Biển một đường bình yên.
Hai tháng lênh đênh, tiếng biển hát làm lòng ta dịu lại.
Dù sao cũng không thể cho nó một cuộc sống tốt, vậy thì cứ thế đi! Buông tay ra! Tìm một gia đình thường dân nào đó rồi đầu thai vào, có một mẫu thân dịu hiền, có thể dạy nó làm thơ vẽ tranh, không đi theo con đường ngập tràn đao kiếm của ta. Như vậy cũng tốt!
Chuyến đi lần này còn có Trịnh Khả, Thái trưởng của Hàn Học viện. Chuyện chính sự đều là nàng giải quyết, ta không can thiệp vào. Chuyến đi sứ lần này, ta căn bản chẳng phải làm gì. Dù sao, vẫn tốt hơn ở lại kinh thành.
Nhìn ánh trăng trên cao, ta có chút riệu rã. Những cơn gió vi vu thổi qua mang theo chút mê hoặc. Ta bỗng nhớ Kính Thiên, không biết hắn đang làm cái gì? Còn buồn chuyện ta rời đi hay không? Ngày hài tử mất, ta không để hắn gặp mặt, cũng không muốn nghe tin tức gì về hắn. Phong bế bản thân lại, ai đến cũng đều không quan tâm. Điệp Nhã đến ôm ta khóc, Linh Lung cùng đi với nàng, vừa nhìn thấy ta đã rơi lệ. Hải Điền cùng Vịnh Khanh đến, chỉ nhìn ta thở dài. Ta muốn nói mình không sao nhưng lại không mở được lời, cảm giác hài tử rời khỏi vẫn luôn ám ánh trong tâm trí, chưa lúc nào ta quên.
- Dương nhi?
Vịnh Khanh đến ngồi bên cạnh ta, hắn nói:
- Uống chút canh đi, bữa tối muội không ăn gì rồi.
Đưa tay đón lấy, ta chậm chạp ăn. Cũng chẳng hình dung rõ vị nữa.
- Lưu Hoà rất áy náy. Nàng ấy nghĩ nếu mình ở đó, chuyện muội có thai nhất định sẽ được phát hiện…
Ta lắc đầu:
- Vì không có duyên thôi. Không trách Lưu Hoà hay bất cứ ai được…
Vịnh Khanh định nói gì đó nhưng tất cả chỉ nén lại thành tiếng thở dài.
Ngày mai thuyền sẽ cập bến Kim quốc.
Trịnh Khả đến hành lễ với ta, nàng nói:
- Tướng quân, có cần ta đến Kinh thành Kim quốc nói chuyện trước không?
Ta lắc đầu:
- Phượng Âm đã thông báo với họ rồi, chuyện chúng ta đến giao thương là do Kim quốc đề xuất. Khi cập bến tự sẽ có quan viên tới đón tiếp, ngươi hà tất phải tách đoàn.
Trịnh Khả không nói gì mà lui xuống. Còn một mình trên khoang, ta nhìn trăng trên cao. Không khí ở đây thật khác, trong gió không có mùi nồng như Hoả Hương mà phảng phất mùi thanh, giống với mùi tiền. Lạnh lẽo.
Quả nhiên khi thuyền cập bến đã có người Kim quốc đến đón, ngạc nhiên hơn lại là người quen. Ta không nghĩ mình có thể gặp lại Hàn Niệm Chi nhanh như vậy. Ban đầu định để cho Trịnh Khả tự mình đối phó với đám quan viên Kim quốc nhưng Hàn Niệm Chi lại cho ta ý định khác.
- Tại hạ Hàn Niệm Chi, vâng lệnh Hoàng thượng đến nghênh đón sứ thần Nghi quốc.
- Ta là Phượng Dương, đã lâu không gặp.
Hắn nhìn ta, mỉm cười:
- Phượng cô nương, lại gặp rồi.
Hắn dẫn chúng ta ra một cái xe ngựa sang trọng, do tám ngựa kéo đi, rộng ngang một căn phòng, bên trong thoang thoảng mùi hương.
