Một con mưa chợt đến, Tiêu Chính Quân lấy một chiếc ô nhỏ che cho hai người, Kim Vãng Tích nhìn xung quanh lại nhìn nam nhân bên cạnh “Chúng ta ở lại đây một lát, mưa tạnh mới hồi cung.”
Mưa táp càng lúc càng mạnh, Tiêu Chính Quân nghiêng chiếc ô sang phía Kim Vãng Tích. Trong mưa, mọi sự tập trung của Tiêu Chính Quân đều hướng về nữ nhân bên cạnh, buộc miệng nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng cũng không kiềm chế được sự lo lắng trong mắt “Công chúa, cẩn thận nhiễm phong hàn.”
Mưa lớn làm cho Tiêu Chính Quân gần như ướt hết, gió mạnh vẫn thổi tạt vào người Kim Vãng Tích làm bờ vai gầy mảnh vì nhiễm lạnh mà run lên ngay tức khắc đã rơi vào lòng ngực của một người.
“Công chúa…?” Tiêu Chính Quân không biết nên nói gì, mặt tự nhiên cảm thấy rất nóng.
Kim Vãng Tích muốn cười khi nhìn bộ dạng của Tiêu Chính Quân, bộ y phục trên người hai người đã ướt gần hết, phía trước cũng là mưa, còn có thể chạy đi đâu, Bạch Ngọc kiếm trên tay, Kim Vãng Tích gạt chiếc ô ra.
Sự kinh ngạc hiện rõ trong mắt, Tiêu Chính Quân hỏi “Công chúa làm gì vậy?”
“Y phục của bản công chúa cũng sớm ướt vậy dầm mưa một lần. Trong hoàng cung không thể dầm mưa nhưng ở đây chỉ có bản công chúa và Tiêu chỉ huy sứ, bản công chúa muốn thử một lần.” Kim Vãng Tích mỉm cười tươi đẩy Tiêu Chính Quân ra một chút, ngước mặt lên trời, xoay qua vài lòng, thích ý mỉm cười “Tiêu Chính Quân, mau qua đây.”
Tiêu Chính Quân vẫn đứng im như tượng, ánh mắt rơi vào Kim Vãng Tích, nghe theo tiếng gọi, tiến thêm hai bước cũng là lúc người kia xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau, sau cùng Tiêu Chính Quân vội vàng quay người lại “Mưa bao giờ mới ngừng?”
“Có lẽ…sẽ không ngừng đâu.” Kim Vãng Tích nhìn sự bối rối hiện rõ trên mặt Tiêu Chính Quân nên muốn trêu đùa một chút “Tiêu chỉ huy sứ không thích dầm mưa sao?”
“Thần chỉ lo cho ngọc thể của công chúa, ngoài ra không có ý nào khác.” Tiêu Chính Quân ổn định tâm trạng quay người lại, đối diện với ánh mắt tò mò của Kim Vãng Tích chỉ đáp nhanh gọn.
Sau đó hai người cũng không nói gì nhiều chủ yếu là Kim Vãng Tích vẫn dầm mưa một lúc lâu, Tiêu Chính Quân thỉnh thoảng nhắc nhở một vài câu.
Cơn mưa dai dẳng qua một lúc cũng tạnh, Tiêu Chính Quân nhìn lên bầu trời “Tạnh rồi.”
“Công chúa, chúng ta nên trở về hoàng cung thôi. Để người khác phát hiện ra công chúa không còn trong Tư Phong cung mọi chuyện sẽ rắc rối. Mạt tướng cũng không thể chịu hoàn toàn trách nhiệm.” Tiêu Chính Quân dắt ngựa lờ lững theo sau Kim Vãng Tích.
“Bản công chúa lần này xuất cung thật sự là muốn tìm hiểu về đoàn sứ thân Đại triều.” Kim Vãng Tích đang đi thì đột ngột dừng lại “Chắc chắn sứ thần Đại Triều tới Lăng Vân kinh vì lý do xác lập thái tử.”
“Xác lập thái tử là chuyện hệ trọng của Bắc Định quốc. Đại triều lại dám can thiệp? Không coi hoàng đế Bắc Định ra gì!” Mặc dù biết từ hơn năm trước Bắc Định quốc thua quân Đại triều phải tự nhận là chư hầu nhưng không thể ngờ rằng Đại triều lại ngang nhiên xen cả vào việc lập thái tử của bản quốc.
“Bản công chúa biết Tạ thái sư sẽ làm mọi cách để Cảnh Định vương kế vị nhưng không thể ngờ ông ta dùng đến hạ sách giao dịch với hoàng đế Đại triều, phụ hoàng đã biết tất cả nhưng tại sao có thể coi như không có chuyện gì xảy ra. Vậy ban đầu phụ hoàng lệnh cho bản công chúa đến Hoà châu điều tra làm gì?” Kim Vãng Tích đau đầu suy nghĩ nhiều ngày nhưng cũng không thể hiểu được.
“Công chúa nghĩ có khi hoàng thượng đang giăng một mẻ lưới lớn bắt trọn tất cả thế lực của Tạ thái sư hay không?” Tiêu Chính Quân chỉ nghĩ ra được lý do này.
“Đối với nhưng bằng chứng trong tay phụ hoàng đã đủ khép tội Tạ thái sư mưu đồ bán nước đoạt quyền, tại sao còn chưa xuống tay?” Kim Vãng Tích vẫn đang thắc mắc, có phải như Tiêu Chính Quân nói, phụ hoàng muốn lợi dụng việc này một lần diệt trừ tất cả các thế lực chống đối trong triều.
“Thần không hiểu nhiều về chuyện chính sự nhưng thần biết hoàng thượng ắt có suy tính riêng. Công chúa điện hạ không cần quá lo lắng.” Tiêu Chính Quân chợt nhận ra rằng một nàng công chúa chỉ mới hơn tuổi bề ngoài đơn thuần mạnh mẽ này loại ẩn chứa nhiều nỗi lo âu đến thế. Những đứa trẻ trong hoàng thất buộc phải trưởng thành trước tuổi của chúng nếu không chúng sẽ không thể sống sót sau những âm mưu của hoàng cung.
“Bản công chúa sẽ giúp phụ hoàng ngầm theo sát đoàn sứ thần. Chính Quân, bản công chúa đưa ngươi đi gặp sứ thần Đại triều.” Kim Vãng Tích kéo tay Tiêu Chính Quân đi về hướng cổng của Lăng Vân kinh.
Lăng Vân kinh ngày thường đã phồn hoa náo nhiệt nhưng hôm nay đặc biệt có đoàn sứ thần của Đại Triều đến nên dân chúng háo hức đến xem. Cũng chẳng có gì đặc biệt bởi sứ thần ngoại quốc hằng năm vẫn tới Lăng Vân kinh cống tiến vật phẩm lên hoàng đế nhưng đây là sứ thần Đại Triều uy quyền rất lớn.
Đoàn sứ thần Đại Triều có khoảng hơn người, đi đầu trong xe ngựa lớn là Sứ thần và bên cạnh là phó sứ và một vị tướng quân uy dũng cưỡi ngựa bên cạnh, đằng sau còn có có mấy chục vị tướng lĩnh khác cưỡi ngựa đeo giáp dũng mãnh, đoàn quân lính theo sau xếp thành hai hàng lực lưỡng tiến vào cổng kinh thành. Kim Vãng Tích cố gắng kiễng chân lên để nhìn vào trong xe ngựa xem dung mạo của sứ thần nhưng có lẽ người mà Kim Vãng Tích nhìn thấy ở Tạ phủ Hoà châu lại là vị phó sứ, vậy sứ thần này là ai? Không thể từ bên ngoài nhìn vào bên trong được.
Tiêu Chính Quân đỡ người Kim Vãng Tích “Công chúa, cẩn thận.” Do mải kiễng chân nên Vãng Tích bị mất thăng bằng ngã về phía sau may có Tiêu Chính Quân đỡ.
“Chính Quân, cám ơn huynh.”
“Công chúa không sao là tốt rồi.”
“Chính Quân, chúng ta đi theo đoàn sứ thần thôi.” Kim Vãng Tích kéo tay Tiêu Chính Quân đi.
Đoàn sứ thần ngang nhiên đi lại tới cửa Nam môn của Hoàng thành. Dân chúng càng xúm lại đông hơn để xem mặt của sứ thần thì quan quân triều đình đã cản lại, Lý Thiệu Văn mặc quan phục dáng vẻ thư sinh, trang nghiêm dẫn theo một số vị quan lại khác ra cửa Nam môn để đón tiếp sứ thần.