Tích Kiện Vi Hùng.
Dạ Hằng trở về vương phủ ngày đêm uống rượu giải sầu, hạ nhân trong phủ ai nấy đều xót thương.
"Nếu biết sẽ bận lòng người như vậy thì sao ban đầu còn quen biết?".
Hắn cầm chiếc túi hương trong tay xiết chặt nó rồi tức giận quăng vào rương bên cạnh.
Những ngày sau thời gian trôi qua cũng như vậy, nàng ở trong cung thì buồn bã, ủ rũ, hắn thì ở đây uống rượu đến quên mình.
[Phủ Hằng Vương]
[Tích Kiện Vi Hùng]
"Bây giờ vương gia cả ngày uống rượu giải sầu vì người đó.
Còn tiếp tục như vậy chắc chắn rằng sức khỏe sẽ suy yếu.
Hàn công tử, huynh đi khuyên ngài ấy đi".
Bôn Lôi và Hàn Cẩm Y đứng nhìn hắn từ xa, nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn trong lòng cũng không nỡ nhưng y đã hứa với nàng rồi.
Hắn uống hết vò này đến vò khác, nhớ đến những lời hôm đó nàng nói trong lòng tức giận vung kiếm đánh khắp nơi, ngay cả Hàn Cẩm Y xuất hiện phía sau lúc nào cũng không biết, vô tình để kiếm chìa trước mặt y.
" Dạ Hằng".
" Là huynh à?".
Hắn thu kiếm lại hờ hững nói.
" Bây giờ tình hình thay đổi bất ngờ, Cốc Dạ Quân đang trông chừng kỹ lưỡng, thủ đoạn nhanh gọn.
Rõ ràng hynh biết rằng bây giờ không thể lơ là mà lại ở đây uống rượu."
"Huynh nói xem, tại sao người nói thay đổi là sẽ thay đổi?".
"Tịch Dao đúng là thay đổi rất nhiều.
Có thể cô ấy có điều khó nói."
"Nỗi Khổ? Có nỗi khổ gì mà Cẩm Y huynh có thể biết nhưng bản vương lại không thể biết chứ?".
"Có vẻ bề ngoài huynh vẫn không thể từ bỏ cô ấy.
Yên tâm, ta sẽ cho ẩn vệ Ân Tuyết tinh nhuệ tại Mãng Nguyên vào cung.
Sau này huynh không cần lo lắng nữa.
Nào, hôm nay ta sẽ uống cùng huynh, không say không về.
Nhưng chúng ta đã nói rồi đấy.
Từ hôm nay, huynh phải phấn chấn lên.
Huynh là chiến thần của Đại Chử đấy, sao có thể không thông trong chuyện tình cảm nam nữ."
[Triệu Tú cung]
Hoàng thượng đến mật thất nơi giấu thân xác của hoàng hậu nương nương như thường ngày.
"Bạch Tịch Dao, muội muội của nàng đã vào cung.
Hãy tha thứ cho trẫm.
Mỗi lần nhìn thấy cô ấy thì trẫm lại như nhìn thấy nàng.
Trẫm cảm thấy mất đi rồi lại có được.
Nên trẫm sẽ đem hết yêu thương dành cho nàng trao cho nàng ấy, cho nàng ấy những thứ nàng từng có.
Chắn chắc nàng có thể hiểu cho trẫm nhỉ? Có lẽ
trái tim của trẫm cần cô ấy bù đắp lại.".
Hằng vương phủ.
Hàm Phong công chúa biết tin nàng nhập cung biết chắc chắn là hắn đang rất đau lòng nơi tìm đến phủ.
" Cốc Dạ Hằng ".
" Dạ Hằng ".
"Công chúa, vương gia đang tiếp khách, người không thể vào".
Bôn Lôi bên ngoài ngăn công chúa lại, nhưng cô cứ như vậy xông vào.
[Thật đấy, vương gia đang tiếp khách.]
" Xem ra cả đời huynh bị thua dưới tình cảm rồi.
Không làm phiền hoa đào với huynh nữa.
Đi đây."
Hàn Cẩm Y nói xong liền rời đi.
[Dạ Hằng!]
"Công chúa, cô tha cho ta đi."
"Ta muốn gặp Dạ Hằng".
"Công chúa, công chúa."
"Không phải ngươi nói vương gia đang tiếp khách à? Gạt ta."
"Vương gia, chuyện này...".
Hắn vẫy tay ý bảo Bôn Lôi lui ra, y hiểu ý cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
"Vâng."
"Không biết công chúa Hàm Phong hôm nay đến đây là vì chuyện gì?".
"Ta lo lắng cho huynh.
Huynh là chuyện quan trọng nhất của ta đó.".
"Bản vương không sao, mời Hàm Phong công chúa về cho."
"Còn nói là không sao, trên người toàn mùi rượu.
Bạch Tịch Dao kia đáng để huynh như vậy sao? Người ta nói trời đất có biết bao cỏ thơm, trước mắt huynh có một gốc ở đây, sao vương gia không nhận ra chứ?".
"Hàm Phong công chúa từng nghe câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ chưa? Cô biết tại sao bọn họ mỗi năm gặp nhau một lần mà cũng có thể yêu nhau như vậy không?".
"Vì ...!Vì bọn họ yêu nhau.
Không để ý đến bọn họ nữa.
Dù sao thì từ khi ta gặp được huynh
vào năm tuổi thì ta đã không quên được.
Ta cứ cho rằng ta còn nhỏ không hiểu chuyện,
nhưng mấy năm nay ta cũng gặp không ít nam nhân, cuối cùng vẫn cho rằng huynh vẫn là tốt nhất.
Tình cảm của ta là thích, là yêu.".
"Hôm nay bản vương uống hơi nhiều, xin phép đi trước."
"Rốt cuộc thì có ý gì? Cốc Dạ Hằng!".
" Bạch Tịch Dao, cô được lắm.
Người bản công chúa yêu thích cô lại giẫm đạp thế này."
Quan Thư Cung.
"Từ khi vào cung đến nay, nương nương luôn buồn rầu không vui, cũng chưa từng cười nữa.
Sao người lại phải làm khó chính mình, cứ chọn con đường khó khăn nhất này chứ?".
"Trong thơ có nói: Sinh ra không nên làm vợ người, vui buồn trăm năm do người quyết định.
Ở Đại Chử càng như vậy.
Chỉ có con đường này là có thể đi được.
Ta phụ lòng Dạ Hằng thì đáng phải chịu đựng nỗi đau như mũi tên xuyên tim."
"Nô tì cảm thấy vương gia không hề hận nương nương mà là giấu tình cảm vào nơi sâu hơn."
"Ta thà rằng ngài ấy hận ta."
"Thinh Nguyệt.
Sau này ta và ngươi sẽ bị cuốn vào vòng xoáy dơ bẩn trong cung, thật sự đã nghĩ kỹ muốn ở lại? Bây giờ vẫn còn cơ hội quay đầu đó."
Nàng quay người lại nắm lấy tay Thinh Nguyệt.
"Chỉ cần nương nương không chê thì Thinh Nguyệt nguyện sống chết đi theo."
"Được.
Vậy ngươi phải nhớ lấy, trong cung này ngươi phải học thuộc ba điều.
Một là giả ngốc, hai là nhẫn nại, ba là cẩn thận, điều cuối thì ta không lo nhưng nhẫn nại thì ngươi phải học hỏi nhiều, còn về giả ngốc...!ngươi vốn đã rất ngốc rồi".
Nàng dùng tay đưa lên chóp mũi Thinh Nguyệt cười nói.
"Nương nương, ta không có ngốc, người đừng chê cười ta."
[Nương nương, An tổng quản đến.]
Lưu Tỉnh bên ngoài chạy vào bẩm báo.
"Lão nô tham kiến Hiền phi nương nương."
"Lão nô theo ý chỉ của hoàng thượng đưa vài món đồ nhỏ đến cho nương nương."
"Vất vả cho An tổng quản rồi.
Lưu Tỉnh."
Nàng sai Lưu Tỉnh đưa một túi tiền nhỏ cho An Bính Sơn.
"Không được, không được.
Lão nô làm việc thay hoàng thượng vốn là chuyện nên làm.
Nương nương thưởng, nô tài thật không dám nhận".
" Vậy thay ta cảm tạ hoàng thượng".
"Lời của nương nương, nhất định nô tài sẽ truyền lại.
Lão nô cáo lui."