Vầng trăng trên bầu trời đêm soi sáng bóng hai người, Tư Phong cung ngày thường đã có cảnh sắc, lúc này càng lộng lẫy hơn.
Khang Nhân vương phủ - Bắc Định Quốc
Tháng , những cơn mưa vẫn chưa ngớt, cành liễu lay động trong mưa.
Sau nhiều tháng ở Khang Nhân vương phủ, Kim Uyển Dư hồi cung có chút luyến tiếc khi rời xa Kim Thiên Từ nhưng cũng không thể mượn cớ để ở lại đây mãi.
Trong gian phòng rộng, cửa sổ được Hỷ nhi đóng lại “Quận chúa, trời bên ngoài mưa to quá! Đêm cũng khuya rồi, quận chúa hãy đi nghỉ ngơi, sức khoẻ là quan trọng. Quận chúa nhiễm bệnh, vương gia cũng lo lắng.”
“Hỷ nhi, được rồi, em cũng mau về ngủ đi. Sáng mai phải hồi cung.” Kim Uyển Dư ngừng chiếc kim thêu trong tay dặn dò Hỷ nhi. Kim Thiên Từ nhiều ngày nay chuẩn bị đón tiếp sứ thần Đại Triều đến Bắc Định quốc công viện bận rộn, ban ngày tiến cung, ban đêm giải quyết công việc trong thư phòng, mới đó cũng đã trải qua nhiều tháng.
Nhìn bộ y phục còn đang may dở trên bàn, Kim Uyển Dư đăm chiêu nghĩ ngợi, huynh ấy trong lòng còn vương vấn hoàng vị hay không?
Kim Uyển Dư sau khi đợi Hỷ nhi cùng tỳ nữ lui ra cũng thổi tắt nến, lặng lẽ bước lên giường, với lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh.
Tiếng sấm sét bên ngoài vọng vào, ánh sáng loé lên, Kim Uyển Dư cố nhắm mắt, trong mơ đột nhiên trở về những ngày còn nhỏ nhưng kỉ niệm bên phụ vương và mẫu phi trong vương phủ, sau đó là lúc lần đầu gặp Kim Thiên Từ tại Tiền Ngự Uyển, những lần cố ý tới Tiền Ngự Uyển đánh đàn để đợi Kim Thiên Từ đi ngang, những ngày cùng nhau sống vui vẻ tại Khang Nhân vương phủ. Giấc mở nối tiếp nhau đều là những khoảnh khắc thật đẹp nhưng nhìn xuống vạt áo đỏ bị nhuốm một vệt máu dài loang lổ, Kim Uyển Dư giật mình tỉnh giấc liền rơi vào vòng tay một người, cảm thấy cái ôm quen thuộc, Kim Uyển Dư nhắm mắt lại, khuôn mặt đầy mồ hôi nét sợ hãi trên mặt vẫn còn.
Trong bóng tối, Kim Uyển Dư nghĩ người bên cạnh cũng không thể nhìn được sự sợ hãi của mình, nằm ngoan ngoãn trong lòng nam tử này, Kim Uyển Dư mê man như sắp chìm vào giấc ngủ một lần nữa. Nam tử bên cạnh chống tay xuống bên cạnh nữ nhân đang giả vờ ngủ, giọng nói vẫn lạnh băng nhưng đã dịu dàng một chút “Dư nhi, muội gặp ác mộng? Một người mới gặp ác mộng đâu thể dễ dàng ngủ tiếp?”
Thì ra trong bóng tối Kim Thiên Từ vẫn có thể biết được Kim Uyển Dư nghĩ gì nhưng Kim Uyển Dư đã nhiều lần thử vẫn không thể thấu hiểu được đôi mắt như chim ưng ấy. Kim Uyển Dư khẽ cử động “Huynh vào đây từ lúc nào? Sao không lên tiếng cũng không sai người thắp nến trong phòng?”
