“Hoàng thượng….Đinh Văn tuổi còn nhỏ, thần chỉ sợ nó không hoàn thành được nhiệm vụ…”
“Khanh không cần nói nữa. Trẫm đã mất Tiêu gia bây giờ Đinh gia cần phải là cánh tay trái của trẫm.” Bùi tể tướng hiện tại chính là cái gai trong mắt của Khâm Định hoàng đế. Năm xưa Nhất Huy hoàng hậu băng huyết mà qua đời, thế lực Bùi gia vẫn còn tồn tại. Những năm gần đây Bùi tể tướng lấn quyền của hoàng đế thẳng tay ngăn cản việc xây dựng Đại Từ điện khiến hoàng đế tức giận.
Đinh tướng quân tuân lệnh.
Bên ngoài có người bẩm báo Khang Nhân vương xin cầu kiến, Khâm Định hoàng đế lệnh cho Đinh tướng quân lui vào bên trong.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Khang Nhân vương Kim Thiên Từ quỳ xuống hành lễ một lúc lâu sau Khâm Định hoàng đế mới nói “Giữa phụ tử chúng ta, con không cần đa lễ.”
“Tạ phụ hoàng.” Kim Thiên Từ mặc vương bào màu bạc ngẩng đầu đứng lên nhìn Khâm Định hoàng đế.
Kim Thiên Từ hôm nay nhận được thánh chỉ hoàng đế giao cho mười nghìn quân ở Hoà châu, trong lòng có dự cảm chẳng lành mới đến Tiền Minh điện vào lúc này.
“Nhi thần chỉ muốn hỏi phụ hoàng một chuyện. Muowif ngh nghìn quân ở Hoà châu trước đây là của Tạ thái sư phụ hoàng không dễ dàng lấy lại được nhưng bây giờ lại cho nhi thần toàn quyền điều khiển?” Kim Thiên Từ trong phủ đã nuôi nhiều thị vệ chỉ lúc vào cung mới không có thị vệ đi theo lúc này còn nắm trong tay mười nghìn quân. Trong triều ai cũng biết Khâm Định hoàng đế không yêu thương Kim Thiên Từ từ ngày Nhất Huy hoàng hậu qua đời đến nay. Nói đúng hơn Khâm Định hoàng đế có ý khác.
Khâm Định hoàng đế chỉ cười “Cho con binh quyền chính là để thiên hạ nhìn thấy trẫm rất quý trọng con. Mỗi nhi tử của trẫm trẫm đều yêu thương như nhau.” Khâm Định hoàng đế quan sát nét mặt lạnh lùng không cảm xúc kia mà nhớ lại quá khứ của mình “Ngày trước trẫm cũng giống như con bây giờ không được tiên đế trọng dụng bởi đôi mắt phượng đó tràn đầy toan tính và tham vọng.”
Kim Thiên Từ không hiểu “Chỉ vì gương mặt của nhi thần giống phụ hoàng, phụ hoàng liền cảnh giác với nhi thần?”
Khâm Định hoàng đế quan sát đôi mắt phượng dài và sâu thăm thẳm kia, nó giống như đôi mắt của chim ưng sắc bén lạnh lùng. “Không phải như con đang nghĩ. Trẫm luôn cảm thấy con biết quá nhiều chuyện không nên biết. Nếu như con đã biết về chuyện của An Huy vương thì hãy vĩnh viễn chôn chặt nó cho đến khi xuống âm phủ.”
Ánh mắt lạnh lùng của Kim Thiên Từ khiến người ngoài không thể nhận ra suy nghĩ. Khâm Định hoàng đế sợ nhất chính là bản sao của mình, sợ Kim Thiên Từ cũng giống như mình biến thành một con người tàn nhẫn.
“Trẫm muốn con huấn luyện cho mười nghìn quân này trở thành quân đội tinh nhuệ.” Khâm Định hoàng đế biết rằng trong số những hoàng tử còn lại chỉ có Kim Thiên Từ có khả năng này. Đội kỵ binh của Kim Thiên Từ dũng mãnh trên chiến trường oanh tạc tứ phương ngay cả đại tướng quân của Đại Triều cũng phải khiếp sợ.
Kim Thiên Từ tuân lệnh “Nhi thần sẽ không biến mười nghìn quân này thành của mình. Bất cứ lúc nào phụ hoàng ra lệnh nhi thần sẽ giao toàn bộ quân cho triều đình. Chỉ xin phụ hoàng hãy gả Uyển Hoà quận chúa cho nhi thần.” Tình cảm của Kim Uyển Dư đã giúp Kim Thiên Từ thoát ra khỏi tham vọng quyền lực.
