“Muội cũng định qua Cảnh Minh vương phủ thăm hoàng huynh. Tứ hoàng huynh đến Tư Phong cung có chuyện gì muốn nói với muội?” Kim Vãng Tích cũng không hiểu tại sao trước mặt phụ hoàng Cảnh Minh vương lại cố tỏ ra xa lạ không hiếu thuận khiến phụ hoàng không vui vẻ. Hôm qua hoàng huynh là cố ý thong thả chậm rãi dẫn mình đi ngang qua Hậu hoa viên đảo một vòng lớn hoàng cung nên mới đến Gia Khánh cung muộn. Phụ hoàng không trách phạt đã là may lắm rồi mà khuôn mặt huynh ấy vẫn dửng dưng đến thế.
Nam tử phe phẩy chiếc quạt màu trắng trên tay rồi ngồi xuống cạnh Kim Vãng Tích “Hoàng muội lại khách khí với như vậy? Hoàng huynh hôm nay đến đây đúng là có chuyện muốn nói. Hôm qua hoàng muội múa Lạc Hoa Thiên Vũ thật đẹp. Hoàng huynh cũng đã nhờ hoạ sư hoạ lại. Hoàng muội xem qua đi.”
Ngừng lại một chút, Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc đưa bức vẽ cho Kim Vãng Tích. Kim Vãng Tích mở ra nhìn, quả là một bức tranh tuyệt đẹp. Thần thái của nữ tử hoàng y đang múa cùng cành hoa đào trắng trong tay thật khiến người ta say đắm trong đó nhưng mình đẹp như vậy sao, chắn chắn hoạ sư kia e dè thân phận vương gia nên mới chấp nhận phỏng lại xuất thần như thế.
Kim Vãng Tích đưa lên gần ngắm nhìn một chút nhưng chợt đưa bức hoạ cho Kim Thiên Phúc “Hoàng huynh đã bỏ không ít ngân lượng, bức hoạ này hoàng huynh cứ giữ, hoàng muội cũng không biết thưởng thức tranh thơ.”
Kim Thiên Phúc đưa tay lấy bức hoạ rồi nói “Hoàng muội đã chê vậy thì hoàng huynh sẽ giữ, hoàng huynh nghĩ chắc chắn có một tên ngốc đang cần bức hoạ này hơn muội, hoàng huynh cũng kiếm được ít đồ quý từ Đại Triều.” Nghĩ đến điều này Kim Thiên Phúc bình tĩnh nhìn sang Kim Vãng Tích.
Tên ngốc? Kim Vãng Tích không nghĩ ra mình còn quen với tên ngốc nào ở hoàng cung.
Kim Vãng Tích đã lâu không gặp và trò chuyện với Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc từ lâu, tình cảm huynh muội ruột của hai người cũng có chút khoảng cách nhất định. Từ nhỏ Kim Vãng Tích hay nhốt mình trong Tư Phong cung, cung của Kim Thiên Phúc lại ở khá xa nơi cũng không gặp mặt và trò chuyện nhiều. Kim Thiên Phúc quanh năm chỉ ngồi trong điện luyện chữ, đọc sách, đánh cờ cũng không thích nô đùa hay luyện võ như nhiều hoàng tử khác, các buổi yến tiệc Kim Thiên Phúc cũng lấy cớ không khoẻ từ chối đến dự. Kim Vãng Tích có hỏi Kim Thiên Phúc nhiều lần nhưng nam tử này nói “Không phải hoàng huynh không muốn đi nhưng chỉ sợ làm mẫu hậu mất hứng.” Kim Vãng Tích hồi ấy còn nhỏ, cũng không để ý nhưng hiện tại Vãng Tích đã lờ mờ nhận ra mẫu hậu không hề thích người con trai này của mình.
“Mẫu hậu những năm qua luôn lạnh nhạt với hoàng huynh. Hoàng huynh không hề trách cứ gì bởi hoàng huynh không giống như những gì mẫu hậu mong đợi.” Kim Thiên Phúc thở dài, vẫy tay ý bảo các cung nữ lui ra.
Kim Vãng Tích mới trở về hoàng cung được vài ngày những chuyện xảy ra trong cung những năm này Kim Vãng Tích vẫn chưa thể nắm rõ nhưng mà tình mẫu tử sao có thể bị phai nhạt? Năm đó nghe kể mẫu hậu đã khóc rất nhiều khi hoàng huynh chào đời xanh xao ốm yếu, tình cảm của mẫu hậu bao la “Hoàng huynh…huynh sai rồi. Mẫu hậu rất yêu thương huynh…”
“Đã năm muội đến An châu, chuyện trong cung muội không thể hiểu hết.” Kim Thiên Phúc bỏ chiếc quạt trong tay xuống bàn “Mẫu hậu muốn hoàng huynh làm hoàng đế nhưng hoàng huynh không muốn làm hoàng đế. Mẫu hậu chỉ coi hoàng huynh là công cụ để giành lấy quyền lực. Chưa từng thật lòng yêu thương hoàng huynh. Người mẫu hậu yêu thương chỉ có Kim Thiên Long. Duy nhất một mình Kim Thiên Long.”
Bàn tay của Kim Vãng Tích hơi run “Kim Thiên Long…huynh ấy đã mất được rất lâu…” Nhắc đến đại hoàng huynh bị mất từ khi rất nhỏ kia Kim Vãng Tích vẫn không hiểu ruốt cuộc sự tình năm ấy là như thế nào mà Thuỵ Miên tỷ tỷ đã hầu hạ bên cạnh mẫu hậu nhiều năm cũng nhất quyết không cho Kim Vãng Tích biết.
“Mẫu hậu chưa từng quên Kim Thiên Long, trong tâm của người chỉ có một người con trai ấy thôi. Năm xưa Kim Thiên Long bị Đức phi hại chết, mẫu hậu đã rất đau khổ, tự nhốt mình trong tẩm cung không gặp ai suốt năm liền. Khuôn mặt cũng tiều tuỵ đi nhiều. Sau khi phụ hoàng điều tra ra chân tướng sự việc, chính mẫu hậu đã tới tẩm cung của Đức phi và ép Đức phi uống thuốc độc mà chết.” Kim Thiên Phúc không vui nói “Chân tướng mọi chuyện hoàng huynh nghĩ không đơn giản như thế. Còn nữa hoàng huynh đã điều tra cung nữ cũ hầu hạ bên cạnh mẫu hậu, bà ta nói sau khi Đức phi chết, mẫu hậu đã sai người giết chết toàn bộ cung nữ bên cạnh, bà ta may mắn sống sót nhưng đột nhiên có một người áo đen xuất hiện đã kết liễu đời bà ta. Từ đó hoàng huynh cũng không có them mang mối gì về cái chết của Đức phi nữa.”
Kim Vãng Tích rất bất ngờ về những gì mình đang nghe “Mẫu hậu tàn nhẫn như vậy? Không thể nào…Muội không tin.” Đích thân mẫu hậu ép Đức phi uống thuốc độc ư?
Kim Thiên Phúc hơi cười “Hoàng huynh cũng không tin nhưng nhiều năm hoàng huynh cho người ngầm điều tra. Mẫu hậu đã hại độc vào thuốc an thai của Nhất Huy hoàng hậu khiến cho tiểu hoàng tự chưa chào đời sinh non mà chết.”
Khâm Định hoàng đế cho an tang tiểu hoàng tử đặt tên là Kim Thiên Luân, thoáng cái đã mười tám năm trôi qua.
“Huynh sao lại nói những chuyện này cho muội biết?” Những chuyện của năm xưa tất cả đều đã qua từ rất lâu, đều đã kết thúc, chẳng ai còn nhắc lại nữa nhưng vì sao Kim Thiên Phúc còn bận tâm?
“Chính vì hoàng huynh hiểu rõ con người thật của nữ nhân mà hoàng huynh và muội gọi là mẫu hậu nên hoàng huynh không muốn trở thành công cụ để tiếp tục bị lợi dụng nữa.” Kim Thiên Phúc lặng lẽ đứng dậy nói “Ân oán hận thù của đời trước hoàng huynh cũng muốn quên đi nhưng hoàng muội có từng nghĩ nếu như những người từng bị mẫu hậu hại năm xưa điều tra ra được thì hậu quả sẽ ra sao không?”
Không thể nào, mẫu hậu sao có thể lợi dụng mình? Tình mẫu tử chín tháng mười ngày, sao có thể là giả?
Trong lòng Kim Thiên Phúc nghĩ, nếu năm xưa mẫu hậu không lấy Kim Vãng Tích để hứa hôn cho Lý Thiệu Văn thì Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm cũng không ủng hộ.
Kim Vãng Tích thật sự không tin những gì Kim Thiên Phúc nói. Thật sự mẫu hậu mà Vãng Tích luôn quý trọng sao có thể là người tàn nhẫn, độc ác như vậy. Trong hoàng cung cái khó đoán nhất chính là lòng người, một khi đã ở trong hoàng cung xa hoa này, mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, mỗi sai lầm đều phải trả giá bằng tính mạng, cái cuối cùng đạt được chỉ là sự cô độc cùng trái tim buốt lạnh. Những chuyện xảy ra từ hơn năm trước Kim Vãng Tích không hiểu nhưng Vãng Tích có thể cảm nhận được cuộc chiến đẫm mấu tranh giành quyền lực sắp sửa lại tái diễn. Kim Vãng Tích muốn bảo vệ những người thân bên cạnh bằng bất cứ giá nào.
Kim Thiên Phúc cũng rời đi từ lâu, Kim Vãng Tích đêm ấy cũng bỗng cảm giác được sự lạnh lẽo đáng sợ của hoàng cung.
Nội vụ phủ trong cung là nơi chuẩn bị những vật phẩm thiết yếu của các cung, các thái giám của Nội vụ phủ theo lời căn dặn của Thành Nnguyên hoàng hậu cũng đã đưa tới Tư Phong cung thêm cung nữ để tiện hầu hạ. Tư Phong cung không được coi là cung lớn và thân phận công chúa theo quy định không thể có nhiều hơn cung nữ nhưng nếu thêm cung nữ có phải đã quá hoang phí không? Năm xưa Kim Vãng Tích ở chùa Phúc Lương cũng chỉ có một cung nữ theo hầu bây giờ trở về hoàng cung sống cảm thấy không quen thuộc.
Các cung nữ hầu hạ trong Tư Phong cung đều rất lanh lợi, thông minh chuẩn bị mọi chuyện trong cung chu đáo khiến Kim Vãng Tích hài lòng.
Ngày tháng cứ như vậy trôi dần đi.