Phượng Huyền Cung Thương

chương 124: phiên ngoại – nỗi niềm của đại thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mơ mơ màng màng, cảm giác được Mục Thanh Dương ôm ta lên xe ngựa. Xe ngựa chạy rất nhanh cũng thực ổn, ta nằm ở trong lòng ngực Mục Thanh Dương, hắn một tay vuốt sợi của ta tóc, một tay thay ta nhẹ nhàng xoa xoa lên phần eo bủn rủn đến khó chịu.

Thân thể chưa tắm rửa qua cả người dính nị khó chịu, nhớ tới hắn mới vừa rồi làm chuyện tốt gì đó, ta khẽ hé mí mắt nhìn trừng hắn liếc mắt một cái, lại đổi lấy hắn một tiếng cười khẽ thấp đến không thể nghe thấy.

“Ngươi cười cái gì?” Ta tức giận nói. Trong lòng âm thầm quyết định sau này sẽ không bao giờ một mình cùng hắn đi ra ngoài.

“Không có việc gì.” Hắn ở trên môi ta hôn một cái, khóe miệng mang ý cười, “Ngươi ngủ tiếp một hồi đi, tới nơi ta sẽ gọi ngươi dậy.”

“Ân.” Ta ở trong long hắn cọ cọ một chút, lại nặng nề ngủ.

Ta không biết khi nào thì trở lại Liễu Trần Cư, lúc ta tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ ở trong phòng của mình, trên người vẫn như cũ bọc một kiện ngoại bào nhăn nhúm đến không thể tả kia.

Bên trong phòng thực im lặng, chỉ có ngọn đèn Lưu Ly trên bàn đang phát ra ánh sáng thản nhiên nhu hòa.

“Tên hỗn đản này, thế nhưng ăn sạch thịt rồi bỏ chạy!” Trên người vẫn dính nị đến khó chịu. Ta càng nghĩ càng câm phẫn, lớn tiếng mắng, khả vẫn không thể làm tiêu hết cảm giác uất hận trong lòng.

Giãy dụa suy nghĩ muốn xuống giường đi gọi người đem nước ấm vào, chỗ bóng tối trong phòng đột nhiên vang lên một cái thanh âm lạnh lùng đem ta hoảng sợ.

“Ngươi rốt cuộc tỉnh. Ngươi hôm nay xem ra thật sự rất thoải mái.” Phượng Hiên Diệc theo chỗ tối bí mật đi ra, gương mặt âm trầm kia quả thực so với bao công còn đen hơn.

“Ai, ai nói thư thái?” Ta nhìn hắn thật cẩn thận nói, âm thầm nuốt một khẩu nước miếng. Xong rồi, sắc mặt âm trầm kia nghĩa là điềm báo hắn đang thực tức giận a!

Mục Thanh Dương ngươi thật sự ác a, ta bị ngươi hại chết …. a a a a!

“Chính là ta thấy Mục Thanh Dương hưởng thụ đến thực vui vẻ.” Hắn đi đến bên giường, đứng ở trước mặt ta, ánh mắt sắc bén đem ta từ đầu đến chân đánh giá một lượt.

“Kia, đó là hắn hưởng thụ, ta là bị bắt buộc a!” Ta vội vàng biện giải cho chính mình.

“Thật không?” Tầm mắt của hắn ở trên cổ cùng ngực của ta càn quét qua một hồi, cuối cùng dừng lại ở trên cổ, trên đó có một dấu răng nhợt nhạt, “Vậy ngươi hôm nay là cố ý làm cho hắn cùng ngươi đi ra ngoài? Còn trở về trễ như vậy? Ngươi có biết ta thiếu chút nữa nghĩ đến ngươi xảy ra chuyện?”

“Kia là bởi vì … vì...... A......” Vừa định giải thích, hắn đột nhiên bắt lấy tay của ta đem người ta lật lại, lại tùy tay kéo đi ngoại bào của ta. Mà phía dưới ngoại bào kia, chính là không một mảnh vải che thân!

“Uy, ngươi làm cái sao? Uy!” Thân thể chợt bại lộ ở trong không khí lạnh như băng làm cho ta nhịn không được đánh cái rùng mình. Ta giãy dụa suy nghĩ muốn trốn thoát kiềm chế của hắn, khả thân thể sớm mệt mỏi vô lực không thôi làm sao lại là đối thủ của hắn?

Tầm mắt nóng rực của hắn ở trên thân thể ta giằng co một hồi, thân thể mẫn cảm mới vừa ở trong mãnh liệt bình phục không lâu lại cảm nhận được xúc cảm ngón tay hơi lạnh của hắn trên người ta vuốt ve. Ngón tay theo cổ của ta bắt đầu chậm rãi trượt xuống, lướt qua phần eo bủn rủn, tiếp theo dừng lại ở trên cặp mông săn tròn.

“Đây là hắn lưu lại?” Hắn đột ngột nói một câu, thanh âm thản nhiên nghe không ra cảm xúc gì.

“Cái gì?...... A......” Vừa muốn mở miệng, hành động vuốt ve của hắn biến thành một cái đâm mạnh. Hắn đột nhiên không hề dự báo trước liền sáp ba ngón tay đi vào. Nơi kia không cần xem cũng biết sớm sưng đỏ không chịu nổi, lại có thể nào có thể trải qua thêm một phiên gây sức ép này nữa?