Khâm Định hoàng đế không ngờ rằng Kim Thiên Từ lại muốn lấy Kim Uyển Dư nhưng thái tử vừa mới mất, quốc tang vừa được ban bố không lâu trong vòng tháng trên dưới Bắc Định quốc dù là ai cũng không thể tổ chức hôn lễ. “Trẫm còn phải suy nghĩ. Uyển Hoà quận chúa xuất thân danh giá tuy nhiên phụ mẫu không còn. Trẫm sẽ đứng ra ban hôn nhưng cũng phải đợi qua mùa xuân năm sau. Lấy chính thê phải tổ chức thật long trọng.”
“Tạ phụ hoàng ân chuẩn.” Kim Thiên Từ từ nhỏ đã xác định vương phi trong lòng mình chỉ có duy nhất một mình Kim Uyển Dư. Kim Thiên Từ không muốn nhận mười nghìn quân nhưng nếu nó có thể đổi được hôn lễ giữa hai người, Kim Thiên Từ sẽ làm.
Kim Thiên Từ lui ra khỏi Tiền Minh điện, Đinh tướng quân Đinh Trọng Nghĩa bước ra nhìn Khâm Định hoàng đế. Hoàng thượng thực sự tác thành cuộc hôn nhân này sao? Nhưng đó là con gái của An Huy vương Kim Duyệt Phong. Hoàng thượng rốt cuộc đang suy tính chuyện gì?
Khâm Định hoàng đế hạ lệnh cho Đỗ công công đang đứng hầu bên ngoài thềm điện “Đêm nay xa giá đến Phượng cung.”
Dạo gần đây tâm tình hoàng thượng lúc nào cũng hướng tới hoàng hậu do đó Đỗ công công cũng không còn thấy lạ. Một khi ngai vàng vững chắc, hoàng đế có thể danh chính ngôn thuận sủng ái phi tần trong lòng.
Gia hân hiên – Hoàng cung Bắc Định quốc
Mùa này những cây liễu ở Gia Hân hiên đã khô khốc hẳn đi làm Kim Thiên Từ nhớ tới dáng vẻ tha thướt dáng liễu mảnh mai như người thiếu nữ mà mình thương nhớ đã lâu. Mùa thu trong Gia Hân hiên cũng không khác gì các màu khác, Hỷ nhi cùng đám cung nữ vẫn chuẩn bị những món ăn mà Kim thiên Từ thích. Từ lúc nào chẳng hay Kim Uyển Dư cũng dần thích những món ăn đó còn nhiều lần tự tay vào bếp rồi cho Hỷ nhi đưa tới Khang Nhân vương phủ.
Lúc này Hỷ nhi cùng các cung nữ đang loay hoay trong bếp, Kim Thiên Từ cười, Hỷ nhi hậu đậu ngốc nghếch này có thể làm được gì sau đó liền đi vào chính điện. Cửa chính điện không đóng, Kim Thiên Từ đi vào bên trong nhưng không thấy Kim Uyển Dư đâu, đi lại phái sau bình phong chăm chú quan sát mỹ nhân đang ngủ.
Kim Uyển Dư trước giờ ngủ không sâu giấc, trời còn rất sớm thật sự đã tỉnh lại từ lâu nhưng đang đợi Hỷ nhi vào gọi. Nghe tiếng bước chân Kim Uyển Dư mở mắt ra nhìn thấy Kim Thiên Từ “…Huynh?”
Kim Thiên Từ không nói gì ngồi xuống bên cạnh, nắm tay Kim Uyển Dư rồi đưa lên má mình nói “Dư nhi, muội thật ấm.”
Huynh sáng sớm đã nhập cung? Kim Uyển Dư nhìn hành động của Kim Thiên Từ thì định rụt tay lại nhưng không được, cả cơ thể lùi lại phía sau.
“Dư nhi không muốn gặp huynh?” Kim Thiên Từ vẫn để nguyên bàn tay như cũ nhưng giọng nói đột nhiên lạnh lùng hơn.
“Muội không có ý đó. Huynh nhập cung vội vã còn chưa có mặc áo khoác ngoài.” Kim Uyển Dư nhắc khéo.
“Huynh lúc này chỉ muốn ở cạnh muội.” Hôm qua sau khi trở về vương phủ, Kim Thiên Từ cả đêm không ngủ yên giấc, chỉ mong trời sáng để nhập cung rồi tới thẳng Gia Han hiên.
“Huynh ….” Kim Uyển Dư đang lên tiếng thì bị Hỷ nhi đi từ bên ngoài vào chen ngang “Tham kiến vương gia. Tham kiến quận chúa. Nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước rửa mặt.”
Hỷ nhi đặt chậu nước xuống bàn tiến lại gần phía hai người những Kim Thiên Từ mặt không cảm xúc ra lệnh làm Hỷ nhi run rẩy lập tức lui ra “Ở đây không còn việc của ngươi. Lui ra.”
Kim Thiên Từ nhìn thấy sự ái ngại trên mặt Kim Uyển Dư nhìn ra cửa thấy Hỷ nhi biết ý đóng cửa chính điện lại thì an tâm quay sang nói với Kim Uyển Dư “Để huynh giúp muội rửa mặt.”