- Các vị sứ thần đi biển nhiều ngày hẳn đã mệt, mời lên xe ngựa nghỉ ngơi.
- Nghi quốc chúng ta…
Ta đưa tay ngăn Trịnh Khả nói, mỉm cười nói với Hàn Niệm Chi:
- Vậy ta không khách khí.
Nói rồi nhảy lên xe ngựa tìm một chỗ ngồi xuống. Hàn Niệm Chi lên sau, ngồi đối diện ta. Không ai lên nữa, trong xe ngựa rộng lớn chỉ có ta và hắn.
Hàn Niệm Chi nhìn ta mỉm cười, hắn nói:
- Lần trước gặp đã biết cô nương không phải người thường nhưng chưa từng ngờ lại là chiến thần của Nghi quốc.
Ta nhướng mày:
- Ta cũng chưa từng nghĩ ngươi là Thái Nghị Chi quyền ngang Tể tướng của Kim quốc.
Hắn bật cười.
- Thật thẳng thắn!
Hắn pha một bình trà, thanh thoát rót ra hai ly. Nước trà trong xanh, thơm ngát. Nhấp một ngụm, ngọt thơm thanh nhã. Ngon!
- Ngươi năm nay niên kỷ bao nhiêu?
Hắn hơi nhướng mày:
- Tại hạ vừa qua ba mươi.
Nhìn gương mặt xinh đẹp trẻ măng của hắn, ta có chút ngạc nhiên. Nam nhân này bảo dưỡng cũng thật tốt.
- Gia thất thế nào?
Dù là Nghi quốc, câu hỏi thế này cũng được coi là khiếm nhã nhưng Hàn Niệm Chi chỉ hơi ngạc nhiên, sau vẫn dịu dàng cười:
- Đã có nội tử.
Hắn lại rót cho ta thêm một tách trà:
- Lỗ mãng hỏi tướng quân, Phượng Âm cô nương là…
- Nàng là muội muội ta, Hoàng đế của Nghi quốc.
Hắn cười nói:
- Lần trước nội tử được Hoàng thượng cứu giúp, tại hạ còn chưa kịp báo ơn thì người đã đi mất…
Ta xua tay:
- Lần này ngươi tạo cơ hội cho chúng ta thu nhiều tiền về là được. Phượng Âm nhất định sẽ vui mừng nhận tấm chân tình này của ngươi.
Hắn hơi dừng một chút rồi bật cười:
- Phượng cô nương quả thật thẳng thắn.
Ta hít mũi:
- Nữ nhân áo đỏ đi cùng ngươi đâu?
- Người đang nói về ai?
Hàn Niệm Chi nhìn ta, hắn làm như không hiểu.
- Lạc Bình An hay các ngươi gọi nàng là An Hồng đấy.
- An Hồng là ai tại hạ thực sự không biết nhưng Lạc Bình An chẳng phải huý danh của hoàng đế Trường Hạp quốc sao? Quý nhân như vậy đương nhiên là ở trong Hoàng cung Trường Hạp quốc rồi.
Hàn Niệm Chi cười dịu dàng. Ta cầm một khối điểm tâm bỏ vào miệng, cười cười không tiếp lời. Hắn đang che giấu mối quan hệ giữa hai người? Tại sao? Vì Hoàng đế Kim quốc sao?
Suốt dọc đường về kinh thành Hàn Niệm Chi đều giới thiệu các vùng đất cho ta. Phong tục tập quán, món ăn nổi tiếng đều nói tường tận, thậm chí hoa thảo vùng nào cũng thuộc nằm lòng. Dần dần ta với hắn nói chuyện thoải mái hơn, chuyện gì cũng có thể nói ngoài chuyện chính sự và đi sứ. Hắn cũng không ngại tội tắc trách mà vẫn vui vẻ nói chuyện linh tinh với ta, một chút tin tức giao thương cũng không thèm hỏi.