“Ra đi...... Hiên Diệc...... Rút ra đi......” Cố gắng muốn cuộn lại thân mình để tránh né, lại bị hắn không lưu tình chút nào ngăn chặn. Hai chân bị bắt tách ra đến lớn nhất, bộ vị tối tư mật hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn. Ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng vang dính nị của chất lỏng vẫn còn ở trong cơ thể ta do ngón tay của hắn không ngừng càng quấy mà phát ra tiếng.

“Ngươi liền như vậy khẩn cấp cùng với hắn đi ra ngoài vui vẻ khoái hoạt?” Thanh âm của hắn không biết từ khi nào đã nhiễm đầy mùi vị dấm chua cực chua.

“Ta không có...... Ân......” Ta thở dốc nói, móng tay được tu bổ chỉnh tề xẹt qua nội vách tường yếu ớt, làm cho thân thể ta bắt đầu run rẩy không thể khống chế, “Nói như thế nào hắn cũng là con của ngươi...... Ngươi không cần...... Ngô......”

“Ta nói rồi, ta chưa từng cho rằng hắn là con của ta.” Hắn lạnh lùng nói, động tác trên tay cũng không ngừng, ngón tay đâm vào hậu huyệt ngày càng sâu.

“Ly Chi, ngươi nói ta như thế nào trừng phạt ngươi đây?” Hắn rút ra ngón tay, đầu ngón tay mang theo chất lỏng ở dưới ngọn đèn u ám nổi lên ánh sáng sáng bóng cực kỳ mĩ.

“Hiên Diệc...... Không cần...... Ân......” Ta quay đầu lại nhìn nhìn hắn, không ngừng nói lời cầu xin tha thứ.

Đụng tới cái tên tính tình xấu xa không ai bằng này, ta khóc không ra nước mắt a......

Hắn không chút do dự sải bước lên giường, khuynh thân đè ép lên người ta. Ta gắt gao nhắm mắt lại, tuy rằng biết lúc này tốt nhất vẫn là thả lỏng, nhưng thân thể vẫn là khống chế không được mà cứng ngắc lên.

Nhưng cảm giác quen thuộc khi bị tiến vào cùng đòi lấy cũng không có xuất hiện như trong dự liệu.

Đầu đỉnh vang lên một tiếng cười khẽ, lập tức thân thể bị hắn gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

“Ly Chi, ngươi đang khẩn trương cái gì?” Hắn làm cho ta tựa vào trên ngực hắn, đầu ngón tay ở mỗi một chỗ dấu vết trên người ta lưu luyến xoa xoa.

Ta hé mở nửa con mắt, theo dõi hai tròng mắt đen như màu mực của hắn, trên mặt hắn rõ ràng là đắc ý khi trò đùa dai thực hiện được.

“Ngươi, ngươi không làm?” Ta còn là bán tín bán nghi, hắn nhưng lại hội đơn giản như vậy mà bỏ qua cho ta.

“Ngươi nghĩ muốn ta làm cái gì?” Hắn trừng mắt nhìn, làm ra một bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.

“Ngươi......” Thế nhưng đùa giỡn ta đùa giỡn đến nghiện a! Ta trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, tức giận đến nói không ra lời.

“Ha hả, Ly Chi, ở trong lòng ngươi ta sao lại là người lòng dạ hẹp hòi như thế?” Đuôi lông mày nhướng cao, vẻ mặt bỡn cợt, hắn có chút buồn cười mà nhìn thấy ta.

“Vậy ngươi còn......” Ta tiếp tục trừng hắn.

“Tuy rằng ta từng khó có thể chấp nhận, bất quá hiện giờ cũng đã nghĩ thông suốt. Bọn họ mỗi người đều đã trải qua nhiều khổ cực như vậy mới có thể cùng ngươi cùng một chỗ, ta biết ở trong lòng ngươi, vô luận người nào trong bọn họ ngươi đều không bỏ xuống được, ta có thể nào lại cưỡng cầu?” Hắn thở dài, mỉm cười, “Ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, sau khi tắm rửa liền ngủ một giấc đi, ta sẽ ở cùng ngươi.”

“Thật sự?” Ta vẫn như cũ khó có thể tin. Phượng Hiên Diệc của hôm nay tựa hồ có chỗ nào không giống bình thường.

“Đương nhiên.” Hắn hôn lên trán ta, đứng dậy hướng ra ngoài gọi, lập tức có hạ nhân nâng nước ấm tiến vào.

Thân thể bị ôm vào trong nước ấm áp, toàn thân liền cảm thấy thư thả dễ chịu vô cùng, giống như đầy người mệt mỏi đều được dòng nước ấm hoà tan hết thảy.

Nhìn ngọn đèn trước mắt ở trong gió mát lay động, lúc sáng lúc tối chiếu lên trên gương mặt như ngọc bàn của người nọ, rõ ràng ánh sáng mờ ảo hôn ám, nhưng vẫn có thể đem mỗi một biểu tình rất nhỏ của hắn thu hết vào trong đáy mắt ta.

Mặc dù vẻ mặt của hắn luôn luôn thực thối, tuy rằng hắn có khi tâm mắt rất xấu xa, chính là ánh mắt cũng rất ôn nhu.

Ta bỗng nhiên hướng hắn cười ngây ngô, sau đó nhắm mắt thả lỏng để chính mình lâm vào trong bóng tối.

Cho dù vô luận như thế nào, nhất định vẫn có hắn che chở ở bên người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio