàng cũng phải làm cho bản thân mình xứng với Tiêu Ngân Phong mới được. Tuy nói tình yêu không có giới hạn nhưng nếu khoảng cách giữa hai người quá xa nhau thì cũng khiến cho tình yêu sớm lụi tàn. Giống như cha mẹ của nàng vậy.

Kỷ An nhanh chóng tập trung tinh thần vào công việc, nàng đang lập một bản kế hoạch marketing cho một sản phẩm mới. Trong lúc tìm hiểu về triển vọng của công ty trong thời gian sắp tới thì nàng phát hiện sản phẩm mới nghiên cứu này sẽ mang lại một khoản lợi nhuận rất lớn, nếu thuận lợi thì giúp cho công ty kiếm được rất nhiều hợp đồng. Nếu nàng có thể đắm được quyền mở rộng kinh doanh của sản phẩm này thì nàng cũng có thể kiếm được nhiều tiền phần trăm hoa hồng. Mấy ngày này Tiêu Ngân Phong không có ở đây nên nàng chú tâm viết bảng kế hoạch marketing này, ừ thì lén lút viết, trước khi khoe kế hoạch này cho Tiêu Ngân Phong thì nàng không dám để cho người khác biết.

Vừa phải vội vội vàng vàng hoàn thành công việc hiện tại, vừa muốn chuẩn bị bản kế hoạch mới, Kỷ An muốn phát điên rồi, ngay cả thời gian nghỉ giữa trưa cũng tận dụng, gọi một phần cơm trưa ở ngoài, một bên tìm kiếm tư liệu một bên ghi lại, buổi tối tăng ca ngồi trước máy tính ghi chép lại tới ba bốn giờ sáng mới đi ngủ. Ngày thứ Tư tuần này Tiêu Ngân Phong sẽ quay lại, mà hôm đó Tiêu Ngân Phong sẽ cũng với tổ Marketing của phòng Kinh Doanh đưa kế hoạch ra để thảo luận, cho nên Kỷ An phải nhanh chóng đưa cho Tiêu Ngân Phong bản kế hoạch trong buổi sáng thứ Tư. Nàng biết việc làm này của mình là vượt chức vượt quyền, theo trình tự thì nàng phải đưa cho quản lý xem xét trước rồi mới tới... Đại lão bản, cái chính là quản lý phòng Kinh Doanh như muốn giẫm nát nàng, tên kia đề phòng nàng còn hơn là đề phòng kẻ cướp. Nếu như nàng đưa cái này cho quản lý đưa Tiêu Ngân Phong thì một là bản kế hoạch này sẽ bị ép vào chồng văn kiện mà chắc phải kéo dài tới lúc quá thời hạn thành phế thải rồi mới tới nơi, hai là bị ném thẳng vào trong thùng rác. Cho nên ngày thứ ba và thứ tư, Kỷ An phải thức liền hai đêm để làm cho xong bản kế hoạch.

Sáng ngày thứ Tư, h Tiêu Ngân Phong tới văn phòng.

Kỷ An đang vùi đầu xem lại bản kế hoạch được nàng làm hơn nữa còn được đóng lại thành một tập, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì như phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiêu Ngân Phong dẫn theo hai thư ký lớn nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực từ phía đại sảnh công ty đi vào. Kỷ An sửa sang lại đồ vật một chút, đợi đại khái khoảng mười phút sau đó cầm lấy bản kế hoạch đi tìm Tiêu Ngân Phong. Hai thư ký đối với việc Kỷ An đi tìm Tiêu Ngân Phong giống như đã là thói quen, chỉ gọi điện thoại báo một chút rồi để cho nàng đi vào.

Kỷ An đẩy cửa văn phòng của Tiêu Ngân Phong đi vào, không dám gọi "Ngân Phong" mà dùng cách xưng hô trong công việc, "Tiêu tổng", sau đó lại chột dạ rụt cổ đi tới trước.

Tuy mối quan hệ giữa Tiêu Ngân Phong và Kỷ An là tình cảm yêu đương, cũng có khi trong thời gian làm việc tìm Kỷ An để nói chuyện 'riêng tư' vài lần, nhưng như vậy cũng không có nghĩa nàng thích Kỷ An vào trong văn phòng tìm nàng vì 'việc tư', vì thế khi nàng thấy Kỷ An chủ động đi vào liền nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì, dù sao vài ngày rồi nàng cũng không có gặp Kỷ An, cũng rất nhớ nàng. Nhưng vừa nghe tới Kỷ An gọi mình là "Tiêu tổng" thì biết Kỷ An đến vì việc công chứ không phải vì việc tư. "Chuyện gì?" Nàng cũng quay tác phong trong công việc mà hỏi.

Kỷ An đứng trước bàn làm việc của Tiêu Ngân Phong mà có chút không yên, dù sao mình cũng đang vượt cấp mà làm việc, hơn nữa lại còn nhúng tay vào việc của tổ Marketing, cho dù là để ý thì nàng cũng không nên. Nhưng mà nàng lại không muốn mất đi cơ hội lần này, khi đối mặt với Tiêu Ngân Phong nàng vẫn rất do dự, tim đập không thể nào chậm hơn lúc cùng Tiêu Ngân Phong làm chuyện xấu. Nếu nàng không đưa bản kế hoạch, lùi bước quay đầu lại cũng có thể xem như là chưa có chuyện gì xảy ra; nhưng nếu như nàng đưa thì xem như ván đã đóng thuyền, phải gánh lấy hậu quả tiếp theo có thể xảy ra, hoặc là bị dẫn tới tổ Marketing, hoặc là bị gọt giũa cho một trận rồi quay về. Cân nhắc giữa cái lợi và hại còn nghĩ tới việc bản thân mình đã cố gắng làm lâu như vậy thì không có lý nào lại buông tay giữa chừng a. Cắn răng một cái vẫn quyết định đưa lên.

"Làm gì mà bộ dạng giống như chuẩn bị chịu tra khảo nhục hình vậy? Trong tay cầm cái gì đó? Đưa ta xem". Tiêu Ngân Phong nhìn thấy Kỷ An như vậy nhịn không được mà hỏi nàng. Sao lúc Kỷ An tấn công nàng lại không có chút do dự nào hết vậy?

Kỷ An ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngân Phong liếc mắt một cái, cắn răng đưa kế hoạch kinh doanh đưa cho Tiêu Ngân Phong, "Xem đi!" Cái cổ đưa ngang ra giống như đang chờ một đao hạ xuống trên đầu.

Tiêu Ngân Phong tiếp nhận kế hoạch marketing, mở ra trang bìa liền cảm thấy sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Kỷ An liếc mắt một cái, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh Kỷ An, "Ngươi ngồi xuống một lát trước đi". Sau đó lại liếc nhìn Kỷ An thêm một cái nữa, thấy tư thế sẵn sàng hi sinh anh dũng của Kỷ An đã biến thành bộ dạng rùa đen rút đầu. Nàng âm thầm lắc đầu nói Kỷ An thật nhát gan, có đôi khi nàng ngang ngược không sợ trời không sợ đất, nói nàng gan lớn đi, nhưng có đôi khi lại là con rùa rút đầu. Tiêu Ngân Phong lật xem bản kế hoạch marketing của Kỷ An thật kỹ càng, càng xem vẻ mặt càng có vẻ nghiêm trọng, xem xong thì sắc mặt thật sự thâm trầm tới mức khó coi.

Kỷ An nhìn vẻ mặt của Tiêu Ngân Phong thì thấy sự tình có vẻ hỏng bét rồi, nàng thầm than một tiếng rồi liền nhận sai trước tiên, "Ta biết ta một mình nhúng tay vào việc lập kế hoạch quảng bá sản phẩm của tổ Marketing, hơn nữa còn vượt cấp để đưa cho ngươi là không đúng, nhưng mà..." Nàng cắn răng một cái, "Ta chỉ muốn tranh thủ một cơ hội cho bản thân, hi vọng sẽ tạo được nhiều thành tích, tạo ra nhiều lợi nhuận hơn cho công ty. Ta vượt cấp đưa cho ngươi vì không muốn thành quả của mình bị quăng vào sọt rác". Nàng cắn chặt răng nói, "Ngươi muốn mắng gì thì cứ mắng đi".

"Việc này tí nữa chúng ta sẽ nói sau, ta muốn hỏi ngươi những số liệu này ngươi lấy từ đâu ra?" Tiêu Ngân Phong bình tĩnh hỏi.

"Số liệu gì cơ?" Kỷ An ngẩn ra.

Tiêu Ngân Phong mở bản kế hoạch marketing ra chỉ chỉ vào số liệu bên trong, "Thông tin số liệu của sản phẩm, số lượng tiêu thụ trên thị trường, chỉ tiêu công nghệ, đặc tính sản phẩm, mấy thứ này ngươi lấy từ đâu ra? Còn có chỉ số định mức thị trường, phần trăm, còn có phần hoạch toán tổng thể của chu kỳ, làm sao ngươi có được mấy số liệu này?" Bản kế hoạch này của Kỷ An không thể chỉ nói là một bản kế hoạch chiến lược quảng bá cho sản phẩm mà nó còn bao hàm thiết kế, nguyên liệu, vật tư, cho đến sản xuất, kinh doanh, tất cả tin tức của sản phẩm, thậm chí ngay cả nhóm sản phẩm thứ hai được đưa ra thị trường như thế nào cũng đều được viết rất tốt. Số liệu bên trong rất chính xác, bước đi chặt chẽ cẩn thận tới mức làm cho nàng kinh hãi, nếu như phần tư liệu này bị công ty đối thủ biết được thì chắc chắn đầu tư lần này sẽ bị phá sản. Phần kế hoạch marketing này của Kỷ An trích dẫn rất nhiều thông tin được coi là cơ mật của công ty, chỉ có một số quản lý cấp cao được tiếp xúc, có một ít số liệu trong đó là do chính bản thân nàng đã phải tìm rất nhiều người giỏi để dự đoán được, mấy thứ này tuyệt đối không phải một nhân viên kinh doanh bình thường như Kỷ An có thể nắm vững và hiểu rõ được.

