Cánh cổng kinh thành khép lại, Ninh Phiêu Linh còn ngước nhìn theo bóng dáng thư sinh ôn nhu đó “…Lý Thiệu Văn…Lý Nguyên?”
Những cơn gió mùa hạ thổi mạnh vào lớp y phục dày thướt tha của nữ tử Đại Triều, ước gì ta cũng là một nữ tử Bắc Định quốc, không cần phải trở về Đại Triều nữa.
Dịch quán – Bắc Định quốc
Dịch quán tại kinh thành là nơi ở của các vương tôn, quan lại ở xa nghỉ lại chờ được hoàng đế triệu khiến vào cung hoặc sứ thần các nước. Dịch quán không rộng lớn nhưng có rất nhiều phòng được kết nối với nhau bằng những dãy hành lang dài và đều nhau. Sứ thần được bố chí ở tại đây nên Lý thiếu bảo đã cho quân canh giữ nơi này rất cẩn trọng.
Đã qua ngày từ lúc đoàn sứ thần Đại Triều tới hoàng cung Bắc Định quốc, nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu vẫn chưa rời khỏi phòng nửa bước, điều này làm cho Lý Thiệu Văn nghi ngờ ngầm cho người theo dõi nhất cử nhất động của đoàn sứ thần.
Đêm hôm ấy trăng mờ cảnh vật trong ban đêm khó có thể nhìn rõ, mười tên thích khách đã chờ sẵn để đột nhập vào dịch quán, mục tiêu của chúng chính là hành thích nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu.
Mười tên thích khách nhẹ nhàng di chuyển giữa các nóc nhà, xuyên qua các dãy hành lang mặc cho có rất nhiều quân lính đang canh phòng ở dưới. Thân thủ của mười tên thích khách này rất nhanh nhẹn nhìn qua có biết đây toàn là cao thủ. mười tên thích khách như ẩn hiện dưới ánh trăng mờ ảo, bọn chúng dùng mê hương để làm ngất quân canh phòng. Bên trong dịch quán toàn quân của Đại Triều canh giữ, quân lính của Bắc Định quốc chỉ canh ở bên ngoài.
Mười tên thích khách tiến vào được hậu viện của dịch quán, đột nhập vào gian phòng phía tây, đột nhiên một thân ảnh dũng mãnh lao ra từ phía trong phòng, thanh kiếm lướt nhanh như chớp đã chém chết một trong mười tên thích khách bịt mặt.
Từ bên trong gian phòng bóng hình một nữ tử từ từ bước ra, bàn tay vung ra ám khí sắc bén làm bị thương hai tên thích khách. Sau đó hai bên lao vào đánh nhau. Một tên bịt mặt đứng cẳn ở phía trước, tên này xét về võ công không hề thua kém Quách tướng quân đánh nhau một lúc vẫn chưa phân định được thắng thua. Lúc ấy, trong tay nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đã hết ám khí, liền không đỡ được một nhát kiếm sượt qua cánh tay, máu từ vết thương chạy ra, ném đau Ninh Kỳ Phiêu vội vàng che lại vết thương, vụt nhanh về phía trước cướp kiếm của một tên thích khách rồi tiếp tục lao về đám đông.
Chỉ nghe thấy tiếng tên thích khách kia ra lệnh “Giết chết cả hai.” Đám thích khách càng ngày càng hùng hổ. Vết thương ở tay quá đau, Ninh Kỳ Phiêu đành phải lui lại một chút, tên thích khách cầm đầu liền vung kiếm lao thẳng mũi kiếm về phía của Ninh Kỳ Phiêu. Quách tướng quân liền nhanh chóng ngăn mũi kiếm lại. Ninh Kỳ Phiêu bất ngờ lùi lại phía sau đạp vào ngực một tên áo đen xoay người đâm trực diện vào một tên khác.
Cùng lúc đó một tiếng hô vang lên “Bắt sống bọn chúng.” Tên thích khách cầm đầu vội vàng nhìn sang thì thấy đoàn binh của Bắc Định quốc đang xông vào bên trong hậu viện liền lơ là phòng bị, Quách tướng quân nhân cơ hội đó chém vào cánh tay tên cầm đầu một nhát kiếm. Tên thích khách cầm đầu nhíu mày nhìn vết thương của mình rồi ra hiệu lệnh, toàn bộ thích khách vội rút lui.
