Cả đời ta đã từng hy vọng cùng chàng bạc đầu không phân ly nhưng ta đã nhầm. Nghiệt duyên giữa hai ta chính là một người sống một người chết. Cớ sao phải rơi vào kết cục đã được định sẵn? Ta chỉ mong chàng sống thật tốt chỉ còn cách rời xa chàng mãi mãi.
Lý phủ - Kinh thành Bắc Định quốc
Đại lễ bị huỷ, thái tử đã chết, đại tang diễn ra, nữ tể tướng Ninh Kỳ Phiêu đột nhiên gửi thư tới cho Lý Thiệu Văn nói muốn gặp riêng.
Lý phủ, Ninh Kỳ Phiêu một mình bước vào trong thư phòng, nhìn thấy Lý Thiệu Văn đứng chờ sẵn từ trước, ngồi xuống ghế bắt đầu nói “Lý đại nhân có muốn biết hoàng đế Đại triều dự định gì sau khi Thái tử chết hay không? Ta không biết được việc thái tử Bắc Định quốc bị ám sát có liên quan đến hoàng đế Đại triều không nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”
“Tể tướng đoán được sao? Ý của đế vương từ trước đến giờ hạ quan không tự ý phỏng đoán. Tể tướng hôm nay muốn gặp hạ quan chỉ nhắc chuyện này thôi?” Lý Thiệu Văn vẫn trang nghiêm trong bộ quan phục của Ngự sử đài.
Lý Thiệu Văn đang cùng bộ Hình điều tra việc thích khách hành thích thái tử, công việc vô cùng bận rộn. Ninh Kỳ Phiêu chợt nghĩ mình đã đến sai thời điểm “Lý đại nhân, ở đây chỉ có Phiêu Linh và đại nhân, không cần xưng hô xa lạ như thế.”
“Đến bây giờ hạ quan vẫn không đoán ra được tâm cơ Hoàng đế Đại triều ngay cả sáu tháng đi sứ Đại triều cũng không được diện kiến long nhan. Phiêu Linh cô nương ở Đại triều một thời gian chắc đã từng gặp hoàng đế Đại triều rồi?” Lý Thiệu Văn không hiểu vì lý do gì mà hoàng đế Đại triều luôn che mặt, không nhìn được nét mặt, Lý Thiệu Văn không đoán được suy nghĩ của người đó. Ninh Phiêu Linh lại khác, chắc hẳn đã từng nhìn thấy dung mạo của hoàng đế Đại triều, có thể nhờ Ninh Phiêu Linh hoạ một bức tranh.
“Nếu Phiêu Linh nói Phiêu Linh chưa từng nhìn thấu tâm cơ của hoàng đế Đại triều, Lý đại nhân có tin không? Người ngoài cứ tưởng Ninh gia hiện tại vẫn huy hoàng như trước đây sao? Ninh gia tướng Đại triều chỉ là hữu danh vô thực, quyền lực đều bị thái hậu và hoàng đế Đại triều thâu tóm. Lý đại nhân và Phiêu Linh có chung một kẻ thù do vậy Phiêu Linh không có lý do để lừa gạt Lý đại nhân.” Ninh Phiêu Linh không tránh né ánh mắt thăm dò của Lý Thiệu Văn bởi vì cả hai đều muốn đối phó với hoàng đế Đại triều.
“Phiêu Linh cô nương đồng ý hợp lực với hạ quan chính là điều hạ quan mong chờ nhất, có sự giúp đỡ trong ứng ngoài hợp của Phiêu Linh cô nương, hạ quan đã nắm vững được năm phần chiến thắng.” Lý Thiệu Văn thở dài “Phiêu Linh cô nương định khi nào sẽ quay trở về Đại Triều? Dạo này hạ quan bận rộn nên nhiệm vụ bảo vệ Dịch quán đã được giao cho lại cho Tiêu thượng thư. Nhưng Phiêu Linh cô nương dạo này sắc mặt hồng hào hơn trước, hạ quan cũng thấy bớt lo lắng.”
Ninh Kỳ Phiêu nghe được Lý Thiệu Văn gọi “Phiêu Linh cô nương” nên rất vui mừng “Lý Nguyên…Lý đại nhân là đang lo lắng cho Phiêu Linh? Lần trước tiễn biệt ngoài cổng thành Phiêu Linh chỉ kịp hỏi tên đại nhân nhưng hôm nay đã tới Lý phủ. Lý phủ quả nhiên rộng lớn, cách này trí cũng rất khác biệt làm cho những người đến đây cảm thấy thoải mái…” Nhưng sực nhớ ra vấn đề chính, Ninh Kỳ Phiêu nói “Phiêu Linh phải dựa theo lệnh của hoàng đế Đại triều, chuyện này không tự mình quyết định được nhưng cũng không thể ở đây quá nửa tháng nữa.”
Lý Thiệu Văn không hiểu tại sao Phiêu Linh cô nương lại nhắc tới lần ở cổng thành nhưng dù sao thì Lý Thiệu Văn cũng có nhiều chuyện phải lo nên muốn nghỉ ngơi sớm “Phiêu Linh cô nương nên quay về dịch quán, hạ quan sẽ cho người hộ tống Phiêu Linh cô nương an toàn.”
