tháng mong ngóng chàng trong nỗi nhớ, đào hoa tàn phải, mùa xuân kết thúc, chàng cũng không tới thăm ta. Tư Phong cung lạnh lẽo, trái tim ta buốt giá, ta không hề biết rằng chàng yêu ta đến mức nào, vì ta mà mạo hiểm lên núi tuyết tìm Hoa Anh Tử giải độc cho ta, mà vô cớ làm chàng tổn thương!
Tư Phong cung – Hoàng cung Bắc Định quốc
Tư Phong cung đã sắp hết mùa xuân, hoa đào trắng cũng đã dần tàn phai, thời gian thấm thoắt trôi qua đã tháng trong hoàng cung, Kim Vãng Tích vết thương đã bình phục hoàn toàn. Trong suốt thời gian này, Lý Thiệu Văn nhiều lần tới thăm Kim Vãng Tích nhưng do việc triều chính bận rộn nên chỉ ở lại được một một chút rồi rời đi. Thành Nguyên hoàng hậu cũng đến thăm Kim Vãng Tích còn dặn dò cung nữ nấu canh nhân sâm để tẩm bổ vì nghe nói Vãng Tích mắc phong hàn. Kim Vãng Tích cũng không muốn cho mẫu hậu biết chuyện mình bị thương ở Hoà châu nên ở lì trong Tư Phong cung giả bệnh.
Cung nữ tiến vào điện, mang theo bát canh nhân sâm đang nóng, dâng lên cho Kim Vãng Tích “Công chúa hãy mau uống khi còn nóng.”
“Được rồi. Mau đưa cho bản công chúa.” Kim Vãng Tích với tay lấy bát canh uống từng thìa một rồi từ từ hỏi cung nữ “Dạo này ngươi có thấy Tiêu Chỉ huy sứ tới Tư Phong cung không?”
Ánh mắt mong chờ của Kim Vãng Tích dần bình tĩnh lại khi cung nữ lắc đầu “Nô tỳ không thấy Tiêu Chỉ huy sứ tới Tư Phong cung. Tư Phong cung là nơi ở của công chúa, nam nhân đâu có thể tự do muốn đến là đến.”
Kim Vãng Tích tự nghĩ bản thân đã nghĩ nhiều rồi, uống cạn bát canh nhân sâm, Vãng Tích bảo các cung nữ thay y phục cho mình.
Cũng đã tháng không gặp Tiêu Chính Quân, không biết huynh ấy còn nhớ đến mình hay không? Tiêu Chính Quân dù sao trong triều cũng là quan tứ phẩm trẻ tuổi tuấn tú, phụ thân lại là thượng thư bộ binh trong kinh thành có nhiều tiểu thư khuê các để ý tới, điều này làm Kim Vãng Tích có chút phiền não.
Một cung nữ đi vào điện dâng lên cho Kim Vãng Tích một chiếc giương gỗ vô cùng tinh xảo làm nàng công chúa chú ý “Chiếc giương này…”
“Công chúa, Cảnh Minh vương biết người bị phong hàn, công việc bận rộn nên không thể tới được liền sai người đưa giương gỗ tới cho người. Công chúa mau mở ra xem đi.” Cung nữ kia hào hứng nói.
Kim Vãng Tích khá bất ngờ khi Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc lại cho người đưa giương gỗ cho mình, từ từ mở ra, trong đó là chiếc trâm ngọc mà Kim Vãng Tích đã tặng cho Tiêu Chính Quân khi ở rừng trúc An châu.
Cả người Kim Vãng Tích chấn động, ngồi lặng xuống ghế. “Huynh ấy sao lại trả lại bản công chúa thứ này? Lẽ nào? Không phải như thế? Không phải…”
“Công chúa…” Cung nữ kia không hiểu.
Những lời Kim Vãng Tích nói ở Hoà Châu, Tiêu Chính Quân không để trong lòng? Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc đã nói gì với huynh ấy?
Tối đó, Kim Vãng Tích gặp Kim Thiên Phúc tại Thừa Huy điện, Kim Vãng Tích giơ cây trâm ngọc trước mặt Kim Thiên Phúc “Hoàng huynh, hoàng muội không hiểu tại sao hoàng huynh lại đưa vật này cho muội?”
“Vật cũng đã trở lại cho người, hoàng muội còn điều gì không hiểu. Bản vương sức khoẻ không được tốt, hoàng muội về Tư Phong cung đi. Bản cung cũng phải hồi vương phủ.” Kim Thiên Phúc không muốn nói gì thêm, dáng vẻ nho nhã làm cho những người xung quanh mất phòng bị.
Kim Thiên Phúc định rời đi nhưng lại nghe thấy lời của Kim Vãng Tích “Hoàng huynh đã nói gì với Tiêu Chính Quân? Huynh ấy không thể trả lại cây trâm ngọc này cho muội được.” Nhất định không phải như thế!
Kim Thiên Phúc đành nói ra sự thật “Bản vương chỉ được Tiêu Chính Quân nhờ cậy mang cây trâm ngọc trả cho muội. Đó là cây trâm muội hay mang theo bên người, giờ không có nó mẫu hậu sẽ nghi ngờ.”
“Đây không phải trọng điểm.” Kim Vãng Tích trầm giọng xuống “Hoàng huynh có thể giúp muội một việc được không?”
Võ Minh điện đêm khuya vẫn còn ánh đèn, trong điện Kim Thiên Phúc tự tại uống trà rồi đọc y thư. Tiêu Chính Quân được dẫn vào bên trong điện.
Tiêu Chính Quân vội hành lễ “Thần tham kiến Cảnh Minh vương điện hạ.”
“Mau đứng dậy. Bản vương có chuyện tìm người. Đêm khuya bắt ngươi vào cung thật ra muốn hỏi về chiếc trâm ngọc kia.” Kim Thiên Phúc phe phẩy cái quạt trắng ung dung hỏi.