Lý Thiệu Văn không cho quân lính đuổi theo đám thích khách mà đi lại phía tên thích khách bị chết kia, vạch áo ra thì thấy trên ngực có kí hiệu của Tàng Nhân đường, đây là một tổ chức sát thủ ở Kim châu đã được lập từ lâu để chống lại triều đình, xem ra con cháu của tri châu Kim châu Vương Thành vẫn chưa bị diệt hết.
Nhìn sang nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu, Lý Thiệu Văn nói “Tể tướng có sao không?”
Đôi mắt lạnh lùng băng giá kia dịu xuống, nhìn Lý Thiệu Văn “Ta không sao. Lý đại nhân đã cứu ta và Quách tướng quân kịp thời, ân huệ này ta không biết phải báo đáp làm sao.”
Lý Thiệu Văn từ tốn nói “Tể tướng xảy ra bất cứ chuyện gì đều là do hạ quan tắc trách không bảo đảm an nguy cho sứ thần Đại Triều, chết cũng không hết tội. Nay tể tướng và Quách tướng quân không bị thương thật tốt.”
Nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu nhìn sang xác tên thích khách đang nằm dưới đất “Lý đại nhân hãy xử lý tên thích khách này cẩn thận, chuyện ta bị thích sát đình lên truyền ra bên ngoài, cũng đừng làm kinh động tới hoàng đế Bắc Định quốc. Quân lính Đại Triều trong dịch quán đã bị trúng mê hương sẽ không biết gì cả.”
Lý Thiệu Văn gật đầu “Số binh lính này là thuộc hạ của hạ quan nên hạ quan biết phải xử lý làm sao. Tể tướng và Quách tướng quân hãy nghỉ ngơi trước đi. Hạ quan xin cáo từ trước.”
Lý Thiệu Văn ánh mắt vô tình dừng lại ở y phục của Ninh Kỳ Phiêu, bàn tay trái đang đặt trên cánh tay phải. Cô ta bị thương? Tại sao lại nói là không bị sao?
“Vậy làm phiền Lý đại nhân rồi.” Quách tướng quân Quách Tôn Lăng vỗ vai Lý Thiệu Văn, đôi mắt Quách tướng quân ra ám hiệu.
Lý Thiệu Văn cung kính “Tể tướng và Quách tướng quân đã tin tưởng hạ quan chính là phúc phận của hạ quan.”
Nhìn bóng dáng nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đi vào trong phòng, cánh cửa từ từ khép lại, Lý Thiệu Văn cảm thấy vị nữ tể tướng này có điểm rất lạ. Chuyện này có nên báo với hoàng thượng hay không?
Cách đó một đoạn, chín tên sát thủ đã hội ngộ lại một chỗ, tên cầm đầu bỏ khăn bịt mặt ra, dưới ánh trắng mờ ảo chỉ thấy một nụ cười lạnh lẽo.
Thừa Huy điện – Đại nội - hoàng cung Bắc Định quốc
Yến tiệc về đêm ở hoàng cung chỉ có các hoàng tử, các đại quan từ tam phẩm trở lên mới được tham dự. Yến tiệc xoa hoa của hoàng cung được tổ chức kéo dài cho đến nửa đêm. Khâm Định hoàng đế ngồi ở chính giữa long toạ, ngay bên cạnh chính là Thành Nguyên hoàng hậu.
Phía dưới một bên là đoàn sứ thần Đại Triều ngồi, bên kia là các hoàng tử và các đại quan trong triều khoảng hơn người.
Sau khi các vũ nữ trình diễn màn ca vũ hoàng tráng, Khâm Định hoàng đế mời rượu nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu và đoàn sứ thần.
Tạ thái sư nhìn chằm chằm nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu nhưng từ đầu đến cuối khuôn mặt băng giá đó không có lấy một chút biểu tình nào, chỉ ung dung trò chuyện cùng Quách tướng quân ngồi bên cạnh.
Lý Thiệu Văn ngồi ở hàng ghế sau nhưng có cảm giác như nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đang nhìn mình khiến Lý Thiệu Văn không được thoải mái.
Yến tiệc tan đã là nửa đêm, Khâm Định hoàng đế cùng Thành Nguyên hoàng hậu trở về Càn Minh cung, các đại thần, hoàng tử cũng lần lượt ra về. Lý Thiệu Văn đi tới trước mặt nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu “Hạ quan có thể nói chuyện riêng với tể tướng được không? Chuyện này có liên quan đến chuyện đêm qua. Chắc hẳn tể tướng rất muốn biết.”