Tuy nói là chuyện lần này xảy ra đột nhiên, nhưng Phượng Hiên Dã không phải loại người làm việc lỗ mãng, hắn nếu làm như thế, tất là đã lên kế sách vẹn toàn.
Lấy thân thể hiện tại của ta, cái gì đều không làm được, cho nên ta chỉ có thể ở trong cung, lẳng lặng chờ tin tức của hắn.
Ngày thứ hai sau khi ta tỉnh lại, mật thám phái đi liền phi cáp truyền tin nói, Lôi Chấn sơn trang trong một đêm đã bị vùi trong biển lửa hóa thành tro tàn, toàn bộ người trong trang không một ai còn sống. Phù Lôi đã chết, Phượng Diệc Nhân tung tích không rõ.
Nghe đến đây, trong lòng không khỏi có chút thổn thức.
Lại nói Phù Lôi cũng coi như một đời đại hiệp, nhưng lại làm nhiều chuyện bất nghĩa, cuối cùng rơi vào loại kết cục này.
Phượng Diệc Nhân mất đi hang ổ, giống như chó nhà có tang, rơi vào đường cùng, không rõ tung tích.
Mà Phượng Hiên Dã một chút tin tức cũng không, khó tránh khỏi làm cho ta lo lắng.
Từng ngày cứ vậy trôi qua.
Mạc Thu nguyên lai ngẫu nhiên sẽ có lúc thần trí tỉnh táo một chút, nhưng thời gian trúng di hồn thuật càng lâu, thời gian hắn tỉnh táo cũng lại càng ngắn, mà muốn giải trừ di hồn cho hắn, phải có máu của người thi cổ làm dẫn dược, hiện giờ muốn cứu hắn, chỉ có thể chờ Phượng Hiên Dã bắt Phượng Diệc Nhân đem về.
Chỉ có thể chờ.
Thẳng đến một ngày, ta rốt cuộc không thể chờ đợi.
Bởi vì ta nhận được một phong huyết thư, chữ bằng máu trên nền vải trắng, truật mắt kinh tâm.
Trong thư nói, nếu muốn cứu Quản Đàm, nhất định phải trong vòng năm ngày tự mình đi đến Bác Dương.
Ta không biết, nguyên lai ngày ấy Quản Đàm vì cứu ta, đã bị Phượng Diệc Nhân bắt đi, hiện giờ đã qua rất nhiều thời gian, cũng không biết hắn bị bao nhiêu tra tấn.
Chuyến đi này cố nhiên hung hiểm, nhưng ta không thể không đi.
Đoạn Khâm tự biết khuyên bảo không có hiệu quả, chỉ cầu được đi cùng ta, mà Tả Niệm tự nhiên là muốn đi.
Điều phối toàn bộ nhân thủ còn lại của Phượng Huyền Cung cùng với hai bộ nhân mã Chu Tước cùng Huyền Vũ của Tuyết Cực Cung, ta phái người khẩn cấp đưa tin cho Phượng Hiên Dã đang ở Hoàng Khâu, sau đó liền lên đường đến Bác Dương.
Vì muốn rút ngắn lộ trình, chúng ta đi thuyền đến cửa khẩu Tuy Mân sau đó chuyển sang đi đường bộ.
Ngồi lâu trong xe ngựa xóc nảy, thân thể chưa hoàn toàn khang phục liền bắt đầu có chút hư nhuyễn, rất nhiều lúc chỉ có thể lựa chọn ngủ một giấc để bổ sung thể lực, lại thường thường là càng ngủ càng mệt.
“Ly Chi, ngươi uống miếng nước đi!” Thấy ta tỉnh lại, Đoạn Khâm lấy cho ta chén nước, thuận tay giúp ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Hướng hắn mỉm cười, ta nâng chén nước lên uống, ai ngờ không nghĩ qua là uống quá nhanh, bị ho khan, vết thương trước ngực do Mạc Thu gây ra liền có chút ẩn ẩn đau.
Đoạn Khâm cẩn thận nhìn sắc mặt của ta, trong mắt toát ra bất an rõ ràng.
“Ly Chi, ngươi đã muốn tận sức, không cần tiếp tục miễn cưỡng chính mình được không?”
Ta lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không miễn cưỡng, đây là ta tự nguyện.”
“Chính là thân thể của ngươi …”
“Không sao, ta còn chống đỡ được.”
Lúc này Tả Niệm vẫn ngồi ở bên cạnh không nói lời nào lành lạnh mở miệng nói: “Nếu thân thể không tốt thì không cần cậy mạnh, bị bệnh còn phải phiền người khác tới chiếu cố ngươi.”
Hắn đây là đang lo lắng cho ta sao?
Ta không khỏi cười nói: “Yên tâm, ta quả thật không có việc gì.”
Khi nói chuyện, xe ngựa bỗng nhiên xóc nảy một chút, lập tức ngừng lại, bên ngoài xe ngựa tiếng gió mang theo hạt mưa thanh thanh rung động.
Ta vén màn xe nhìn ra bên ngoài, “Chu Tước, đã xảy ra chuyện gì?”
Đã thấy Chu Tước rút kiếm ra khỏi vỏ, nhìn thẳng phía trước nói: “Hồi bẩm Phượng cung chủ, chỉ là một vài môn phái vô danh đến gây sự mà thôi.”
“Nửa nén hương đủ không?”
Từ sau khi Phượng Hiên Dã diệt trừ Lôi Chấn sơn trang, thỉnh thoảng có một vài môn phái nhỏ phụ thuộc vào Lôi Chấn sơn trang mang danh đạo nghĩa giang hồ mà đến tìm phiền toái. Dọc theo đường đi đây không phải lần đầu tiên lọt vào kiếp sát, lấy thực lực hai bộ Chu Tước và Huyền Vũ, thời gian nửa nén hương giải quyết các môn phái này tự nhiên là dư dả.
“Dư.” Vừa nói, Chu Tước vừa phi thân ra.
Tiếng ngựa huýt gió, tiếng kêu, tiếng kim loại va nhau náo động cả lên, không đến nửa nén hương, hết thảy đã bình ổn.
“Bẩm Phượng cung chủ, chướng ngại đã được quét sạch, lập tức liền có thể lên đường.” Chu Tước ở bên ngoài xe ngựa bẩm báo nói.
“Được. Còn bao lâu nữa mới đến Bác Dương?”
“Theo thuộc hạ phỏng đoán, đêm nay sẽ tới.”
“Tốt lắm, lên đường đi!”
“Dạ”
Khi thái dương cuối cùng cũng mệt mỏi chạy về phía Tây, chúng ta rốt cục vào thành Bác Dương.
Sau khi vào thành, Tả Niệm xuống xe đã không thấy tăm hơi, cũng không biết đi nơi nào.
Sắc trời đã tối muộn, chúng ta tìm một khách ở lại, ngày mai lại tiếp tục thương lượng nghĩ cách cứu viện.
Dùng xong bữa tối, Đoạn Khâm liền đỡ ta trở về phòng. Trước khi vào phòng, ta cười nói với hắn: “Đã nhiều ngày chưa được tắm rửa, trên người ngứa ngáy khó chịu, ngươi đi gọi người chuẩn bị chút nước ấm đem lên được không?”
“Được, ta đi ngay.” Hắn cong cong khóe miệng, “Ngươi vào trước đi, ta lập tức quay lại.”
“Được.”
Cười nhìn thân ảnh hắn biến mất ở đầu cầu thang, ta nhếch môi, than nhẹ một tiếng, rốt cuộc bảo trì không được nụ cười trên mặt.
“Xuất hiện đi.” Ta hướng phòng bên cạnh nói.
Cửa “Chi nha” một tiếng, từ bên trong một tiểu đồng tóc trái đào đi ra.
“Chủ nhân nhà ta cho mời ngài.” Thanh âm lạnh như băng, ánh mắt trống rỗng, cử chỉ cứng ngắc, khẳng định là bị hóa hồn khống chế.
Đi theo hắn vào phòng, chỉ thấy bên trong một nam tử xa lạ đang ngồi, mà người nọ cũng không có ở đây.
“Chủ nhân nhà ngươi như thế nào …” Vừa muốn lên tiếng hỏi, chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, ta liền mất đi ý thức.