Hai má nó nóng bừng lên, ngượng ngùng quay đầu tránh đi, tôi giật mình, vội rụt tay lại. Cả hai lại im lặng, con An cứ lặng lẽ gói quà tiếp, tôi thì ngồi bên, rõ lâu sau mới ấp úng:
- Tao…tao..xin lỗi nhé! Tại…
Nó ngắt lời, lí nhí:
- Ừm! Tao hiểu mà.
Từ lúc đó cho đến cuối buổi, hai đứa chẳng nói với nhau câu nào. Ngay cả khi về, tôi cũng chỉ chào nó rồi nó cúi gằm mặt chào lại, chạy biến vào trong nhà. Chẳng như mọi khi, tiễn nhau về còn cứ đứng rình rang ở cổng, trêu đùa nhau chí chóe. Cõ lẽ tự mỗi người, ai cũng đã cảm nhận có gì đó khác biệt ở tình cảm người kia dành ình. Ngẫm lại từ đầu năm lớp đến giờ, hình ảnh về con An trong tôi khác nhiều lắm. Đầu tiên chỉ là đứa tomboy, cáu bẳn, lạnh lùng với tất cả. Rồi sau đó đến con An nghịch ngợm, quậy phá như con trai. Còn giờ thì Búp Bông dễ thương, ngây ngô tồ tẹt như con nít, tồn tại song song với “chị An” có ánh nhìn sắc lẹm, chị đại của bang đầu gầu hot girl. Và tôi cũng tự thấy tôi khác đầu năm nhiều lắm. Vốn từ một thằng khơ khạo chỉ biết cắm đầu học, dần dần thành một thằng lẻo mép, ba hoa chích chòe, cố tập nhiều tài lẻ để hút gái. Từ một thằng mũ ni che tai, bỏ mặc tất cả những gì xung quanh, giờ trở thành thằng nghiện lãnh đạo, lúc nào cũng muốn chỉ huy, lại có phần độc đoán với tất cả nữa. Cảm giác như cả hai cùng tự thay đổi mình, cố gắng làm ình trở nên đẹp hơn trong mắt người còn lại.
Tình yêu, rung động đầu đời. Hóa ra mùi vị nó là thế, giờ tôi mới cảm nhận được đúng thế nào là thích một ai đó bởi vì mình thích chứ không chỉ đơn giản là thấy xinh xinh, mọi người bảo đẹp đôi, vậy là “yêu” luôn.
Trên lớp, mấy ngày hôm nay, kể từ hôm chính thức nghe tin về Dạ hội đêm Trung Thu, cả lũ chúng nó lại xôn xao hết cả lên. Đứa này hỏi đứa kia hôm đó mặc gì, hẹn nhau ở đâu, sau đó đi chơi đâu,…blah …blah… blah. Đã đến ngày đó đâu mà cứ nhắng cả lên, lớp ồn như cái chợ vỡ, đau cả đầu. Giờ sinh hoạt lớp, thằng Quang ở cuối lớp nhảy tót lên ngồi cạnh tôi, xì xầm:
- Ê ku! Dạ hội này mày được giao việc gì?
- Thì giao cho giám sát chúng nó dựng phông nền, ánh sáng, như năm ngoái thôi. Mày hỏi lạ nhỉ?
Nó cười hề hề, gãi đầu:
- Thế có băng đỏ đeo tay không?
- Có!
- Ghi gì?
- Tổ trưởng An ninh! À mà con chó này, mày có ý đồ gì?
Nó đấm đấm vai tôi, nói ngọt xớt:
- Uầy! Hôm nay lại thông minh thế, còn đẹp trai nữa chứ. Mới cắt tóc à?
Tôi bụm miệng cười, liếc nó:
- Thôi bố khỏi nịnh! Tao biết tỏng rồi, lại định mượn tao cái băng, đeo cho oai để lấy le với gái chứ gì!
- Thằng! Chỉ được cái nói chuẩn!
- Bố biết mày mà. Vậy để hôm đó tao đưa à đeo. Này…thế mày tăm tia con nào đấy?
Nó đỏ mặt tía tai, nói:
- Ờ thì…em này ở lớp học thêm tao.
- Mặt mũi thế nào?
- Ủ ôi! Xinh cực kì, mặt sơ sinh cơ thể phụ huynh. Này nhé, không thua gì An hấu của mày đâu.
Đột nhiên rầm một tiếng, con An quay ngoắt từ trên xuống, thoi mạnh một quyền xuống bàn, quắc mắt nhìn thằng Quang:
- Cái gì cơ? Mày cứ liệu thần hồn Quang ạ! Tao còn nghe thấy nữa á, này thì…lắm mồm này.
Vừa quát, nó vừa đưa tay tới theo thế ưng trảo, dí ngay sát mắt thằng Quang. Hai thằng sợ xanh mắt mèo, run cầm cập nhìn nhau. Tôi vội dỗ:
- Thằng này đần độn nên toàn phát biểu liều. Kệ mẹ nó, mày quay lên đọc truyện tiếp đi. Rồi chiều tao sang, tao đưa đi chơi nhé!
Con An cười toe, quay lên, người nhúc nhích, nhúc nhích, đung đưa cái đuôi gà. Tôi với thằng Quang lấm lét nhìn, rỉ tai nhau:
- Mọi khi đi chơi với mày, nó cũng dữ như chằn lửa thế này à?
- Không! Hiền lắm.
- Sướng vãi! Thế mà ngu, thôi bố phắn đây, bép xép nữa, nó móc mắt thì hết cả ngắm coocse em kia.
- Cút ngay thằng tâm thần, bệnh hoạn, kinh tởm. Biến!
Lát sau, thầy chủ nhiệm lên, tổng kết tình hình lớp trong tuần vừa qua, thông báo kế hoạch tuần sau,… Thầy làm mọi thứ theo kiểu thủ tục, cốt sao cho nhanh, còn thời gian để cho lớp tự sinh hoạt, bàn bạc với nhau về kế hoạch Trung thu. Ngồi nghe chúng nó nói mà phát chán, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chuyện áo quần. son phấn hôm đó. Lớp ban D có khác, lắm gái, lắm chuyện nhăng nhít, rối hết cả đầu. Từ giờ tới hôm Dạ hội còn những ngày, xoắn cái gì chứ. Mà hôm đó có chính xác vào Trung thu đâu mà “thưởng trăng” với lại “mỹ nhân vọng nguyệt’. Khiếp, nghe lũ con gái hí hửng bàn tán mà tôi sởn cả da gà.
Thằng Hoàng ngồi giữa đám con gái, mặt phởn phởn, con nào nói xong, nó cũng chêm một câu tán thưởng rồi gật gù khen lấy khen để, rõ dại gái, đã hẹn đánh cờ, mình chấp xe, pháo rồi mà vẫn không ra, cứ dính vào lũ con gái. Xem ra chỉ có mỗi dì Minh là “người đàn ông” lạnh lùng nhất, ngó xuống thấy nó đang đút điện thoại trong ngăn bàn, vừa nhắn tin vừa cười nhăn nhăn nhở nhở, chắc lại xin được số em tiểu thư nào rồi. Khốn nạn thật, lớp được có mấy đứa có đtdđ, đáng lẽ phải để đấy để anh em nt rủ nhau đi chơi, đằng này suốt ngày gái với chẳng gú, gọi thì toàn máy bận, tắt nguồn, thà bố ôm cái điện thoại để bàn đến cho nhanh, di với chẳng động. Lại được cả bố Sơn nữa, cứ rú rú cạnh mụ Thy hạt mít, quay sang tình tứ, cười toe toét với nhau. Cười, cười, cười, suốt ngày cười không chán,thấy mà buồn nôn. Cơ mà nghĩ lại, càng ngày mình càng giống “anh Chí” rồi, chửi hết đứa này đến đứa khác, vậy mà chúng nó vẫn trơ trơ ra, chẳng đứa nào đoái hoài gì hết. Ngó xung quanh, thấy lớp như cái ổ thác loạn, lại càng chán chường thời cuộc. Ngẫm lại, muốn không để bị cám dỗ thì tốt nhất là hãy tự sa ngã, mình lên bàn Búp Bông chơi vậy, hế hế!