Kim Thiên Từ vẫn chăm chú khuôn mặt Kim Uyển Dư, bàn tay kia chạm lên trán nữ nhân phía dưới, lấy vạt áo lau đi những giọt mồ hôi trên khuôn mặt Kim Uyển Dư “Huynh vào đây cũng lâu rồi. Muội đang ngủ an giấc, huynh chỉ còn cách ngồi bên cạnh muội. Muội đã mơ thấy gì ?” Mọi lần Kim Thiên Từ đợi khi Kim Uyển Dư say rồi mới lặng lẽ rời đi chẳng lẽ Kim Uyển Dư lại nhất thời quên?
“Muội mơ thấy một vạt áo đỏ có một vệt máu dài còn chưa khô...” Kim Uyển Dư hiện rõ sự lo lắng.
“Muội trước giờ đều không thích y phục đỏ, muội chê màu đỏ chói mắt không may y phục đỏ cho huynh. Muội đã quá lo lắng nên mới thấy ác mộng. Nghe lời huynh, dừng doạ chính mình! Muội nắm chặt tay huynh, đừng buông ra, huynh sẽ ở bên cạnh muội.” Kim Thiên Từ lạnh lùng nói.
Kim Uyển Dư đã lâu chưa tới Khang Nhân vương phủ dù sao đây cũng là An Huy vương phủ năm xưa nên không tự kiềm chế được cảm xúc nghĩ ngợi linh tinh. Kim Uyển Dư cũng thấy những lời Kim Thiên Từ nói hợp lý nên cũng an tâm phần nào.
Kim Thiên Từ đột nhiên lại nói “Ngày mai muội định rời khỏi vương phủ? Muội cũng không báo cho huynh biết.” Nếu không phải Hỷ nhi tiết lộ, chắc đến bây giờ Kim Thiên Từ cũng không hay biết gì, Dư lại không cho mình biết.
Kim Uyển Dư ngoan ngoãn nằm trong lòng Kim Thiên Từ “Muội đã lấy cớ ở vương phủ dưỡng bệnh nhưng không thể lâu dài, muội cũng nên quay về trong cung. Dạo này huynh bận rộn chuẩn bị đón tiếp sứ thần, muội cũng không tiện nói. Sau này huynh có thể vào cung thăm muội như trước đây, đâu phải xa cách. Muội từ nhỏ đã quen sống ở Gia Hân hiên, rời đi lâu cũng thấy nhớ!” Nói một tràng dài, Kim Uyển Dư chính là đang biện hộ cho bản thân.
“Ngày mai muội hồi cung hãy đi chung xe ngựa với huynh.” Kim Thiên Từ ngừng một chút, lại nói tiếp “Lấy nhiều lý do như vậy để rời xa huynh? Dư nhi, muội thật nhẫn tâm!”
Kim Uyển Dư khẽ nói “Muội không phải muốn xa huynh.”
“Muội nếu rời xa huynh, sẽ hối hận, trên thế gian chẳng có ai yêu thương muội như huynh.” Kim Thiên Từ lạnh lùng nói nhưng hành động nhẹ nhàng ôm lấy Kim Uyển Dư.
Kim Uyển Dư tiếp tục thủ thỉ bên tai “Muội sẽ không rời xa huynh, không để bản thân hối hận.”
Tiếng mưa rơi ngoài kia càng to hơn, mưa nặng hạt rơi xuống hiên, Kim Uyển Dư với chăn mỏng đắp cả cho Kim Thiên Từ nhưng nam nhân này lại như tâm sự, Kim Uyển Dư khẽ hỏi cuối cùng nam nhân lạnh nhạt nói “Phụ hoàng sắp lập thái tử, đợi sau chuyện này, huynh sẽ xin phụ hoàng tứ hôn. Ngai vị thái tử chẳng còn liên quan đến huynh.” Kim Thiên Từ nắm chặt cánh tay mãnh khảnh của nữ nhân.
“Cũng không cần gấp như thế?” Kim Uyển Dư vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, trước đây mỗi lần nhắc đến chuyện này, Kim Thiên Từ đều không vội nhưng sao bây giờ lại gấp gáp như vậy? Thành thân với mình? Huynh ấy đã từ bỏ cuộc chiến quyền lực này rồi?
“Huynh không đợi được nữa.” Kim Thiên Từ đang tự dối lòng mình bởi cảm giác xa Kim Uyển Dư chẳng biết tại sao cứ hiện hữu trong giấc mơ của mình. Từng khoảnh khắc bên cạnh Dư nhi chính là kỉ niệm vui vẻ cả cuộc đời không thể quên.
“Kim Thiên Từ? Là huynh sao?” Kim Uyển Dư vô thức hỏi một câu, cảm thấy đây là một con người hoàn toàn khác so với trước đây. Vì mình huynh ấy có thể dễ dàng từ bỏ hoàng vị, cũng chẳng màng đến những chuyện khác?
“Là huynh.” Kim Thiên Từ ôm chặt Kim Uyển Dư trong lòng, chùm kín chăn trên người Kim Uyển Dư lại, chỉ để hở ra khuôn mặt của nữ nhân, nhìn sâu vào đôi mắt ấy “Dư nhi không nhận ra huynh?”
Kim Uyển Dư xúc động, mãn nguyện nhắm mắt lại “Muội nhận ra.”
Đợi mỹ nhân ngủ say, Kim Thiên Từ lặng lẽ rời khỏi phòng, lúc khép cánh cửa lại có chút chần chừ nhưng vẫn bước từng bước nặng nề trở về thư phòng.
Đại Minh điện – Hoàng cung Bắc Định quốc
Sức khoẻ của Khâm Định hoàng đế càng ngày càng kém đi, điều này khiến các quan trong triều đều rất lo sợ, hoàng thượng còn chưa quyết định sẽ lập ai làm thái tử để ổn định triều chính. Ngược lại với hoàng đế Bắc Định quốc nhiều tuổi ngày ngày dùng thuốc bên cạnh luôn có thái y đi theo thì hoàng đế Đại Triều lại trẻ tuổi, có tài trị quốc, nắm giữ không ít quyền lực đằng sau lại là hoàng thái hậu được thiên hạ tôn là Đại quốc thái hậu uy quyền hiếm ai sánh bằng, từ khi hoàng đế kế vị còn nhỏ tuổi, thái hậu đã trị vì Đại Triều không kém một nam nhân nào.
Khâm Định hoàng đế cũng biết mình không thể kéo dài thêm được nữa, cũng đã tới lúc đưa ra quyết định nhưng còn nhiều nỗi lo không thể chia sẻ với ai ngay cả với Thành Nguyên hoàng hậu ngày nào cũng tới Tiền Minh điện hầu hạ thuốc men.
Đại Minh điện, các quan văn võ đều có mặt đông đủ, sứ thần Đại Triều cũng đứng ngay bên dưới chờ đợi thánh chỉ, Khâm Định hoàng đế bước vào Đại Minh điện ngồi vữnxg trên ngai vàng, Thành Nguyên hoàng hậu đứng bên cạnh nhìn sắc mặt kém của hoàng đế không giấu được phiền lòng.
Đinh tướng quân đứng đằng sau Khâm Định hoàng đế âm thầm quan sát các đại thần bên dưới, mong rằng hôm nay Long Phương kiếm sẽ không phải dính máu như năm xưa. Đỗ công công mở thánh chỉ ra, dõng dạc đọc to từng chữ.
Khâm Định hoàng đế lập Cảnh Định vương làm thái tử, gia phong hoàng tử Kim Thiên Bảo làm Nhượng Đức vương ban vương phủ riêng ở kinh thành.
Sau khi đọc xong thánh chỉ, sứ thần Đại Triều hành lễ rồi rời khỏi Đại Minh điện trở về Đại Triều.
Cảnh Định vương Kim Thiên Hải bước lên phía trước nhận thánh chỉ từ tay Đỗ công công, các quan văn võ trong và ngoài Đại Minh điện đều đồng loạt quỳ xuống tung hô “Thái tử điện hạ thiên tuế.”
Các hoàng tử khác cũng chẳng có hành động hay lời nói nào chỉ nhìn tân thái tử đại hạ, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Trước giờ Khâm Định hoàng đế coi trọng Cảnh Định vương và Đoan Bình vương nhưng lại quyết định chọn Cảnh Định vương đã khiến không ít quan lại bàn tán xôn xao.