“Không cần. Phiêu Linh có thể tự về được. Lý đại nhân…đang khinh thường nữ nhân Đại triều?” Ninh Kỳ Phiêu ngừng lại, nhìn Lý Thiệu Văn tuy nói vậy nhưng cũng chưa muốn rời đi ngay.
“Hạ quan không có ý đó. Phiêu Linh cô nương nghĩ nhiều rồi.” Lý Thiệu Văn vẫn giữ khoảng cách đối với Ninh Kỳ Phiêu nhưng những gì cảm nhận được từ con người này vô cùng chân thật, không chút giả tạo.
Trên bàn của Lý Thiệu Văn có một bức tranh tuyệt đẹp. Mỹ nhân trong tranh mặc hoàng y bồng bềnh trong gió, tay cầm cành hoa đào trắng uyển chuyển múa, quả thật là mỹ nhân hiếm có của nhân gian. Nhìn trang phục Ninh Kỳ Phiêu liền đoán được mỹ nhân này chắc chắc là gia thế hiển hách tuy nhiên mặt có đeo khăn che nên không thể biết được dung mạo nhưng có thể nhìn ra nét thanh tú thông minh trong đôi mắt. Ninh Kỳ Phiêu từ nhỏ luyện kiếm luyện võ chưa từng học múa, Đại Triều quanh năm tuyết phủ cũng không thể mặc bộ y phục mảnh mai như thế kia, Ninh Kỳ Phiêu cảm thấy mình có phần thua kém mỹ nhân trong tranh “Lý đại nhân, mỹ nhân này là…”
Giai nhân này là ai?
Lý Thiệu Văn đã đánh cờ thắng Kim Thiên Phúc ván, Kim Thiên Phúc mới đồng ý tặng lại bức tranh này do đó Lý Thiệu Văn vô cùng trân quý. Yến tiệc ở Gia Khánh cung, Kim Vãng Tích múa Lạc Hoa Thiên Vũ xinh đẹp tựa tiên nữ nhưng Lý Thiệu Văn không có cơ hội chiêm ngưỡng thật uổng phí. Nhắc lại chuyện này, Lý Thiệu Văn cười ôn nhu “Không dấu gì Phiêu Linh cô nương, đây là nữ nhân trong lòng của hạ quan. Hạ quan và nàng ấy cũng sẽ sớm thành thân. Hoàng thượng đã đích thân ban hôn, sau này…”
Ninh Kỳ Phiêu như nghe được điều không nên nghe, khuôn mặt kia băng giá cũng không để lộ ra cảm xúc nhưng giọng nói có chút gấp gáp giống như muốn ngăn lời nói của Lý Thiệu Văn lại “Lý đại nhân, mỹ nhân này quả thật xinh đẹp động lòng người tuy nhiên đôi mắt toát ra tư chất thông minh không giống như những nữ nhân uỷ mỵ khác. Lý đại nhân…Phiêu Linh chúc đại nhân cùng nữ nhân trong lòng đến hạnh phúc đến răng long đầu bạc…vĩnh viễn không xa rời.”
“Cảm tạ ý tốt của Phiêu Linh cô nương. Hạ quan sẽ ghi nhớ.” Lý Thiệu Văn vui vẻ nói cũng không để tâm nhiều đến giọng nói khác thường của Ninh Kỳ Phiêu.
Ngoài trời đột nhiên xuất hiện một cơn mưa, sấm chớp sẹt từng đường xuống mặt đất in hình nên khung cửa, nhìn Ninh Kỳ Phiêu, Lý Thiệu Văn nhìn được rõ ràng người trước mắt có tâm sự, không đành lòng nói “Đêm đã muộn, cơn mưa này có lẽ cả đêm nay sẽ không tạnh, Phiêu Linh cô nương ở lại Lý phủ không tiện, hạ quan sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa cô nương quay về dịch quán.” Nói xong, Lý Thiệu Văn cũng phân bổ gia nhân đi chuẩn bị xe ngựa. Ninh Kỳ Phiêu đi cùng ô với Lý Thiệu Văn ra đến cổng phụ của Lý phủ.
“Phiêu Linh cô nương, hạ quan xin cáo từ ở đây.” Lý Thiệu Văn nghiêm chỉnh nói với Ninh Kỳ Phiêu.
Cơn mưa nặng hạt hơn trước kia, cả quãng đường đến ra đến cổng phụ, Ninh Kỳ Phiêu ở cạnh Lý Thiệu Văn đều cảm thấy ấm áp nhưng khi nghĩ đến chỉ một thời gian nữa Lý Thiệu Văn sẽ thành thân, trong thâm tâm Ninh Kỳ Phiêu cũng không còn quá nhiều trắc ẩn. Ninh Kỳ Phiêu cũng từ biệt “Lý đại nhân vào trong phủ được rồi. Lần này từ biệt không biết sẽ đến năm tháng nào mới được gặp lại nhưng Phiêu Linh sẽ không quên ở Bắc Định quốc còn có một bằng hữu như Lý đại nhân.”