"Vậy thì ta quyết sống chết cùng chàng."
"Hóa ra đã đánh mất thì sẽ là cả đời."
"Ngoại trừ đệ, ta chẳng biết phải cầu xin ai nữa.
Ta xin lỗi."
"Đừng bao giờ nói xin lỗi với ta.
Cốc Dạ Hằng ta nếu đã quyết định bảo vệ tẩu thì chắc chắn đó là chuyện cả đời.
Đến chết cũng không buông."
"Vậy là đệ hứa với ta rồi đấy."
"Tẩu biết mà, trước giờ ta chỉ mong có cuộc sống nhàn cư.
Những phân tranh trong triều này không hợp với ta.
Hôm nay ta đã hứa với tẩu thì sẽ không nuốt lời.
Nhưng mà Tịch Nguyệt, tẩu có thể đồng ý một lời thỉnh cầu của ta không?".
Suốt đêm hôm đó, Tịch Nguyệt ngồi cho Dạ Hằng vẽ, bức chân dung mà hắn vẽ chính là bức tranh lúc trước nàng làm rách.
Qua chuyện đêm đó, trong kinh thành được dẹp yên, Dạ Quân cũng danh chính ngôn thuận đăng cơ, Tịch Nguyệt cũng thành hoàng hậu, nhưng trải qua hai năm trong lòng của Dạ Quân cứ không yên, nghi ngờ chuyện đêm hôm đó giữa hai người, thời gian hoàng hậu mang thai hai người dần trở nên xa cách, Dạ Hằng thì buông bỏ tất cả đến biên cương đóng quân.
Triệu Tú Cung.
"Mặc cho trong cung điều tiếng khắp nơi, ta cũng chọn xem như là không thấy.
Nhưng mà Dạ Quân, giờ cả chàng cũng đến thử lòng ta."
"Trẫm chỉ vô tình hỏi thôi, hoàng hậu sao phải nổi giận như thế?".
"Hoàng thượng gọi ta là hoàng hậu? Chàng muốn xa lạ với ta à? Nếu hôm đó không phải vì muốn cứu hoàng thượng, thần thiếp hà tất phải lấy mạng mình ra để ép Hằng Vương xuất binh chứ?".
"Vậy nàng có thể giải thích rõ với ta, đêm đó
nàng và Hằng Vương đã xảy ra chuyện gì?".
"Ta và Hằng vương chỉ là cùng nhau hoàn thành một bức tranh thôi."
"Tranh? Nàng muốn trẫm tuyên bố với thiên hạ,
đêm đó hai người ở bên nhau chỉ để hoàn thành một bức tranh à? Có ai tin đây?".
"Người khác không tin thì mặc, nhưng mà Dạ Quân, chàng không nên không tin ta.
Nếu ta có gì với Hằng Vương thật, thì chàng còn có thể an ổn ngồi trên ngai vàng này à?".
"Được, trẫm tin nàng.
Nhưng bây giờ hoàng hậu đang mang thai, trong cung lời đồn lan truyền khắp nơi.
Hoàng hậu nên hạn chế ra ngoài thì hơn, để tránh nổi giận hại thân.
Nghỉ ngơi sớm đi.".
" Dạ Quân".
"Muội nghĩ gì thế?".
"Ta tin tỷ tỷ.
"
"Muội nói gì cơ?".
"Không biết tại sao, ta luôn có sự đồng cảm không rõ với tình cảm của tỷ tỷ.
Bỏ đi.
Có lẽ là do tâm linh tương thông giữa tỷ muội ruột với nhau."
"Dao Nhi.
Muội có còn nhớ Nam Du Mật Bảo
lần trước ta nói với muội không? Người dính phải Nam Du Mật Bảo, chỉ cần còn hơi thở
thì người còn lại chắc chắn sẽ cảm nhận được".
"Tại sao tỷ tỷ lại nhắc lại chuyện này?".
"Trước đây khi Tịch Nguyệt còn sống, ta đã dùng trên người muội ấy.
Nhưng điều khiến ta cảm thấy khó nghĩ là, từ ngày biết tin Tịch Nguyệt qua đời, cảm ứng của ta với muội ấy chưa từng bị mất đi."
"Nhưng mà chẳng phải tỷ tỷ đã...".
"Nếu như Tịch Nguyệt thực sự đã chết, hơi thở của muội ấy sẽ không tồn tại nữa.
Nhưng mà ta, phát hiện ra hơi thở của Tịch Nguyệt trên người của muội."
"Ta? Sao có thể như vậy?".
"Dao Nhi, muội nghe đây.
Bây giờ chỉ có hai khả năng, hoặc là muội là Tịch Nguyệt..."
"Không thể nào."
"Nếu như muội không phải, vậy đồng nghĩa là
Tịch Nguyệt chưa hề chết."
"Tỷ tỷ còn chưa chết? Chuyện này...!Chuyện này thật khó tin.
Sao có thể được?".
"Đấy là Mật Bảo cổ xưa, vốn đã rất huyền diệu.
Nếu không phải thế, ta cũng chẳng nghĩ ra khả năng nào khác."
Trên đường trở về phủ, hàng loạt những chuyện trước đây ùa về trong đầu nàng.
[Chẳng biết trước khi nương nương nhập liệm, có thể cho thần phụ được gặp mặt lần cuối không?]
[Theo ý của trẫm, thì không gặp hay hơn, để tránh thêm đau lòng.
Nhị phu nhân, trẫm có thể hiểu tâm trạng hiện tại của bà.
Nhưng hiện tại hoàng hậu đã qua đời, trẫm không muốn bất kì ai đến làm phiền.]
[Trẫm đã từng nói với cô, đừng có nhúng tay vào chuyện này nữa.
Tại sao cô vẫn muốn chen vào?]
[Hoặc là muội là Tịch Nguyệt.
Nếu như muội không phải, vậy đồng nghĩa là, Tịch Nguyệt chưa hề chết.]
[Bạch phủ]
Nhị phu nhân đến phòng xem con gái phát hiện nàng chưa về nên đứng ngồi không yên, ngồi trong phòng nàng chờ, lúc nàng bước vào phòng đã thấy bà đứng dậy đi ra hỏi.
"Bây giờ là lúc nào rồi mà con mới về?".
"Mẹ."
"Sao thế? Có phải Đại phu nhân lại ức hiếp con không?".
"Mẹ.
Mẹ có nhớ những chứng cứ chứng minh
Đậu thị tham lam, coi thường vương pháp không? Nếu có thể tìm ra, nhất định có thể hủy diệt cả Đậu thị."
Đậu Hương Lan đúng lúc đứng ngoài phòng nghe hết toàn bộ câu chuyện.
[Mẹ có nhớ sơ sơ, trước đây con từng nhắc đến một cuốn sẽ tìm ra giúp con.]
[Mẹ nhất định phải cẩn thận.]
Vì muốn giúp con gái nhị phu nhân nhân lúc đại phu nhân không có trong phòng thì lén vào phòng, lục lọi một hồi lâu cũng không thấy, bà liền đến bên cạnh giường, vô tình lại phát hiện cơ quan, sau khi gõ vào đầu giường thì một chiếc hộp xuất hiện, bên trong là một cuốn sổ sách, bà nhanh chóng lấy rồi rời đi, ra đến cửa không may lại gặp đại phu nhân đang đứng bên ngoài.
"Nguyệt Ly, muội làm ta chờ mệt quá đó."
Bà hoảng hốt làm rơi quyển sách, lúc nàng đến phòng mẫu thân thì đã phát hiện bà nằm ở dưới sàn, trên môi còn vương máu, xung quanh là mảnh vỡ của chén thuốc.
"Mẹ.
Mẹ."
Nàng hoảng hốt chạy đến đỡ bà dậy nhưng đã quá muộn màng.
"Mẹ.
Mẹ, mẹ bị làm sao vậy?"
"Mẹ.
Mẹ đừng doạ con.
Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại có được không? Mẹ tỉnh lại đi mà".
Nàng ôm nhị phu nhân trong lòng khóc đến sưng đỏ mắt.
"Chuyện gì thế? Vừa về đến nhà đã làm ầm cả lên rồi.
Nguyệt Ly làm sao thế?".
"Đậu Hương Lan, bà bớt ra vẻ đi.
Ngoại trừ bà, thì còn ai có thể hại chết mẹ ta?".
"Không có bằng chứng mà ngươi dám ngậm máu phun người à?".
"Bà dám nói, bát thuốc này không phải bà cho mẹ ta uống đi?".
"Phải, chén thuốc này là ta cho ả uống đấy.
Thì sao nào? Ta thấy mẹ ngươi ngày thường hay mệt mỏi, nên đã sai người hầm canh sâm cho ả, để ả bồi bổ.
Nào ngờ ả vừa uống vào thì ngã bệnh rồi chết.
Ta nghĩ đây rốt cuộc cũng chỉ là cái mạng hèn.
Không dùng nổi thứ cao quý như vậy.
Có một câu nói gì ấy nhỉ? Không có mạng để hưởng.
Chẳng phải đã ứng nghiệm rồi sao?".
"Đậu Hương Lan, bà có tin là ta sẽ lột da bà ra không?".
"Dữ lên rồi đấy à? Ta xem ngươi còn dám dùng sổ sách để lật đổ nhà họ Đậu ta nữa không.
Ngươi nên biết, nhà họ Đậu ta, cắm rễ sâu ở trong cung.
Lại còn có đứa con gái, sắp lên làm hoàng hậu.
Bạch Tịch Dao, ngươi nhìn lại bộ dạng của mình đi, ngươi lấy gì để đấu với ta?
Phải rồi, còn một chuyện phải nói với ngươi.
Hằng Vương của ngươi, khó giữ được mình rồi.
Để ta xem sau này còn ai che chở cho ngươi nữa."
"Dao Nhi.
Sao khuya rồi mà con còn...!Nguyệt Ly".
Bạch thừa tướng nghe tiếng ầm ĩ khóc lóc thì đến xem nhìn thấy nàng đang ngồi ôm mẫu thân dưới sàn khóc ngất lên.
"Nguyệt Ly, nàng bị làm sao thế? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?".
"Cha, cha đừng làm phiền mẹ con nữa.
Mẹ đã ngủ rồi.
Mẹ quá mệt mỏi rồi.
Cả đời này mẹ đã quá mệt rồi.
Mẹ chỉ đang ngủ thôi, mẹ chỉ muốn ngủ thêm thôi.
Cha đừng gọi mẹ nữa."
"Tịch Dao, con đừng có như vậy nữa, con đừng có doạ cha."
"Đừng có làm ồn đến mẹ con nữa mà, mẹ cần được nghỉ ngơi.
Mẹ cần được nghỉ ngơi."
"Tại sao lại như thế?".
"Mẹ, mình đi ngủ nhé, mình đi ngủ nhé mẹ."
"Ta đã tạo nghiệt gì vậy?".
"Mẹ, mẹ ngủ ngon nhé.
Ngủ ngon.
Chút nữa con sẽ đến tìm mẹ.
Mẹ chỉ muốn ngủ thôi,
cha đừng làm phiền mẹ."
[Tiên thất - mộ của Tô Nguyệt Ly.
Phu quân Bạch Chấn Đình lập]
"Nguyệt Ly, vi phu có lỗi với nàng."
"Tịch Dao chắc chắn con đang trách cha bất lực.
Ngay cả Tịch Nguyệt trên trời chắc chắn cũng đang thất vọng vì cha.
Cả đời Bạch Chấn Đình ta hầu như chỉ toàn sai sót.
Năm xưa vì tiền đồ mà bỏ rơi vợ, nương nhờ vào nhà họ Đậu.
Một bước đi sai, cả đời chết lỡ.
Cả đời nhẫn nhịn, nhìn sắc mặt người khác.
Ngay đến người đầu ấp tay gối cũng không thể bảo vệ,
hại cho vợ con chết thảm."
Nàng im lặng không nói gì, quỳ trước bia mộ cúi đầu lạy, người vô hồn đến lạ.