Phượng Hoàng

quyển 2 chương 1: bế tắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

THIÊN : PHƯỢNG DƯƠNG

Kinh thành nho nhỏ ở phía trước, giống một thành trì nhỏ ở Hoả Hương, toàn bộ nhuộm trong ánh hoàng hôn vàng rượm. Những con chim lạc bầy bay lượn trên không, kêu những tiếng chát chúa. Ta thích đứng từ trên cao nhìn xuống bên dưới, làng mạc, con người, thành trì tất cả chỉ còn là một điểm nhỏ. Chỉ có đứng từ xa mới không nhìn thấy những thứ xấu xa xảy ra trong đó.

- Tướng quân!

Bạch Triển lên tiếng gọi, ta biết hắn đứng đó lâu rồi nhưng lại không lên tiếng. Ta vẫn nhìn về phía kinh thành phồn hoa bên dưới, hỏi:

- Có tin tức gì không?

- Thưa, không!

Phượng Âm đã biến mất được bốn ngày. Dù ta tìm kiếm thế nào cũng không có kết quả. Như thể nàng chưa từng tồn tại, biến mất không một chút tung tích.

Ngày hôm đó, sau khi để Ngô Thanh đưa Phượng Âm đi trước, ta cùng Bạch Triển đánh nhau với thích khách đến đêm khuya. Khi bọn chúng bị giết hết thì bên ta cũng chịu thiệt hại nặng nề, thuộc hạ của ta cũng chỉ còn mười lăm người, trong đó có tới bốn người bị thương nặng, e rằng sống không nổi.

Ta tìm được Ngô Thanh thì đã là chuyện ngày hôm sau. Toàn bộ người của hắn bị trúng thuốc mê ngất trong rừng, Phượng Âm và người của nàng ấy không thấy tung tích.

Suốt ba ngày, chúng ta đào từng tấc đất của ngọn núi lên nhưng một mảnh vải cũng không tìm thấy. Kính Thiên nói có thể Phượng Âm đã trở lại kinh thành, nhưng ta không tin vào điều đó.

Từ ngày trở về, Phượng Âm luôn cho ta có cảm giác bất an. Nàng giống một con chim bị nhốt trong lồng, khao khát tự do. Ta luôn nghĩ chỉ cần bất cẩn, Phượng Âm sẽ mọc cánh và bay mất. Giống như bây giờ.

- Kinh thành thế nào?

Ta thở dài, quay lại nhìn Bạch Triển. Hắn đứng ngược nắng, gương mặt góc cạnh không cảm xúc nhìn ta:

- Hỗn loạn. Mọi thế lực của Thái tử đều bị khống chế, Đại công chúa đã chết, Tứ công chúa bị giam, Lục công chúa đang trở về. Kinh thành hoàn toàn trong sự khống chế của Hoàng thượng.

Mẫu hoàng thực sự muốn thay Thái tử sao?

- Quân đội thế nào?

- Hoàn toàn bị Hoàng thượng khống chế.

- Có bao nhiêu?

- Hai ngàn Cấm vệ quân, mười ngàn Cận vệ kinh thành, phía Đông kinh thành có hai vạn quân đang chiếm giữ, thêm một vài đội quân lân cận thì khoảng năm mươi vạn.

- Binh lực của chúng ta thế nào?

- Hai mươi vạn quân đang bí mật hành quân, hai ngày nữa sẽ tới nơi. Những châu huyện khác cũng đã cử người đi, có thể khống chế được trong vài ngày.

- Nếu đối đầu trực tiếp, có thể thắng không?

- Tinh binh của chúng ta có thể.

Ta gật đầu.

Bạch Triển là người cẩn trọng, hắn nói có thể thì khả năng thành công phải hơn bảy phần.

Ta nhìn lại kinh thành vàng rực bên dưới, chỉ vài ngày nữa thôi, nó sẽ ngập trong màu đỏ của máu.

- Tướng quân…

- Chuyện gì?

- Tại sao không thuận theo Hoàng thượng, dù gì ý của Hoàng thượng cũng là để người…

- Làm Thái tử sao?

- …

- Bạch Triển, Mẫu hoàng ta là một hoàng đế thế nào?

- … Một … minh quân?!

Ta quay lại nhìn hắn, cười. Ngô Thanh đột nhiên tiến đến, nói:

- Một bạo quân!

Ta cười, nhìn Kính Thiên và Ngô Thanh tới gần.

- Nếu là ta, ngươi nói sẽ xử lý Tử Hương tộc như thế nào?

Bạch Triển im lặng, ta cũng không hối thúc hắn. Nhìn về kinh thành bên dưới chân, cố nhớ lại gương mặt của Mẫu hoàng.

Vẫn là Ngô Thanh trả lời ta:

- Giết toàn tộc.

Ta nhìn hắn, nhìn gương mặt không biểu cảm của Bạch Triển, một chút giật mình của Kính Thiên, nói:

- Ừ. Phượng Âm giải quyết mầm hoạ này thế nào?

- Khá tốt.

Ngô Thanh tiếp lời. Ta lại nhìn về kinh thành bên dưới, nói:

- Đúng vậy, Phượng Âm giải quyết chuyện này rất tốt, giảm tối thiểu người chết, điều mà ta không bao giờ nghĩ đến. Ngươi nói, Nghi quốc này còn cần thêm một bạo quân sao?

Ánh hoàng hôn càng chói chang chiếu xuống kinh thành. Có thể nhìn thấy cung điện nguy nga dưới kia, những lớp vàng sáng chói lấp lánh dưới ánh nắng, khiến người khác không thể nhìn thẳng. Nghi quốc cần một hiền quân, có thể dùng trái tim ôm ấp thiên hạ chứ không phải một người dùng máu bách tính xây dựng trường thành.

Bọn họ phía sau ta không nói chuyện, ta biết mỗi người đều theo đuổi những suy tính riêng nhưng ta không quan tâm.

Nghi quốc chỉ có một vị hoàng đế duy nhất, ta cũng chỉ chấp nhận một Hoàng đế duy nhất.

Chúng ta cưỡi ngựa trở lại kinh thành. Đúng như ta dự đoán, không một chút tin tức nào của Phượng Âm.

Ta cầu kiến Mẫu hoàng.

Nhìn người đang mặc phượng bào ngồi trên cao kia, ta rất muốn lại gần nhìn cho kỹ gương mặt Người. Rốt cuộc nó như thế nào mà có thể nhẫn tâm như thế, có thể tự tay giết chết những đứa con của mình?

- Dương nhi, cuối cùng con cũng về.

- Âm nhi mất tích rồi, Người không lo lắng sao?

- Ta sẽ cho người đi tìm nó sau.

- Là cho người đi tìm về. Hay... đi giết, rồi mang xác về?

Mẫu hoàng im lặng nhìn ta, Người lạnh lùng uống một ngụm trà, nói:

- Dương nhi, đừng nói năng hồ đồ.

Ta cười lạnh, hỏi lại:

- Nói năng hồ đồ? Nhóm thích khách phía sau chúng con gặp trong rừng không phải Người phái đi sao?

- Đó là người của Phượng Ngưng, ta phái thích khách đi giết ai chứ?

- Phượng Ngưng có thể điều động ám vệ hoàng gia sao, Mẫu hoàng? Nàng ta có thể điều động cả năm mươi người đi giết Thái tử sao? Nàng ta có thể đội mồ dậy mà điều động bọn chúng sao?

Giọng ta vang vọng suốt điện Cần Chính, toàn cung điện rơi vào tĩnh lặng. Mẫu hoàng nhìn ta, nàng nói:

- Ngày mai sẽ có chiếu chỉ sắc phong, con về chuẩn bị đi.

Ta lặng người, cố giữ cho giọng mình thật bình tĩnh:

- Vì sao? Phượng Âm ở bên Người hơn mười năm, Người đối với nàng ấy không có chút lưu luyến nào ư?

- Dương nhi, khi con làm Hoàng đế rồi sẽ hiểu, có những việc ta cũng bất đắc dĩ mà thôi.

Ta cười chua chát:

- Bất đắc dĩ? Người giết Phượng Bích là bất đắc dĩ. Người đưa con chỉ còn một hơi thở, chịu đựng quãng đường dài suốt nửa năm đến Hoả Hương, cũng là bất đắc dĩ. Người giam Phượng Thành nửa điên nửa dại trên núi Thất Nghịch là bất đắc dĩ. Người giết phụ thân cũng là bất đắc dĩ. Người giết Tĩnh phu thị cũng là bất đắc dĩ…

- Phượng Dương!

Mẫu hoàng hét tên ta, đây là lần đầu tiên nàng gọi cả tên ta.

Ta nhìn nàng, Mẫu hoàng thở ra một hơi, nói:

- Ngày mai sẽ có chiếu sắc phong, con nên chuẩn bị cho tốt.

Ta nhìn nàng, cố gắng nhìn thật kỹ con người ấy. Nhưng những gì ta thấy là một đôi mắt lạnh lùng, một gương mặt trang điểm xinh đẹp, bộ cung trang lộng lẫy, mái tóc trang điểm cầu kỳ. Thật xa lạ.

- Mẫu hoàng, Phượng Âm không rõ sống chết, Người đổi Thái tử như thế không phải quá nhanh ư?

- Ta là Hoàng đế, nói đổi thì sẽ đổi.

Ta nắm chặt tay:

- Con mãi là Định quốc tướng quân. Thái tử Nghi quốc vĩnh viễn chỉ có một Phượng Âm mà thôi.

