Xem ra thân phận của Kim cô nương không phải bình thường, Tiêu Chính Quân suy nghĩ một chút rồi hạ giọng nói “Tại hạ biết trong lòng Kim cô nương có nhiều tâm sự, không thể nói ra cho bất cứ ai. Tại hạ cũng không dám hỏi nhiều nhưng Kim cô nương còn trẻ tuổi, đừng mải suy nghĩ quá nhiều”. Tiêu Chính Quân chưa từng gặp qua một thiếu nữ nào có nhiều tâm sự đến thế, thi thoảng lại thất thần ngồi chăm chú nghĩ ngợi một lúc, nhìn không ra đây chỉ là một thiếu nữ tuổi.
“Ta biết. Huynh có lẽ cũng giống như ta nhiều khi không thể làm những gì mình muốn. Huynh phải trở về kinh thành, huynh không vui vẻ gì, ta cũng thế, lần này trở về kinh thành ta cũng có nhiều chuyện quan trọng phải làm…nhưng ta sẽ nghe lời huynh, không suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta chẳng phải đang ở An châu sao? Ta còn có thể nghĩ đến chuyện gì khác?”.
Sự băn khoăn của Tiêu Chính Quân như được giải toả phần nào cho dù thiếu nữ mặc hoàng y kia cố gắng dấu đi thân phận mình thì Tiêu Chính Quân cũng không muốn hỏi thêm nữa.
“Nếu Kim cô nương có tâm sự hãy nói với tại hạ. Biết đâu tại hạ có thể giúp cho Kim cô nương.” Tiêu Chính Quân dựa người vào thân cây gần đấy nhìn sang mặt hồ một lúc lâu cũng không nói gì nữa mà quan sát nét mặt Kim Vãng Tích.
Đôi mắt thông minh, sự can đảm đối đầu với đám người muốn giết mình, những suy tư của thiếu nữ này quả làm người khác phải tò mò. Một mỹ nhân tuổi đáng lẽ phải đơn thuần vui tươi nhưng Kim Vãng Tích lại tràn đầy tâm sự.
“Ta nhớ rồi. Huynh có thể yên tâm. Những chuyện này ta tự giải quyết được.” Cuối cùng sau một lúc lâu, Kim Vãng Tích đã lên tiếng.
Tiêu Chính Quân thấy được sự mệt mỏi của Kim Vãng Tích nên nói “Tại hạ thấy trời cũng sắp tối, cô nương đã mệt rồi, nên về xe ngựa nghỉ ngơi sớm.”
Tiêu Chính Quân đỡ cơ thể Kim Vãng Tích dậy và dìu về phía xe ngựa. Kim Vãng Tích nhìn sang khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Chính Quân bất giác có cảm thấy thật ấm áp.
Hành trình quay trở về kinh thành của hai người cũng sẽ nhanh chóng kết thúc. Kim Vãng Tích nghĩ rằng bọn họ chia tay ở kinh thành sau này chẳng thể có cơ hội trùng phùng nữa, trong lòng chợt buồn.
Tiền Ngự uyển - Hoàng cung Bắc Định Quốc
Tiền Ngự uyển là hoa viên gần Đại nội, phía bên trong Tiền Ngự uyển có Võ Minh điện cùng một số điện nhỏ khác dành cho các hoàng tử ở trong cung đọc sách. Nơi này có hồ Bắc Thuỷ ở giữa, quanh hồ là lối đi nhỏ được lát đá, ven hồ trồng rất nhiều cây liễu. Đêm tối nơi này ngoài quan binh thỉnh thoảng đi tuần thì chẳng có ai đến đây. Lúc này cả hoàng đế cũng đã về Tiền Minh điện nghỉ ngơi rồi.
Một thiếu nữ dịu dàng, trang nhã đang ngồi đàn bản nhạc du dương trong đêm vắng ở Tiền Ngự uyển, bên cạnh là một nô tỳ dâng trà “Quận chúa, ngồi đàn đã một lúc lâu rồi, hãy uống trà trước đã.”
“Hỷ nhi, em mang đi đi, ta không muốn uống.” Ánh mắt kia nhìn về phía Võ Minh điện giống như đang chờ đợi ai đó.
“Quận chúa, người uống đi em đã mất nhiều công sức để mang từ Gia Hân hiên tới đây. Quận chúa vì em mà uống đi.” Hỷ nhi theo hầu bên cạnh thiếu nữ đã nhiều năm rồi nên tình cảm thân thiết như tỷ muội ruột thịt do vậy cứ luôn nài nỉ.
“Huynh ấy cũng đã mệt, em mang tới Võ Minh điện cho huynh ấy đi.”
“Quận chúa, người thật quan tâm đến vương gia! Em chỉ là không biết vương gia sẽ có biểu cảm ra sao?” Tại sao quận chúa lại không đích thân mang tới cho vương gia uống chứ?
“Huynh ấy có biểu cảm sao?” Mỹ nhân dịu dàng tựa tiên nữ ấy tự hỏi.
Trăng đêm nay sáng, mặt hồ đầy ánh trăng phản chiếu và bộ y phục màu thiên thanh của thiếu nữ càng toả sáng, thiếu nữ lúc này đẹp như một nàng tiên nữ, tiếng đàn phát ra trầm lặng man mác buồn giống như đang đợi chờ tình lang vậy.
Tất cả vẻ đẹp đang hiện hữu đều rơi vào ánh mắt si tình của chàng trai đứng bên hồ kia. Thấp thoáng bên cạnh thiếu nữ là những bông hoa toả ngát hương của vườn Ngự uyển. Chàng trai tiến về phía thiếu nữ đang ngồi, tỳ nữ thấy định hành lễ nhưng chàng trai ra hiệu rồi từ từ tiến lại phía thiếu nữ, cởi áo choàng trên người, phủ lên người thiếu nữ. Thiếu nữ ngừng đàn, chàng trai cũng ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay thiếu nữ, giọng ân cần “Dư nhi, trời lạnh muội nên mặc thêm áo choàng. Để cơ thể bị phong hàn sẽ phải tĩnh dưỡng nửa tháng.”
“Muội đợi huynh ở đây đã lâu, muội biết huynh sẽ tới gặp muội.” Tiếng đàn của nữ tử nhẹ nhàng như tơ lụa, mềm mại như tuyết rơi, khắc hoạ ra những âm thanh tuyệt diệu. Từng ngón tay mảnh mai trắng nõn gảy đàn. Ánh mắt dịu dàng nhìn nam tử bên cạnh.