Tin tức thắng lợi tới bất ngờ như vậy, Cái Chí Huy chưa kịp chuẩn bị tâm lý nhất thời sững sờ.
Cho dù trước đây anh khổ tâm xếp đặt, vắt hết óc muốn ngáng chân Phó Suất. Nhưng tới khi hắn ngã đau thì chính anh lại cảm thấy không tự nhiên.
Cái Chí Huy khó tránh khỏi cảm giác tiếc nuối khi không thể tự tay đâm kể thù.
Đúng lúc này, đột nhiên tiểu Lưu khoa trương kêu to “Tiểu Cái, cậu nhanh xuất viện đi, sân bóng rổ cạnh ký túc xá bọn mình sửa đẹp lắm rồi, chỉ chờ cậu tới [ khai quang ] thôi”
Cái Chí Huy buồn bực, đám cây bên sân bóng mới bị chặt xong, ngay cả nước trên sân còn chưa giội, lấy đâu ra mà tu sửa đẹp? Khóe mắt liếc thấy một cái đầu bóng nhẫy đang thong thả đi tới.
Không biết hắn đứng ngoài cửa khi nào, đám người trong phòng có chút quẫn bách. Vì vậy bọn họ hàn huyên vài câu liền vội vàng cáo biệt.
Phó Suất mỉm cười nhìn bọn họ rời đi xong mới tới bên giường, cúi người liếm mặt Cái Chí Huy.
Mới qua một đêm mà râu trên mặt hai người đã dài ra không ít, hai tờ giấy ráp ma sát với nhau cảm giác chẳng dễ chịu gì. Cái Chí Huy không kiên nhẫn né tránh “Cậu lại muốn dở trò gì đấy”
“Vẫn nóng” Phó Suất nâng người dậy, nói bên tai Cái Chí Huy “Lúc móc anh từ hầm ra, mặt rất lạnh, xoa thế nào cũng không nóng lên được”
Cái Chí Huy nghe xong lời này trong lòng còn sợ hãi. Loại thống khổ khi bị đất cát vùi lấp, không tự mình trải nhiệm thì không cách nào tưởng tượng được. Khi được cứu ra, anh không khác tử thi là mấy.
Thừa dịp Cái Chí Huy ngây người, Phó Suất vén chăn, chui lên giường. Cái Chí Huy trong lòng cảnh giác, nhưng vừa trải qua chuyện sinh tử, có thể nói đã nhìn thấu một số việc, đối với vấn đề trinh tiết anh cũng không phản ứng kịch liệt nữa, chỉ lạnh mặt nói “Đây là phòng bệnh, sẽ có bác sỹ tới kiểm tra, cậu lưu manh cũng phải biết chừng mực.”
Phó Suất chui được vào ổ chăn tự động ôm lấy Cái Chí Huy, nhắm mắt nói “Mặc kệ ai tới, cả đêm tôi không ngủ, mẹ nó quá mệt”
Cái Chí Huy nâng cánh tay đau nhức cố véo cổ Phó Suất, có thể do Phó Suất ôm chặt quá, anh giẫy mãi mà không ra.
Anh tức giận nói “Nặng như thế mà quấn lấy tôi, nặng hơn cả lợn, có để người ta thở không hả?”
Phó Suất kề miệng vào cổ tiểu Cái cọ cọ, lại dẩu môi “Nếu anh không thở nổi tôi hô hấp nhân tạo cho anh, cũng không phải chưa thử qua…”
Phó Suất nói chính là chuyện biệt thự trên núi, lần bị ngột thở trong phòng khách đó. Nghĩ tới đây, họ Phó đích xác là khắc tinh của anh mà, kiếp trước khẳng định có thâm thù đại hận gì với hắn mới khiến anh dạo quanh quỷ môn quan vài vòng.
“… Này, tôi hỏi cậu, vì sao cậu xuống xe cứu người?”
“Tôi biết anh có khát vọng làm đấng cứu thế nhưng lại ngại ánh mắt cản trở xung quanh”
Đối với lời đường mật của Phó Suất, Cái Chí Huy không tin nửa chữ, “Tốt thôi, đừng có ở đó mà giả nhân giả nghĩa, mặc kệ thế nào, ngày đó tôi mới thấy cậu làm việc giống người”
Phó Suât miễn cưỡng mở mắt ra nói “Cưng à, tôi biết anh vô cùng cảm động, muốn tâm sự cùng tôi, chờ tôi ngủ dậy, đôi ta lại tiếp tục tâm tình…”bg-ssp-{height:px}
Nói xong còn hôn chụt lên mặt tiểu Cái, không chịu nhúc nhích, ba phút sau đã ngáy khò khò.
Đến tột cùng thì ai mẹ nó mới là người cần dưỡng thương đây, Cái Chí Huy lại cố vùng vẫy một thêm một lúc, thân thế thiếu dưỡng khí cuối cùng không gượng nổi, phịch một cái, đem theo thân thể mỏi mệt nghiêng đầu ngủ luôn.
Lúc bác sĩ nha khoa Vương Văn Trúc vào phòng bệnh chính là chứng kiến cảnh chiến hữu tay chân quấn quýt, thân mật khăng khít ngủ chung giường.
Vương Văn Trúc thực sự sững sờ.
Vừa tới Xích Phong cô liền gọi cho Cái Chí Huy, nào ngờ lại gặp lãnh đạo của anh, mới biết bạn trai mình trong quá trình giải cứu nhân dân thiếu chút nữa đã hi sinh vì nghiệm vụ.
Ai ngờ chạy tới phòng bệnh lại thấy hai vị này đang gáy o o.
Vương Văn Trúc không khỏi nhướng mày, lờ mờ đoán được cuộc sống sau hôn nhân của mình, hàng đêm phải sống chung với tiếng sấm này, đêm khó ngủ nha.
Cô nàng phiền não về vấn đề tiếng ngáy xong lại không tự giác nhíu mày, nhìn nhìn Phó Suất chỉ lộ ra cái ót.
Đây là sao? Mang tiếng là chăm sóc người bệnh lại chen lên giường ngủ, ngủ đến ngon lành.
Vương Văn Trúc nhìn tới bạn trai mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt mặt anh.
Cái Chí Huy mơ mơ màng màng mở mắt, nhận ra trước mặt là bạn gái đương thời, lại cảm thấy có cái đầu trọc áp lên cổ, một luồng nhiệt nóng phả vào cổ, lập tức khẩn trương run rẩy, lắp bắp “ Em….em tới khi nào?”
Vương Văn Trúc điều chỉnh tâm trạng, nâng mắt ân cần hỏi “Anh thấy trong người thế nào? Cơ quan em cho nghỉ sớm, nếu không em chưa tới được.” nói xong lại cau mày dùng sức trừng vị nằm cạnh bạn trai mình.
Thừa cơ hội này, thần kinh hôn mê của anh chậm chãi phục hồi. Anh đang định giải thích vì sao Phó Suất ôm mình ngủ.
Không nghĩ tới Vương Văn Trúc lại nhận ra Phó Suất đang say ngủ “ A đây chẳng phải là đồng nghiệp chúng ta gặp ở pub sao? Tên là… Phó Suất đúng không? Anh ta cũng được phân tới Xích Phong à?”
“Ừm… cậu ta đã một đêm không ngủ, nên….”
“Chắc là mệt muốn chết rồi. Chăm sóc người bệnh là mệt nhất, anh đừng động, đừng đánh thức anh ấy. Lúc nãy em nhìn thấy dưới lầu có chỗ bán cơm cho bệnh nhân. Đồ ăn trong viện không thể nuốt trôi, em đi mua thức ăn ngon cho các anh, ngủ tiếp đi, em về ngay”
Chẳng biết tại sao, đối với việc nghỉ ngơi của Phó Suất, Vương Văn Trúc lại đột nhiên chú ý thế, không cho Cái Chí Huy kịp nói câu gì đã vội vã chạy đi.
Cái Chí Huy bực mình, anh xoay người soi khuôn mặt ngủ say của Phó Suất, quả thực hại nước hại dân.
Anh nghĩ nghĩ, nhằm tai hắn hung hăng cắn xuống.