Hình như thời gian tại biên cương cũng không tệ lắm.
Cao Hiểu Bảo lúc mới đầu còn ra vẻ khinh bỉ anh, sau phát hiện ra anh không thèm phản ứng lại, lập tức biết thân biết phận, cách vài ngày lại giả bộ vô tình chạy tới tìm anh
Đối với ái mộ của Hiểu Bảo, Cái Chí Huy chưa từng thấy chán ghét, ngược lại có chút đắc ý, cậu ta chẳng thể gây sóng gió gì cho anh, chỉ trách anh quá quyến rũ! Nam nữ đểu ngưỡng mộ.
Mà Phó Suất càng như thể được Phật quang chiếu rọi, nhân cách phân liệt càng khác xưa, dù quân hàm lớn hay bé đều được hắn ta nhiệt tình gần gũi, đem miền biên cương này tắm trong gió xuân.
Nhất là khi gặp Cái Chí Huy, dường như hắn đã vứt bỏ mọi hiềm khích trước đây, coi như không có việc gì xảy ra còn rủ Cái Chí Huy chơi bóng rổ.
Cái Chí Huy vốn muốn dùng thái độ với Hiểu Bảo nhằm lừa gạt họ Phó, nhưng hình như chả ăn thua gì. Hiện tại đồng nghiệp đều cảm thấy Phó Suất là người tốt, anh lại hằm hè với hắn, người khác nhìn vào biết giải thích ra sao.
Vì vậy cho dù trong lòng khó chịu anh vẫn phải kiên trì cùng hắn đấu bóng. Lúc chơi bóng đụng chạm tay chân là điểu không tránh khỏi.
Ngay từ đầu thần kinh Cái Chí Huy đã quá căng thẳng, tới khi Phó Suất vô tình đụng vào mé đùi trong của anh, anh liền duỗi tay đẩy ngã Phó Suất.
Khi đó đang chơi hăng, Phó Suất không phòng bị, đập mặt xuống sân, khi ngẩng lên thì miệng đã đầy máu.
Cái Chí Huy hoảng hốt, vị này thù dai, năm đó nói nhỡ mồm một câu đã khiến mông anh nở hoa, giờ lại làm miệng hắn ngậm đầy máu, chắc sẽ không khiến trời nổi gió tanh mưa máu chứ?
Không nghĩ tới Phó Suất chỉ vỗ vỗ khuôn mặt bối rối của tiểu Cái, hô to “Không sao, anh cũng không cố ý”
Cái Chí Huy thấy xung quanh không có ai, nghĩ có mâu thuẫn gì thì nên giải quyết một lần cho hết luôn, nhịn quá không tốt, vì thế rất tế nhị nói “Ở đây không có người ngoài, cậu không cần diễn nữa, tôi cũng thấy mệt. Hay tôi cho cậu đánh lại, tôi thề không đánh trả”
Phó Suất móc khăn tay lau máu trên miệng, buồn bực nhìn Cái Chí Huy hỏi “Đầu anh có bệnh hả?”
Được lắm! Cái Chí Huy cũng thấy bản thân đáng bị coi thường, trời sinh thích bị ngược đãi. Vì thế anh kéo căng da mặt thâm trầm nói “Chơi bóng thì chơi bóng, từ nay về sau mẹ nó ít sờ đùi ông đi, có ngứa thịt không thì bảo”
Phó Suất hồi tưởng lại.
Họ Phó hồi tưởng cái giề? Cái Chí Huy đương nhiên là người rõ ràng nhất. Khi hai người mò mẫm hôn môi, Phó Suất thích nhất là liếm đùi non của Cái Chí Huy. Trước dùng răng cửa gặm như gặm táo, đem mé đùi mềm mịn gặm ra một mảnh đỏ tươi, lại dùng đầu lưỡi liếm láp đến sưng đỏ vết sẹo dài nơi đó, những lúc như vậy, toàn thân Cái Chí Huy luôn xụi lơ, thứ phía dưới lại nhếch cao cao, hành động giống hệt mèo hoang động dục.
Nhớ tới đây, mặt Cái Chí Huy liền đỏ rực lên, bỏ mặc Phó Suất, xấu hổ cùng giận dữ chạy về phòng ngủ.bg-ssp-{height:px}
Đoạn thời gian dây dưa không rõ với Phó Suất, hầu như đêm nào hai người cũng rúc vào ổ chăn. Khi đó Cái Chí Huy luôn cảm giác linh hồn như bị rút sạch, một giây sau sẽ tinh tẫn nhân vong.
Nhưng giờ thì tốt rồi, anh không cần trải qua thời kỳ quá độ, trực tiếp vượt lên thành cuộc sống cấm dục.
Mỗi khi đêm về, Cái Chí Huy lại không nhịn được, với tay vào trong quần lót tự nhào nặn vài cái. Nhưng tự mình làm, cảm giác sảng khoái cũng giảm xuống nhiều, mỗi lần lên đỉnh, Cái Chí Huy đều tưởng tượng cảnh Phó Suất đang khẩu giao cho mình, phun ra nuốt vào rất có kỹ xảo, hút mạnh một cái, đồng chí Cái mới có thể đạt tới cao trào, run rẩy phun ra vài cái.
Tuy chuyên gia tâm lý đã chỉ cho anh phương pháp chữa trị, nhưng Cái Chí Huy vẫn chưa an lòng, vì vậy anh đem ảnh bạn gái đặt dưới gối, lúc một mình trong phòng sẽ lấy ra ngắm nghía
Kết quả càng bết bát hơn, thực lòng mà nói, bạn gái tiểu Cái cách chuẩn mực gợi cảm quá xa, nhất là nụ cười cứng ngắc kia, càng có công dụng dập tắt dục vọng thần kỳ.
Cuối cùng Cái Chí Huy dứt khoát lôi ảnh Chương Bá Chi ra, lúc này mới tìm được chút cảm giác.
Thế này thì không hay rồi, nhìn lịch, còn hai ngày nữa là bạn gái tới đây, có lẽ nhìn vật thể sống, cảm giác của anh sẽ tốt hơn.
Đêm nay, Cái Chí Huy đang rục rịch trong chăn, lại bị tín hiệu tập hợp khẩn cấp làm giật mình.
Anh nhanh chóng mặc quần áo, chạy tới nơi tập hợp.
Chỉ thấy trạm trưởng vẻ mặt nghiêm túc đang ra lênh cho các cán bộ rảnh rỗi trong trung đội cùng chiến sĩ trẻ tạm thời giúp đỡ bộ đội địa phương.
Xích Phong này mỏ than đầy rẫy, nông dân tới khai thác trộm chỗ nào cũng có.
Kết quả những nông dân miền núi không có hiểu biết không có kỹ thuật này gây ra vụ nổ mìn lớn. Điều kiện khai thác thô sơ khiến thương vong vô cùng thảm khốc.
Muốn khai thác than, chủ mỏ phải chạy chọt cán bộ địa phương, đây là bí mật công khai ai cũng biết. Hiện tại xảy ra chuyện, chủ mỏ chạy mất. Những gia đình có người chết liền chạy tới ủy ban náo loạn đòi công lý. Do không khống chế tốt tình hình, sự việc ngày càng nghiêm trọng, thậm chí có cả xung đột đổ máu.
Tuy đã nhanh chóng điều động cảnh vệ tới duy trì trật tự, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, chỗ Cái Chí Huy khá gần với địa điểm phát sinh xung đột, vì thế ủy ban liền tới xin bọn họ hỗ trợ.
Cái Chí Huy cùng Phó Suất hôm nay không trực, đều bị điều tới tổ hành động tạm thời.