Từ lúc nghe điện thoại của nó, suốt cả đêm tôi cứ nằm xoay ngang xoay dọc, không tài nào ngủ nổi. Quái thật, mọi khi có thế này đâu, hễ đặt lưng xuống là kéo gỗ ngay, vậy mà hôm nay cứ thao thức mãi. Nằm chán chán lại suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ mất lúc nào không biết. Sáng hôm sau, đang ngủ thì có bàn tay lành lạnh luồn vào sau gáy. Tôi giật mình tỉnh dậy, cằn nhằn:
- Mẹ! Cho con ngủ thêm tý nữa, sáng nay nghỉ tiết đầu mà.
Vẫn lại là bàn tay ấy béo má tôi, day day nghịch ngợm hai má tôi. Tôi khó chịu trùm cái chăn lên, cuộn tròn người lại, lăn vào sát tường nằm. Một giọng trong veo cất lên:
- Bi ngố, dậy nhanh!
Tôi nghe được một lúc, định thần lại mới nhớ ra là giọng con An. Nhưng mà con An thì làm cái quái gì trên phòng mình vậy? Tôi thò đầu ra khỏi chăn, hất hàm hỏi:
- Ê Búp! Mày định phá không cho tao ngủ à? Giấc ngủ là vàng đấy, mày biết nãy giờ mày ăn cướp của tao mấy chỉ rồi không?
Nó chun mũi lại, cau có:
- Đi chơi với tao! Suốt ngày ngủ, ngủ, ngủ. Dậy nhanh lên.
- Còn lâu!
Tôi trùm kín chăn, cố thủ nhất quyết không chịu ra, còn nó thì kéo cái chăn xềnh xệch, kêu toáng lên:
- Bác ơi! Thằng Hưng nó không chịu dậy, nó thích ngủ!
Mẹ tôi ở dưới nhà gọi vọng lên:
- Thằng lười kia! Bạn gái đến mà mày còn ngủ được hả? Dậy ngay, đi thể dục thể thao gì cho nó khỏe người ra, tối qua thức điện tử cho lắm vào. Chỉ chết vì cái máy tính! Dậy nhanh, con An kéo nó dậy hộ mẹ, bắt nó ra ngoài cho thoáng.
Nó hí hửng, bò vào cạnh tôi, lay lay:
- Nghe thấy gì chưa? Con lợn ăn hại! Tao đếm đến đấy, mày mà còn nằm cố thì tao mách đấy!
Tôi cáu kỉnh:
- Đồ mách lẻo! Con mỏ nhọn!
- Thì làm sao nào? Đếm này…....…. Bác ơi…..!
Tôi giật mình, nhoài người ra bụm miệng nó lại, nói:
- Nào! Thôi, thôi nhé, mày mà mách là tao theo Phật tổ về Tây Thiên đấy. Chơi ăn gian, đếm kiểu gì mà mới xong đã thế hả?
Bỗng nhiên, mặt nó nóng bừng lên, hai tai đỏ hết cả, má cùng ửng hồng, chẳng nói chẳng rằng vơ cái chăn rồi trùm lên đầu. Tôi phì cười, kéo kéo nó thì nó túm chặt lấy chăn, che kín đầu lại không thèm nhìn. Lúc ấy tôi mới chột dạ, nhận ra là mình đang cởi trần, tôi ngượng đến đỏ mặt tía tai, giật cái áo đông xuân trên ghế, phóng như điện xét xuống phòng vệ sinh. Lát sau lên, thấy nó vẫn trùm chăn ngồi trên giường, nhìn như bà đồng. Tôi lại gần, dặng hắng hỏi:
- Búp! Đi chơi không?
Chẳng thấy nó đáp gì cả, ngồi im thin thít, chắc ngại quá. Tôi lên tiếng:
- Ra đi, tao mặc áo vào rồi!
Vẫn không thấy nó nói năng gì, tôi thử hẩy nhẹ cái, ngay lập tức “đống chăn tròn tròn” ấy ngả từ từ ra, cộc đầu vào tường đánh kình một cái. Tôi hốt hoảng ôm nó lại, xuýt xoa:
- Chết, tao xin lỗi! Có làm sao không?
Trong chăn có tiếng khóc be bé vọng ra, tôi nhẹ nhàng mở lớp chăn ra, thấy nó tèm lem nước mắt, mồ hôi bết cả hai bên tóc mai vào má. Tôi run run ôm đầu nó, nói:
- Sao không? Tao lỡ tay, mày…mày…có sao không?
Nó khóc thút thít thêm một lúc nữa thì thôi, đấm tôi túi bụi rồi nhõng nhẽo:
- Bắt đền đi! Sưng cả quả ổi này, bắt đền đi!
Tôi hỏi:
- Thế thích đền cái gì nào?
Nó nhoẻn miệng cười, đáp:
- Đi đi, tao cho xem cái này hay lắm!
Nó níu tay tôi dắt đi, bảo chở ra cái chỗ nhà đang giải tòa gần chỗ nó ở. Đến nơi, nó bắt tôi đứng chờ đấy còn nó thì chạy về nhà làm gì không rõ. Lúc sau thấy nó cầm cái sao cao lêu nghêu chạy tới. Tôi bật cười, nhìn nó lẫm chẫm, chạy lịch bịch mà vác cái que dài ngoằng, trông đến ngộ. Nó đưa cái sào cho tôi, xong chỉ chỉ tay lên tán cây, cười hi hi nói:
- Măm măm! Trẩy xuống cho tao đi!