Ta quay lưng đi, nghe thấy tiếng Mẫu Hoàng gọi tên ta cùng với tiếng vỡ vụn của sành sứ.

Quay lại Thiên Viên Các, Ngô Thanh đang luyện đàn. Thấy ta, hắn cũng không nhúc nhích, vẫn luyện khúc nhạc buồn tẻ kia. Ta đi qua hắn, đến thẳng phòng luyện kiếm, Bạch Triển đang ở đó, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, có lẽ luyện đã lâu rồi.

Ta cởi áo ngoài cùng đấu kiếm với hắn.

Khi cơ thể ta mệt lử không thể nhấc tay lên nổi thì toàn thân Bạch Triển cũng giăng kín vết bầm tím, gương mặt cũng bị xây xát vài chỗ. Ta lại không khống chế được lực đạo rồi.

- Tìm Ngô Thanh bôi thuốc đi.

Hắn khập khễnh đi ra, ta chống kiếm ngồi xuống, lặng lẽ nhắm mắt lại.

Ta không thích nơi này, dù là nơi ta sinh ra nhưng ta không thích nó. Bầu trời ở đây nhỏ hơn ở Hoả Hương, cũng không có những cơn gió trong lành mang vị mặn của biển, không có tiếng cười giòn tan của những đứa trẻ, không có nụ cười chân chất của ngư phu, không có những con sóng dữ, những thuỷ quái hung hăng. Ở đây chỉ có tranh đoạt, chỉ có thuỷ quái đội lốt người, chỉ có mệt mỏi và hành hạ.

Có tiếng bước chân, ta nắm chặt cây kiếm gỗ, cảnh giác nhìn về nơi phát ra tiếng động. Kính Thiên đang đi về hướng này, hắn hành lễ với ta, nói:

- Tiểu nhân đã chuẩn bị nước nóng, Tướng quân có muốn tắm không?

Ta hơi thả lỏng, chống kiếm đứng lên, ép chân mình ngừng run rẩy để quay về phòng ngủ. Bên trong nghi ngút hơi nước, một thùng tắm rất lớn ở giữa phòng.

Thả mình vào thùng nước, nước ấm khiến ta thoải mái một chút. Bình thường chỉ tắm nước lạnh, không nghĩ có nước nóng lại thoải mái như vậy. Ta nói với Kính Thiên đang chuẩn bị ra ngoài:

- Tới kỳ lưng cho ta.

Hắn hơi ngập ngừng nhưng vẫn tới, lực đều đều kỳ lưng cho ta, so với Ngô Thanh thì tốt hơn nhiều lắm. Ta nhắm mắt lại, tận hưởng.

- Tướng quân…

Ta nghiêng đầu về phía sau, có chút buồn ngủ.

- Những vết thương này…

Vết thương?

Nhìn lại cơ thể chằng chịt vết sẹo của mình, có vẻ hơi đáng sợ. So với cơ thể nhẵn nhụi trắng mịn của Âm nhi thì khác nhiều lắm, nhưng chúng đều là niềm tự hào của ta, một quân nhân ra chiến trường, sao lại không có sẹo được?

- Là chiến đấu mà có. Đừng hỏi nguyên nhân từng cái, ta không nhớ đâu. Dù sao cũng lành rồi.

Ta đứng lên, Kính Thiên đột nhiên quay đầu đi, không dám nhìn. Ta có cái gì mà không dám nhìn chứ?

- Lấy khăn cho ta.

Hắn lập cập lấy khăn, khi đưa qua cũng không dám nhìn. Cơ thể ta đáng sợ đến vậy sao?

- Mặc y phục cho ta.

Nếu hắn sợ không dám nhìn, ta sẽ bắt hắn nhìn cho bằng được.

Kính Thiên lấy y phục. Ta đưa tay ra nhưng chờ mãi không thấy hắn choàng áo tới. Nhìn lại, thì ra hắn nhắm mắt.

Ta vừa tức giận vừa buồn cười, võ công của hắn không tồi nhưng tại sao lại nhát gan như vậy? Chỉ có mấy vết sẹo thôi, có cần làm quá như vậy không?

Giật y phục trong tay hắn, khoác lên mình rồi hướng đến giường ngủ, nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần. Ta nghe tiếng bước chân của Kính Thiên đi lại trong phòng.

Khi ta gần say giấc thì hắn lại gọi ta:

- Tướng quân, tóc Người còn ướt, nên lau khô rồi ngủ.

Ta mở mắt nhìn hắn đang cầm khăn đứng trước giường, quay lưng vào trong, hất mái tóc ra phía sau, rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Ta nghĩ hắn sẽ về giống Ngô Thanh nhưng hắn lại nhẹ nhàng cầm lấy tóc ta, lau nhẹ.

Hắn làm rất lâu, đến khi ta ngủ vẫn có cảm giác hắn ở đó lau tóc cho ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio