Phiên ngoại: Kim Thuyền ()
Nhìn cung điện hoang tàn rộng lớn trước mắt, ta có chút bồi hồi. Đẩy cánh cửa đi vào trong, Phong Nghị đang ngồi giữa sân uống trà. Trông giống như đang chờ ai đó.
Ta nhẹ nhàng đi qua, hành lễ:
- Đại nhân!
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, mỉm cười:
- Bây giờ không còn ai, ngươi không cần phải giả vờ nữa.
Tim ta đập trật một nhịp. Hắn biết sao?
- Ngồi xuống đi! Cùng uống một tách trà.
Ta ngồi vào phía đối diện, không biết nên nói làm sao. Cuối cùng, đành mở miệng:
- Huynh ở đây có tốt không?
- Cũng tạm.
Phong Nghị nhấp một ngụm trà, từ tốn nói với ta:
- Ngươi tới không phải để dương oai với ta sao? Hiền lành như vậy làm gì?
- Ta…
Phong Nghị bật cười:
- Ngươi và Âm nhi rất giống nhau. Dù thế nào thì bản chất cũng rất lương thiện. Ta chính vì cái lương thiện này mà để ngươi đi tìm Âm nhi, thay ta bảo vệ nàng. Cuối cùng, không ngờ ngươi lại còn thay ta làm nàng mang thai…
- Ta…
- Giống như trước kia ta từng nói, ngươi cũng là phu thị của nàng, viên phòng với nàng là điều tất nhiên. Là do ta nhìn nhầm người, suy tính không chu toàn.
- …
Phong Nghị tiếp tục nói:
- Chuyện ở Hoả Hương ta luôn tự hỏi tại sao lại có thể thuận lợi chặn tin tức như vậy. Bây giờ mới biết, hoá ra có ngươi giúp đỡ.
Ta cúi đầu:
- Ta ở Hoả Hương năm năm, cũng không phải chỉ ở không.
Phong Nghị cười lạnh:
- Quả nhiên! Chỉ là ta không ngờ Kính Thiên và Phượng Dương đối xử tốt với ngươi như vậy, còn vì ngươi mà ăn khoai lang thay cơm, nhường gạo trắng cho phụ tử ngươi. Kính Thiên suốt bốn năm dạy dỗ từng thủ đoạn sinh tồn trong cung cho ngươi, cuối cùng lại bị ngươi ám hại, chết không toàn thây.
Tim đập từng nhịp đau đớn, ta tức giận:
- Hứa Vĩnh năm xưa không phải cũng là phu tử của huynh sao? Khi bày kế giết hắn, huynh có ngập ngừng dù là một lát không?
Nụ cười trên gương mặt của Phong Nghị cứng lại, tái nhợt. Ta tức giận đứng lên, quay về cung điện của mình.
Ta đến đây làm gì chứ?
Cái chết của Kính Thiên là điều ta không ngờ đến. Định Quốc tướng quân đang cản đường của hoàng thượng. Nếu nàng không biến mất, hoàng thượng sẽ nguy hiểm. Nhưng Kính Thiên là phu quân nàng, nàng chết đi, huynh ấy cũng không thể an toàn. Ta từ đầu đâu còn sự lựa chọn? Nương tử và huynh đệ không khác nào sinh mạng và danh dự. Ta làm sao có thể chọn huynh đệ?
- Công tử, không hay rồi!
Ta nhìn Diệp Ba:
- Chuyện gì?
- Phong Nghị trúng độc! Đang được thái y cứu chữa.
Sao có thể?
Diệp Ba lặng lẽ nhìn ta:
- Hôm nay người đi gặp Phong Nghị sao?
Ta gật đầu. Ta chỉ đến ngồi một lúc, chẳng làm gì cả.
Diệp Ba trầm giọng:
- Chuyện này e rằng không ổn. Người phải chuẩn bị một chút.
Diệp Ba ép ta uống một viên thuốc, chưa kịp biết tác dụng của nó là gì thì hoàng thượng đã mang người xông vào, gương mặt nàng tràn đầy tức giận. Cung nhân nhanh chóng đè ta xuống sàn, từng đại bản luân phiên giáng xuống lưng. Hoàng thượng trên kia vẫn mím môi không nói.
Khi cơ thể ta bắt đầu tê dại thì giọng hoàng thượng vang lên lạnh lẽo:
- Tại sao ngươi làm thế? Độc sủng hậu cung còn chưa đủ thoả mãn ngươi sao? Tại sao nhất định phải giết huynh ấy?
Ta nhìn nàng ngạc nhiên. Giọng nói của Diệp Ba lại vang lên trong ký ức:
- Dù bất luận là chuyện gì cũng phải mím môi không nói. Không thừa nhận cũng không chối bỏ. Nhất định phải làm thế.
Một thái y run rẩy quỳ trước mặt, giọng nói run rẩy:
- Độc mà Phong công tử trúng là Lệ Khổng Tước.
Ta nhắm chặt mắt. Hận Phong Nghị mưu mô, càng hận bản thân lơ đễnh. Hoàng thượng nhìn ta bằng ánh mắt tràn đầy thất vọng, cuối cùng lạnh lùng rời đi.
Diệp Ba đỡ ta từ dưới đất đứng lên, thở dài. Ta nói với hắn:
- Đa tạ!
Thuốc mà hắn cho ta uống trước đó là thuốc tê, chí ít khi bị đánh cũng không đau như bình thường. Hắn đoán được ta sẽ bị đánh sao?
Diệp Ba nhanh chóng băng bó lại cho ta, hắn nói:
- Đừng nản chí! Người và Phong Nghị còn cả đời để đấu, không vội vã chỉ một thời điểm.
- Phong Nghị có chết không?
Diệp Ba nhìn ta, khẳng định:
- Nếu hắn chết thì thứ hoàng thượng cho người là rượu độc chứ không phải một trận đòn đâu. Chỉ là sau lần này, Phong Nghị sẽ khôi phục lại vị trí phu thị.
Ta thở dài.
Diệp Ba đột nhiên rắc thuốc lên vết thương, một cơn đau xót làm ta giật mình. Giọng nói của hắn trầm trầm vang lên:
- Nản chí rồi sao? Người sẽ thua hắn nếu cứ tiếp tục chìm trong hối hận thế này.
Ta cười trừ không nói. Diệp Ba nói tiếp:
- Thời gian này e rằng hoàng thượng sẽ xa lánh người. Người cũng đừng đi tìm nàng, để thời gian làm dịu cơn giận của hoàng thượng đã. Chúng ta bất động nhìn địch động.
Ta im lặng.
Diệp Ba đã sắp xếp tất cả, ta chỉ việc làm theo mà thôi. Bây giờ ta đã hiểu, tại sao Kính Thiên lại tốt với ta như vậy, sẵn sàng dạy ta những điều cấm kị, còn để thư đồng thân cận lại hầu hạ ta.
Nói cho cùng, ta mới là quân cờ bị sắp xếp. Muốn vùng vẫy, muốn tự do, e rằng không thể.
Ngoài tiến về phía trước, ta chẳng còn sự lựa chọn nào.
- Công tử.
Ta nhìn lên Diệp Ba, ánh mắt của hắn sắc lạnh:
- Người chọn hoàng thượng hay đại hoàng tử?
Tim ta lạnh ngắt nghe Diệp Ba nói tiếp:
- Muốn hoàng thượng hồi tâm với người chỉ có thể dựa vào đại hoàng tử. Người đủ nhẫn tâm không?
Quả thật đã đến lúc lựa chọn rồi.
Ta gật đầu:
- Cứ làm theo ý ngươi.
Kính Thiên nói đúng. Mất Thiên nhi, ta và hoàng thượng còn có hài tử khác. Mất hoàng thượng, ta cái gì cũng không còn.
Từ đó Diệp Ba bắt đầu dạy Thiên nhi võ công dùng trên chiến trường, hằng ngày đều đánh nó bầm dập. Thiên nhi thường chạy đến bên ta, ánh mắt sáng rực:
- Phụ thân! Con nhất định trở thành đại tướng quân, thay mẫu thân báo thù.
Ta không biết mình có cảm nhận gì. Mẫu thân mà Thiên nhi nói là Định Quốc tướng quân, Nhật Lương công chúa Phượng Dương. Nó muốn thay nàng báo thù? Vậy phải chăng nên dùng thanh kiếm đó chặt đầu phụ thân nó xuống?
Một ngày Thiên nhi lấm lem bùn đất từ sân tập ngựa trở về, theo sau nó còn có hoàng thượng. Cuối cùng, nàng cũng tới.
Nàng ngồi trong chính sảnh, từ tốn nhấp một ngụm trà:
- Thiên nhi nói muốn ra chiến trường.
Diệp Ba gật đầu ra hiệu. Ta thở dài quỳ xuống:
- Thần bạo gan xin hoàng thượng một chuyện.
Nàng im lặng rồi nói:
- Có gì từ từ nói, đứng lên đi.
- Thần xin hoàng thượng ban thánh chỉ để Thiên nhi làm con của Định Quốc tướng quân!
- Kim Thuyền?
Giọng nàng ngạc nhiên vang lên. Ta im lặng cúi đầu.
- Kim Thuyền, ngươi vừa nói gì?
Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng, chắc chắn:
- Thần xin hoàng thượng cho phép Thiên nhi là người thừa kế của Định Quốc tướng quân.
Gương mặt nàng bừng sáng:
- Chàng chắc chắn chứ?
Ta gật đầu:
- Vâng!
Nàng đi đến kéo ta đứng lên, nói:
- Chàng có suy nghĩ này thật tốt. Phượng Dương… mà không để lại con nối dõi. Ta vẫn luôn áy náy trong lòng. Khi đó, nàng rất thương Thiên nhi, mà nó cũng gọi nàng là mẫu thân. Nếu có thể để nó thay chúng ta hiếu thuận với nàng, còn điều gì tốt hơn… Chỉ là… Thiên nhi là con chàng, chàng đành lòng để nó đến Hoả Hương sao?
Ta mỉm cười:
- Nàng là mẫu thân nó, nàng quyết định là được rồi.
Nàng thở dài, nắm tay ta ngồi xuống:
- Chàng đừng nghĩ ta không thương Thiên nhi! Thật ra để nó đế Hoả Hương mới là tốt cho nó. Thiên nhi mở miệng ra đều nói muốn làm đại tướng quân. Mà trong Nghi quốc này, nơi duy nhất để nam tử nắm trọng binh chỉ có ở Hoả Hương thôi. Thiên nhi ở lại kinh thành, sống một cuộc sống của hoàng tử, bị bao bọc bởi quy tắc cung đình, không được tự do làm điều mình thích, mai một đi khả năng của nó. Đến Hoả Hương, có thể tự do bay nhảy, làm đại tướng quân nó mong muốn, thay ta chuộc tội với A Dương…
Nước mắt nàng rưng rưng, ta thuận tay lau đi. Nàng nói với ta:
- Ta suy nghĩ rất lâu nhưng không dám đề cập lại với chàng. Ta sợ, chàng từ chối. Đến Hoả Hương tuy cực nhọc nhưng tương lai của Thiên nhi sẽ được đảm bảo. Sau này, nó không cần phải dựa dẫm vào nương tử, hoàn toàn có thể lựa chọn một cô nương tốt cho chính mình. Hoả Hương là bến cảng giao thương, vài năm tới nhất định phồn hoa hơn kinh thành. Nó thành người kế vị của Phượng Dương, đương nhiên đó là đất phong của nó, muốn làm vương hay tướng đều không bị quản thúc như ở kinh thành.
Ta mỉm cười:
- Ta hiểu! Cứ theo ý nàng đi!
Đêm đó, Âm nhi nghỉ lại chỗ ta. Bảy ngày sau có thánh chỉ sắc phong Thiên nhi làm người kế vị của Định Quốc tướng quân, lập tức lên đường đến Hoả Hương học tập.
Bầu trời lộng gió, nắng vàng phủ đầy con đường đất bụi. Thiên nhi mặc giáp bạc, ngồi trên mình ngựa dẫn đầu năm trăm tinh binh oai phong rời khỏi kinh thành. Ta đứng ở trên thành, nhìn đoàn quân dần dần đi khuất.
Hài tử của ta, đã rời đi như thế.
- Đừng lo! Nó sẽ còn quay lại mà.
Âm nhi nắm lấy tay ta, ấm áp nói. Ta gật đầu, cùng nàng nhìn bóng Thiên nhi nhỏ dần.
- Hoàng thượng, Hữa thừa tướng đang đợi trong Ngự Thư phòng.
Nàng gật đầu rồi quay sang nói với ta:
- Huynh cũng về đi, ở đây gió lớn lắm.
Ta gât đầu nhìn nàng rời đi. Phía xa, Phong Nghị đang nhìn về hướng này. Ta bất giác mỉm cười.
Trận chiến còn dài. Thắng thua còn chưa định. Chúng ta còn cả đời tranh cao thấp.