Kim Thiên Nam nhớ lại hồi bé, sau khi mẫu thân chết, bản thân vẫn thường lén lút tới nơi này tìm lại di vật của mẫu thân, mẫu thân vẫn nhắc nhất định phải tìm được nó nhưng Kim Thiên Nam đã lục tung các điện trong Du Tịch cung mà không thấy, có lẽ ngọn lửa năm nào đã thiêu trụi tất cả.
Ai cũng nói Du Tịch cung có ma, các cung nữ hay thái giám vô cùng sợ hãi bởi ở đây thỉnh thoảng nghe thấy tiếng khóc và tiếng thì thầm của nữ nhân, bọn họ đều nói là Phương quý nhân chết oan uổng hiện về báo thù. Kim Thiên Nam sao có thể tin được chuyện ma quỷ nhưng nếu mẫu thân hiện về thật thì Kim Thiên Nam muốn gặp mẫu thân thêm một lần.
Thấy Kim Thiên Nam trầm ngâm một lúc không nói, Tiên nhi vội cất tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng đến đáng sợ xung quanh “Vương gia ngày mai dẫn binh tới Hoà châu nên về vương phủ sớm. Tiên nhi sẽ giúp vương gia thu xếp chuyện của Du Tịch cung.”
Kim Thiên Nam đi một vòng Du Tịch cung cũng nhận ra điểm bất thường. Dường như ở đây vẫn đang có người ở, hậu chính điện tuy bên ngoài hoàng tàn nhưng bên trong nền nhà lại sach sẽ khô ráo, một mình Tiên nhi sao đủ sức dọn dẹp hết các điện ở đây.
“Bản vương không gấp, vẫn còn vài canh giờ nữa.” Kim Thiên Nam nhìn xuống bàn, đôi mắt sáng lên, trên mặt bàn lại có nước, không, là máu, máu còn rất mới “Tiên nhi, cẩn thận!” Nhận ra bất thường, Kim Thiên Nam ôm chặt Tiên nhi, một phi tiêu chệch hướng đâm phậc vào cánh cửa, suýt chút nữa mạng của hai người đã không thể giữ được.
Một bóng áo đen chạy vụt qua trước mắt.
“Vương gia, mau đi thôi. Ở đây rất nguy hiểm.” Tiên nhi kéo tay Kim Thiên Nam chạy ra khỏi hậu chính điện. Thân thủ của Tiên nhi sao lại nhanh như thế? Ngày nào Tiên nhi cũng ở đây, đã sớm phát hiện nguy hiểm, tại sao kẻ đó không làm hại Tiên nhi? Có phải bóng áo đen vừa rồi giả thần giả quỷ khiến hậu cung sợ hãi?
Kim Thiên Nam đuổi theo thì tay Tiên nhi giữ lại “Vương gia, nô tỳ rất sợ. Có khi nào đó là bóng ma trong cung thường đồn đại?”
“Không. Ngươi đừng quá sợ, người đó chạy xa rồi, không dám quay về Du Tịch cung. Bản vương sẽ bẩm báo hoàng hậu, hạ lệnh cho Túc vệ quân bắt cho được hắn.” Kim Thiên Nam nhìn Tiên nhi dứt khoát nói.
“Không được đâu vương gia, không bằng không chứng hoàng hậu sẽ không tin, hơn nữa nô tỳ là cung nữ ở Du Tịch cung, trong Du Tịch cung có kẻ xấu, nô tỳ là kẻ bị trách phạt. Nô tỳ xin vương gia hãy coi như chưa chứng kiến chuyện đêm nay.” Tiên nhi quỳ xuống kéo vạt áo của Kim Thiên Nam cầu xin.
Kim Thiên Nam đành cho qua nhưng không tiếp tục để Tiên nhi ở lại nơi này được “Bản vương sẽ bảo ma ma chuyển ngươi sang cung khác làm việc, Du Tịch cung vắng vẻ, không thể ở lại.” Nếu hôm nay Kim Thiên Nam không có mặt thì Tiên nhi đã bị giết.
“Nô tỳ xin đa tạ ý tốt của vương gia nhưng nô tỳ đã quen với công việc ở Du Tịch cung.” Tiên nhi ngưng lại nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp “Nô tỳ còn muốn hỏi vương gia một điều mong vương gia cho phép” Thấy Kim Thiên Nam gật đầu, Tiên nhi hỏi “Vương gia có ý định tranh giành ngai vị hoàng đế hay không?” Trước đây Cảnh Định vương được lập làm thái tử thì không cần bàn đến nhưng giờ đây thái tử đã qua đời, vị trí đó cũng không thể để trống quá lâu.
Tại sao một cung nữ lại hỏi những điều này? Kim Thiên Nam không ngần ngại trả lời “Bản vương chưa từng quan tâm đến ngai vàng.”
Cái chết của mẫu thân đã làm Kim Thiên Nam chán ghét hoàng cung, trong lòng chỉ còn một nhiệm vụ duy nhất là điều tra ra kẻ đã hại chết mẫu thân. Nói thì đơn giản nhưng Kim Thiên Nam từ biên cương trở về kinh thành vẫn chưa xây dựng được thế lực và tay chân thân cận, mỗi bước đi đều phải thận trọng. Trong năm Kim Thiên Nam không ở Kinh thành, mọi thứ đã khác trước, chẳng thể còn lại bất kỳ manh mối nào hoặc nếu còn thì đã bị xoá sạch. Tiên nhi thật sự là ai?
“Vương gia quan tâm tới điều gì?” Tiên nhi cẩn trọng hỏi, không quên quan sát sắc mặt của Kim Thiên Nam.
“Bản vương chẳng quan tâm đến điều gì. Từ ngày mẫu thân qua đời, bản vương sống như một vật thừa thãi trong hoàng cung, sau khi bị đẩy về biên cương, phụ hoàng mặc kệ sự sống chết, bản vương một mình tự sinh tự diệt, nếu bản vương không lập được đại công trên chiến trường thì mãi mãi chẳng thể quay về Kinh thành.” Kim Thiên Nam nói một đoạn dài, trên gương mặt đã từng trải qua sự khắt nghiệt của chiến trường, trưởng thành trong từng trận chiến, một nụ cười tươi hiện hữu “Tiên nhi, từ khi quay về kinh thành, bản vương chẳng có lấy một người bạn nhưng bây giờ bản vương đã tìm thấy ngươi, người mà bản vương có thể yên tâm trò chuyện, đem mọi suy nghĩ trong lòng nói ra.”
Tiên nhi không ngờ một Triệu Tây vương chiến thắng từ chiến trận trở về bền ngoài oai phong nhưng thật sự còn có nhiều điều bận tâm “Vương gia tin tưởng nô tỳ như vậy? Có thể sao? Vương gia và nô tỳ không thể gọi là bằng hữu. Hai chữ bằng hữu, nô tỳ không dám nhận.”
“Ngoài ngươi ra, bản vương chẳng thể tin tưởng ai.” Kim Thiên Nam nhìn Tiên nhi, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Gia Hân hiên – Hoàng cung Bắc Định quốc
Trời chưa sáng Kim Thiên Từ đã tỉnh dậy, đôi mắt phượng dài nhìn sang mỹ nhân đang làm nằm bên cạnh, không tự chủ được cúi đầu hôn lên má Kim Uyển Dư. Đêm qua thật sự uống không nhiều nhưng chẳng hiểu tại sao sự khoong thể khống chế được bản thân, Kim Thiên Từ ôm mỹ nhân thêm một lần nữa rồi lặng lẽ rời giường, tự mặc lại y phục.
Mỹ nhân trên giường thấy động, cũng sớm tỉnh lại, nhìn Kim Thiên Thiên Từ đang mặc y phục, cất giọng nói “Để muội giúp huynh.”
Kim Thiên Từ bất ngờ, không biết Kim Uyển Dư đã tỉnh từ lúc nào cũng không nói gì. Kim Uyển Dư nhanh tay khoác tạm ngoại y rồi bước xuống giường đi tới gần.
Đúng lúc đó, Hỷ nhi tiến vào mang theo giáp phục, ánh mắt không dám nhìn vào bên trong rèm, Kim Uyển Dư bước ra đỡ lấy rồi ra hiệu cho Hỷ nhi rời đi. Nhìn chủ nhân khoác một lớp y phục mỏng manh, Hỷ nhi liền biết đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hỷ nhi đi rồi, Kim Uyển Dư giúp Kim Thiên Từ mặc giáp phục, áo choàng màu dày màu đỏ cũng khoác lên người, khuôn mặt Kim Uyển Dư ửng hồng, mái tóc đen dài xoã xuống như một dòng thác càng làm tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng.
Gia Hân hiên không nằm trong phần hậu cung nhưng dù sao cũng là nơi ở của nữ nhi, Kim Thiên Từ không tiện ở đây quá lâu, nhẹ nhàng nhắc nhở Kim Uyển Dư “Huynh sẽ sớm thắng trận trở về. Dư nhi của huynh phải bảo trọng sức khoẻ.” Kim Thiên Từ đặt bàn tay lên bụng của Kim Uyển Dư “Huynh không để muội đợi lâu.”
Hiểu ý tứ trong lời nói của Kim Thiên Từ, Kim Uyển Dư thẹn thùng không dám nhìn lên, một lúc sau bị người nam tử kia ôm lấy.
Nhìn thấy mặt trời đã lên trên hướng Đại Minh điện cao sừng sững, Kim Uyển Dư đẩy Kim Thiên Từ “Huynh mau đi đi.”
“Dư nhi nhẫn tâm đuổi huynh đi?” Kim Thiên Từ vẫn chưa buông ra, giáp phục nặng nề khiến Kim Uyển Dư cảm thấy không quen, rụi đầu vào lòng nam tử.
Sau khi Kim Thiên Từ lưu luyến rời đi khỏi Gia Hân hiên, Hỷ nhi vào trong điện giúp quận chúa sửa soạn lại y phục và trang điểm. Hỷ nhi bước lại giường, đau đớn khi nhìn thấy vết máu đỏ kia. Kim Diệu Hào ngồi trước gương nhìn thấy gương mặt Hỷ nhi trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Không phải Hỷ nhi đã thích huynh ấy chứ?