Con An đang cắm đầu vào quyền truyện, thấy tôi nhảy tót lên ngồi cạnh, nó cười cười bảo:
- Bi đần độn, lên đây soi tao hả. Biến về ngay!
- Không biến đấy, làm gì được tao!
- Đọc truyện này, hay cực!
Nói đoạn, nó lôi ra một lô lốc toàn truyện là truyện trong cặp, dễ phải nhiều hơn cả sách vở. Tôi giở ra đọc vài trang đã chán, truyện gì mà lời cụt ngủn, mặt thì vô cảm, đọc từ tập đến tập cũng chỉ quanh quần có cậu chủ, cô hầu gái, ông quản gia, một cái biệt thử to tổ bố, trường học toàn superman với wonder women,….thế mà nó cũng đọc được, đến chịu. Thở dài nằm bò ra bàn, tôi ngước mắt lên nhìn con An. Sao đi chơi suốt ngày mà da nó trắng thế nhỉ, lại còn ăn rõ lắm mà người vẫn cứ đẹp, nhìn hai gò má nó phúng pha phúng phính, chỉ muốn cắn cho phát. Ngẩn ngơ ngắm nó, bị nó phát hiện lúc nào không hay, nó mỉm cười, lấy cái hộp bút to đùng ra chắn trước mặt tôi, không cho nhìn nữa. Tôi bật cười, đưa tay lên nghịch cái tai thỏ của hộp bút. Không biết nó bỏ những cái gì trong đó mà căng phồng lên. Chẳng bù cho tôi đi học, mang mỗi hai cái bút bi, một bút chì, thước kẻ thì cứ mua là lôi ra làm bảo kiếm choảng nhau, gãy sạch. Tôi buột miệng hỏi:
- Búp! Mày mang những gì mà lắm thế, con thỏ của mày béo ú ra này! Giống y hệt mày.
Nó lè lưỡi:
- Lè! Tao béo á, có mày mắt toét thì có. Con thỏ bụ bẫm, đáng yêu thế này cơ mà.
Tôi cười, vớ cái hộp bút mở ra, nói:
- Để tao xem mày giấu cái gì mà lắm thế!
Sau một hồi hì hục, tôi lôi từ trong con thỏ ra đủ thứ linh tình. Có đến cả chục cái bút bi , kèm theo là một đống bút nhũ xanh đỏ tím vàng đủ cả. Lại còn có một cái nồi bé tẹo, chắc là đồ hàng của bọn con gái hay chơi, mấy con pokemon nhựa, son môi, gương, lược, kẹp tóc, tẩy, bút chì,… lộn xộn hết cả lên. Tôi ôm bụng cười rũ rượi, kêu:
- Năm nay mày mấy tuổi rồi hả Búp, đi học mà cứ như trẻ mẫu giáo ý. Thế mày có mang bình sữa với bỉm không?
Nó đỏ mặt, giọng hờn dỗi:
- Tao trẻ con đấy, thì sao nào. Đồ con lợn!
Nói đoạn, nó giằng luôn cái hộp bút cất đi, hậm hức ngồi nhìn tôi. Vừa thấy nó có biều hiện thế, tôi đã dỗ ngay:
- Đùa tý! Làm gì mà nóng thế,hạ hỏa hạ hỏa.
Nó dậm chân, tru tréo:
- Không biết đâu, bắt đền mày đấy!
- Ơ! Thế thích đền cái gì nào?
- Quà Trung thu cơ!
- Rồi! Rồi. Mấy hôm nữa lên Hàng Mã, tao mua cho nhé.
- Không thích đâu!
- Thế thích cái gì?
- Mày phải tự làm cơ!
- Nhưng tao tự làm thì xấu lắm.
- Xấu cũng được. Tao thích mày tự làm tặng tao cơ!
- Ấy! Chơi khó nhau thế!
- Rốt cục mày có đền không?
- Ừ được rồi! Khổ quá, để tao làm vậy. Xấu cấm kêu nhé!
Nó cười long lanh, gật gật đầu. Nhìn nó như vậy, ai mà từ chối nổi cơ chứ, người gì mà lúc nào cũng ngồ ngộ như đứa trẻ con.