Tôi cười, bẹo má nó:
- Mấy tuổi rồi mà còn măm măm? Được rồi, đứng đấy tao lấy cho.
Nó gật đầu, cười lém lỉnh, tay đưa cái sào cho tôi. Tôi gạt đi kêu không cần, chạy lại gần nhún chân, vít tay lên cành cây rồi hái xuống luôn cả giàn năm sáu quả xoài Thái. Mới được có vài phút mà tôi vơ được gần quả, thấy chừng đó là đủ cho con ham ăn kia thỏa mãn rồi nên thôi không hái nữa. Đem cả về nhà nó ăn, ăn xong còn bao nhiêu đem cả đến lớp, cho lũ vịt bầu được bữa ăn chua xả láng.
Tối về, tự nhiên người tôi ngứa kinh khủng. Bỏ mịa thật, có khi bọ lẹt đốt rồi cũng nên, đứng trong phòng tắm soi gương thấy trên vai với lưng có hai vết rộp to tướng, tôi ngán ngẩm: “Thôi, thế là giời leo rồi! Sướng cái mồm thì khổ cái thân, chẳng biết con Búp có dính phát nào không nữa!” Tôi chủ quan, lẩm nhẩm lại cái bài thuốc chữa giời leo bằng đậu xanh mà lần trước nghe Ngọc Anh nói, bèn xuống bếp lấy ít nước vo gạo rồi giã đậu xanh ra đắp vào. Ấy thế mà cái số nó nhọ, đắp đậu xanh vào được một hai tiếng, thấy man mát thì sướng, vô tư nghĩ rằng độ một hai hôm thì khỏi. Nhưng chắc do tôi băng lỏng lẻo quá nên lúc ngủ thì bã đậu rơi ra giường hết, còn mỗi cái băng không, hôm sau đi học cũng cứ thế đi, vì có mảng băng che chỗ giời leo không bị cọ xát với áo nên tôi không thấy đau đớn gì, đinh ninh là mình “vẫn đắp thuốc”, đã thế buổi chiều còn hăng máu đá bóng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nữa. Và kết quả tổng hợp là hai hôm sau, mảng giời leo ở vai lan lên nửa cổ, còn ở lưng thì lan rộng ra mảng to hơn bàn tay. Lúc tôi kêu ngứa với đau, để bố tôi xem thì đã lan to rồi. Bố tôi hốt hoảng vội đem tôi lên Da liễu ngay hôm sau, mua một túi thuốc cả uống cả bôi, cho tôi nghỉ học gần tuần để chữa cho dứt cái bệnh quái quỷ. Bị giời leo đúng là khó chịu thật, vừa xót, rát, lúc phù nề lên còn ngứa nữa chứ, vậy mà không dám gãi, sợ bật máu ra thì ngu mặt. Ở nhà vài hôm, đến cuối tuần thì con An sang nhà tôi, đem sách vở sang chép bài cho tôi. Vào phòng, nó te te chào rồi vỗ đánh đốp vào vai, gọi:
- Ngố, lại lười nên mượn cớ ốm để trốn học đúng không? Mà mày bị gì đấy, nhìn vẫn khỏe mạnh, hồng hào thế này cơ mà!
Bị nó đập trúng vết giời leo, tôi kêu rầm nhà, cắn răng im im một lúc mới hết đau. Nó thấy vậy thì thảng thốt nắm lấy cánh tay tôi, hỏi:
- Sao thế Bi? Sao mà trông mày đau thế?
Nói rồi nó chẳng cần tôi đồng ý, vén cổ áo tôi ra nhìn vai. Vừa thấy vết rộp, nó buông ra, môi cắn chặt, giọng run run hỏi:
- Vai…vai mày sao sưng thế này? Lại còn lưng cũng có băng này, sao lại thế này hả?
Tôi cười hề hề, phẩy tay đáp:
- Có sao đâu, bị giời leo tý thôi, hai hôm nữa là khỏi! Ngứa ngứa chút chứ có phải là đau đớn gì lắm mà mày cuống cả lên thế!
Nó ứa nước mắt, định đánh tôi song lại rụt tay vào, hỏi chỗ này có bị giời leo không? Thấy tôi lắc đầu, nó đánh bốp cho phát vào ngực, mếu máo:
- Nói dối này, loét cả ra thế kia mà kêu ngày khỏi. Tao thừa biết là..là..mày bị con giời leo nó đốt lúc hái xoài cho tao mà!
Tôi vỗ vỗ đầu nó, lè lưỡi:
- Lêu, lại chuẩn bị khóc nhè đấy! Có sao đâu mà khóc, đến lạ mày. Thế này tao được nghỉ, ngồi nhà điện tử vô tư, chẳng sướng quá đi chứ!
Nó không nói gì nữa, im lặng ngồi bên cạnh, bất ngờ vòng tay ôm ngang lưng tôi, cạ cạ má vào tay tôi mà khóc. Tôi mỉm cười, thở dài một tiếng. Đôi khi người ta gần nhau lắm, chẳng ai nói gì cả mà mỗi người đều tự hiểu người kia đang nói gì. Hóa ra đây mới thực sự là cảm giác yêu một ai đó, dịu ngọt và ấm áp, xen chút đăng đắng giận hờn, cảm giác này, mãi đến giờ tôi mới biết.