Kỷ An nhìn Tiêu Ngân Phong, chưa từng thấy vẻ mặt của nàng nghiêm khắc như vậy, nàng nghĩ không biết có phải mình viết bản kế hoạch này có phải chỉnh sửa quá mức vội vàng hay không, nếu sớm biết như vậy đã không gấp gáp làm cái này.

"Kỷ An!" Giọng nói của Tiêu Ngân Phong lộ ra ý tứ cảnh cáo.

Kỷ An vừa nhìn chỗ ngón tay Tiêu Ngân Phong chỉ vừa nói, "Số lượng sản phẩm là do ta tra trong phần mềm ERP quản lý việc mua sản lượng vật tư để tính, chu kỳ sản xuất là căn cứ vào kế hoạch sản xuất sắp xếp, văn phòng của bộ phận sản xuất mỗi nửa tháng sẽ điều chỉnh kế hoạch sản xuất, rất tiện để kiểm tra. Ân, kỹ thuật và chất lượng của sản phẩm thì cũng là do đi tới văn phòng của họ xem bản kế hoạch, sau đó thêm vào một số công thức của bản thân để tính toán, dù sao sau khi công nghệ sản xuất được hoàn thiện sẽ có tăng lên. Ân, trước kia làm ở phòng PMC lâu như vậy nên cũng không khó để phát hiện một số quy luật, đem sản phẩm thí nghiệm cùng với sự thiếu hụt của lúc đầu tư chính thức sửa lại một chút là được. Còn về số liệu tỷ lệ của thị trường và số liệu hoàn chỉnh của chu kỳ thì do ta căn cứ vào số liệu hiện có để tính ra, giống như cái này... Ách, tính toán rất phức tạp, ta nói hoài cũng không có xong". Kỷ An gãi gãi đầu rồi cúi mặt xuống.

"Ta luôn kiên nhẫn lắng nghe, ngươi cứ từ từ nói". Giọng nói của Tiêu Ngân Phong trở nên mềm mại.

Kỷ An kêu rên một tiếng, nữ vương bệ hạ a, ta tính toán số liệu hết hai ngày hai đêm, ngươi bảo ta nói ra thì không phải nói cho tới chết à. "Máy tính của ta đều lưu lại hết rồi, để ta mang máy tính tới cho ngươi xem".

"Ân". Tiêu Ngân Phong gật đầu, "Số liệu ban đầu cũng mang vào đây cho ta".

"Ân". Kỷ An gật đầu, nghe khẩu khí của nữ vương nhà nàng giống như là nàng đang gây ra chuyện lớn vậy. Kỷ An cảm thấy có chút sợ hãi, không biết là xảy ra chuyện gì. Một phút sau Kỷ An ôm máy tính và bảng ghi chép số liệu cùng với giấy tờ công văn đi vào trong văn phòng Tiêu Ngân Phong. Nàng đem bản ghi chép và máy tính để lên bàn làm việc của Tiêu Ngân Phong nói, "Tính toán rất phức tạp, nhưng mà may mắn tìm ra được công thức nên cũng đơn giản hơn rất nhiều. Cái này khi ta học đại học đã từng thí nghiệm qua, nhưng chưa có kinh nghiệm thực tế, không biết có chính xác không nữa". Nói xong lại lấy trong túi công văn ra một tập tài liệu thật dày gồm mấy bản nháp ghi chép trùng trùng điệp điệp lung tung lộn xộn, không muốn đưa cho Tiêu Ngân Phong một chút nào, "Cái này vốn là bản thân ta tự tính toán cho mình xem, nên thật sự rất lung tung". Nhìn nhìn Tiêu Ngân Phong, vốn định nói hai ba câu nhẹ nhàng để Tiêu Ngân Phong có thể giơ cao đánh khẽ mà xử lý mình, nhưng lại nghĩ công là công, tư là tư, không thể đem công việc hòa lẫn với tình cảm riêng tư nên liền ngậm miệng lại. Nên xử lý như thế nào liền làm như vậy đi, dám làm thì dám chịu.

Tiêu Ngân Phong cầm mấy thứ Kỷ An đưa nhìn thật lâu, cuối cùng yên lặng nhìn Kỷ An nửa ngày nói, "Bình thường ngươi có hay tính mấy cái này không?" Ngay cả công thức cũng đều viết ra được rồi, nàng dám khẳng định bình thường Kỷ An làm mấy việc này không ít.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio