Phượng Hoàng Vô Song

chương 91: 91: hãm hại dân lành

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phủ Hoàn tướng quân.

Bên ngoài phủ bách tính xôn xao đòi ruộng đất, gây náo loạn khiến Hoàn Thành không hiểu chuyện gì.

"Lý Tùy."

"Tướng quân."

"Bên ngoài có chuyện gì vậy?".

" Ti chức làm việc bất lực, xin tướng quân trị tội."

" Trị tội? Lẽ nào những bách tính này đến đây là vì ngươi?".

" Phải, cũng không phải.

Đúng là họ đến vì ti chức, nhưng nguồn gốc sâu xa lại không phải vì ti chức."

"Rốt cuộc có chuyện gì, mau nói đi."

"Khiêng lên."

Hai tên lính khác khiêng một thi thể lên.

"Tướng quân, hôm qua ti chức đi thu lại ruộng của nông dân nợ lương thực làm đồn đóng quân theo quy định, nhưng không ngờ đám loạn dân này lại tụ tập chống đối.

Vương Thị này là kẻ cầm đầu gây rối.

Nhưng không ngờ Bạch thừa tướng bỗng ra tay ép người của thuộc hạ thả đám loạn dân này.

Sau khi ti chức biết tin đã đi bắt Vương Thị.

Vương Thị này giết một huynh đệ của chúng ta, hắn tự biết gây ra họa lớn, cuối cùng cũng tự kết liễu bản thân."

"Thừa tướng thân là trọng thần triều đình lại ngang nhiên giúp đỡ loạn dân, chống lại quốc sách đồn đóng quân.

Ta phải tố cáo hắn.

Lý Tùy."

"Có."

"Ngươi hãy dẫn người đi đánh đuổi loạn dân.

Kẻ nào ngoan cố chống cự lập tức nhốt vào đại lao."

" Vâng."

Ngày hôm đó, Hoàn Thành vào cung dâng sớ tố cáo Bạch Chấn Đình.

"Bạch thừa tướng, khanh biết bây giờ đang mất mùa, quốc khố trống rỗng, Đại Chử ta cần nghỉ ngơi lấy sức, vậy mà khanh dám dung túng cho loạn dân làm loạn quốc sách."

" Hoàng thượng soi xét.

Chuyện này xảy ra là có nguyên nhân.

Hoàng thượng."

" Chuyện xảy ra có nguyên nhân? Loạn dân giết tướng sĩ ta ngang nhiên vây chặn phủ tướng quân chống đối quốc sách, thậm chí nói ra những lời đại nghịch bất đạo với Hoàng thượng.

Lẽ nào đây chính là điều thừa tướng muốn nhìn thấy ư? Khởi bẩm Hoàng thượng, đây là văn thư thông báo mà loạn dân đã viết, mời Hoàng thượng xem."

[Sưu cao thuế nặng, thu đất đai, hà hiếp dân lành.

Hoàng thượng là vua của muôn dân lại dung túng cho quan binh hà hiếp bách tính.]

"Bạch Chấn Đình, nay khanh đã khơi dậy lòng phẫn nộ của bách tính còn dám cổ vũ loạn dân gây rối quốc sách.

Khanh tự xem đi.

Toàn là những lời chửi trẫm, mắng trẫm.

Rốt cuộc khanh đáng tội gì?".

Hoàng thượng xem văn thư xong liền phẫn nộ.

"Hoàng thượng, thật sự là có người mượn quốc sách đồn đóng quân chiếm ruộng của dân làm của riêng, lạm sát người vô tội mới có kết quả thế này.

Hoàng thượng, đợi thần tra rõ nguyên nhân xử lý ổn thỏa rồi sẽ tùy Hoàng thượng sắp xếp."

Ông quỳ xuống xin tội.

"Không cần đâu.

Chuyện này liên quan đến quân đội, giao cho Hằng vương và Hoàn Thành xử lý đi."

"Tuân chỉ."

Hằng vương phủ.

"Vương gia, thuộc hạ có mặt và chứng kiến toàn bộ chuyện đồn đóng quân, rõ ràng là binh sĩ cướp ruộng đất trước, nông dân chỉ muốn đòi lại ruộng đất của mình, tuyệt đối không vì chuyện này mà giết người.

Nhất định là Lý phó tướng kia đổi trắng thay đen lấy cớ này để đàn áp bách tính."

"Chuyện đồn đóng quân chiếm ruộng đất bách tính thường xuyên xảy ra, Hoàng thượng không thể không biết.

Có điều bây giờ quốc khố trống rỗng nên ngài ấy một mắt nhắm một mắt mở thôi."

"Nhưng Hoàng thượng đàn áp bách tính chỉ cần Hoàn tướng quân ra mặt là được, sao lại kéo cả vương gia vào."

"Đây chính là ván cờ Hoàng thượng đã sắp đặt.

Nếu bản vương đàn áp thành công, sẽ mang tiếng xấu là tàn sát hãm hại bách tính.

Nếu không đàn áp thành công thì Hoàng thượng sẽ xử tội bản vương vì cớ này.

Bây giờ ngài ấy đang đặt bản vương vào chỗ khó xử."

" Vậy vương gia định giải quyết thế nào?".

"Thế này, trước tiên ngươi hãy đến phòng chứa xác tra rõ những nông dân và binh sĩ đó

chết vì lý do gì."

" Vâng."

"Thuộc hạ tham kiến vương gia."

" Ân Tuyết."

Ân Tuyết nhận lệnh của nàng đến đưa tin cho hắn.

" Chủ nhân nhà ngươi có việc à?".

"Chủ nhân bảo thuộc hạ nói với vương gia,

muốn giải quyết tình thế khó khăn trước mắt điều then chốt không phải là bách tính hay Lý phó tướng nói dối, mà là nguyên nhân tử vong thật sự của những binh lính ấy.

Nhất định phải điều tra rõ ràng."

"Được, bản vương biết rồi."

Đại lao.

Hắn đi đến nhà lao, những người bị nhốt thấy hắn liền hô hào lên.

"Hằng vương.

Hằng vương, Hằng vương.

Oan quá.

Oan quá."

" Các vị đừng sốt ruột."

"Vương gia.

Vương gia.

Vương gia.

Vương gia."

" Con trai ta chết oan uổng quá."

Hắn đi tới gần bà cụ ân cần hỏi.

"Bà cụ, bà là mẹ của Vương Thị?".

" Vương gia, con trai ta là người thật thà

bình thường nó chỉ biết trồng hoa màu, ngay cả con gà cũng không dám giết, sao có thể giết người cơ chứ.

Vương gia."

" Bà cụ, bà khoan hãy sốt ruột.

Bản vương biết nguyên nhân sự việc.

Bản vương biết đám binh sĩ đó muốn mượn cớ đồn đóng quân

để chiếm ruộng đất của người dân.

Bà cụ, bây giờ khế ước của mọi người đang ở đâu? Khế ước của họ lại từ đâu mà có?".

" Thật ra khế ước của chúng tôi đều ký với quan địa phương."

"Quan địa phương?".

" Đúng."

" Ý của bà cụ là mọi người chưa từng ký kết trực tiếp với quân đội mà do quan địa phương toàn quyền phụ trách?".

" Đúng vậy.

Đúng, là như vậy.

Đúng vậy."

"Bản vương biết rồi.

Mọi người yên tâm.

Bản vương nhất định sẽ dốc hết sức tra rõ sự thật,

trả lại sự trong sạch cho mọi người."

" Cảm ơn vương gia.

Cảm ơn vương gia, cảm ơn vương gia.

Cảm ơn vương gia.

Cảm ơn vương gia.

Cảm ơn vương gia.

Cảm ơn vương gia.

"

[Hoàn Phủ]

" Thả người, thả người, thả người."

"Thả người, thả người, thả người.

Thả người, thả người, thả người."

"Thả người, thả người, thả người.

Thả người, thả người, thả người."

"Một đám loạn dân.

Hét gì hả.

Im hết đi."

" Thả người."

"Dân đen ngu xuẩn không biết phải trái đúng sai, chỉ biết bảo sao nghe vậy.

"

Hắn sau khi điều tra đã đến quan viên địa phương lấy khế ước, đến Hoàn phủ vạch tội Lý Tùy.

"Hằng vương, Hoàng thượng đã giao vụ án này cho hai chúng ta xử lý.

Phạm nhân đã được đưa đến, chúng ta vào trong thôi."

"Khoan đã.

Hoàn tướng quân, nếu ngài và Lý phó tướng đều cho rằng chuyện này là lỗi của bách tính.

Vậy thì muốn dẹp yên sự oán thán của dân chúng, cách tốt nhất là dùng lý lẽ để dân chúng nghe theo.

Hay là hôm nay chúng ta hãy tra hỏi vụ án này trước mặt bách tính đi."

"Được.

Hằng vương đã mở miệng thì cứ làm như ngài nói đi."

"Như vậy được đấy.

Được lắm.

Như vậy được đấy."

"Nói hay lắm.

Phải, đúng vậy."

Những người bị bắt vào đại lao được dẫn tới.

"Quỳ xuống."

"Chư vị.

Hoàn tướng quân, Hằng vương.

Mấy người này chính là kẻ cầm đầu loạn dân lần này.

Đám người Vương Thị không chịu trả lương thực đã nợ, tụ tập loạn dân dùng vũ lực chống đối việc thu hồi đất, ngang nhiên chống lại quốc sách đồn đóng quân.

Ngoài ra

Vương Thị đã sát hại một quan binh của triều đình ta, tội đáng chém đầu."

"Oan quá, đại nhân.

Con trai ta không giết người."

" Lý đại nhân, vừa rồi ngươi nói Vương Thị giết hại quan binh, ngươi có thể nói chi tiết diễn biến sự việc không?".

" Vâng.

Hôm ấy ta dẫn người đi bắt Vương Thị thì bị chống đối, người này bỗng nhiên cướp kiếm giết hại binh sĩ của ta, sau đó sợ tội tự sát."

"Vương Thị đó đã giết binh sĩ thế nào? Là giết từ trước mặt hay đánh lén sau lưng?".

"Sau khi kẻ này cướp kiếm, đã giết binh sĩ của ta từ phía trước."

"Lý phó tướng, những lời ngươi vừa nói có đúng sự thật không?".

"Bẩm Hằng vương, những lời ti chức nói câu nào cũng là thật, tuyệt đối không có chút dối trá nào."

" Được.

Hoàn tướng quân, có thể mang thi thể lên đây xem một lát không?".

Thi thể của binh sĩ được mang lên.

"Hoàn tướng quân.

Vừa rồi theo lời Lý phó tướng binh sĩ này bị người ta đâm đằng trước mà chết, nhưng ngài nhìn vết thương này xem với kinh nghiệm chinh chiến sa trường nhiều năm của Hoàn tướng quân không khó để thấy được rằng người này là bị đâm từ phía sau mà chết.

Nhưng theo lời của Lý phó tướng lại không hề như vậy."

"Là hắn ta ư? Đúng vậy.

Sao có thể nói dối được? Là hắn.

Còn dám giở trò nữa."

Bách tính xung quanh bàn tán xôn xao.

"Sao lại như vậy chứ? Lý Tùy, chuyện này là sao?".

"Tướng quân ti chức có lẽ nhớ nhầm."

" Nhớ nhầm? Được.

Bôn Lôi."

"Vậy ta lại nói tiếp về chuyện khế ước này vậy.

Hoàn tướng quân trong tay ta có hai bản khế ước.

Bản mà ngươi cầm là khế ước của nông dân và quan địa phương.

Bản này là của Lý Tùy và quan địa phương.

Phía trên bản của ngươi có viết rõ rằng lương thực năm mất mùa có thể giao muộn nửa năm, mà trên bản của ta lại thiếu mất khoản đó.

Vậy ta rất khó để không hoài nghi rằng giữa Lý phó tướng và quan địa phương có khi nào có quan hệ lợi ích không thể nói cho người khác biết? Ta tin rằng chỉ cần Hoàn tướng quân điều tra nhất định sẽ có phát hiện."

"Lý Tùy, lời Hằng vương nói có thật không?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio