“Ta muốn giết hắn, sau đó đem những người bên cạnh ngươi đó đều giết chết hết.” Hắn như trước là cười, lạnh lùng băng giá trong mắt dần dần tan ra, cuối cùng chỉ còn lại có bi ai vô hạn, “Như vậy, ngươi chỉ là của một mình ta.”
“Ta muốn ngươi chỉ thuộc về một mình ta, chỉ biết đối với ta khóc, chỉ biết đối với ta cười, thời điểm tịch mịch nghĩ đến chính là ta, thời điểm bi thương nghĩ đến chính là ta, thời điểm vui vẻ nghĩ đến cũng là ta. Trong thế giới của ngươi, chỉ có thể có một mình ta.”
Hắn đứng ở trước mặt ta, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua mi mắt ta, bông tuyết hóa thành dòng nước chậm rãi chảy xuống.
“Chính là ta biết, ngươi sẽ hận ta, hận đến ước gì giết được ta.” Hắn nói rất chậm, giống như là đang nhớ lại gì đó. Mạnh mẽ đè nén thống khổ cùng toan sáp vẫn bị che giấu ở nơi rất sâu, chính là ta lại nhìn ra được.
Phượng Hiên Dã lúc này cùng trong ấn tượng của ta hoàn toàn bất đồng.
Hắn cao ngạo, hắn tàn nhẫn, hắn quyết đoán.
Thay đổi như chong chóng phúc thủ vi vũ, hắn có thể đạt được tất cả những gì hắn muốn trên thế gian này, chính là giờ phút này hắn lại lựa chọn lẳng lặng cùng ta đứng trong tuyết, chính là dùng một loại ánh mắt mong chờ ngóng nhìn ta.
Ta từ trong đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thấy được bộ dáng chật vật của chính mình. Tóc ướt đẫm, mắt vô thần, không có chỗ nào là không ra vẻ mỏi mệt.
Đây là ta hiện tại sao?
Ta như vậy ngươi còn thích sao?
Vì sao luôn đau khổ cùng bức như thế …
Trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại câu nói lúc trước hắn kêu Phó Hồi nhắn với ta.
Hoàng Chiêu tự một đêm, cho dù mất mạng, như trước nhớ mãi khó quên …
Gương mặt hắn chậm rãi cùng người nọ chồng chất lên nhau. Ánh mắt tương tự, thói quen tương tự, động tác tương tự, cùng với trên người đều có mùi hương hoa bụt thản nhiên.
Vẫn đều không có phát giác, hai người bọn họ đúng là giống nhau như thế.
Phượng Hiên Dã … Phượng Huyền Dã …
Phượng Huyền Dã.
Người ta từng yêu nhất, ở trước khi ta phát hiện ta thương hắn, chết ở trên tay của ta.
Từ đó về sau đần độn, sống như một con rối.
Trong lòng bỗng nhiên không tự chủ bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
“Hoàng Chiêu tự một đêm, cho dù mất mạng, như trước nhớ mãi khó quên.” Giống như có thể thấy rõ lòng người, hắn nhẹ nhàng nói, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười thản nhiên.
“Lần lượt oán hận lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau làm cho chúng ta xa cách lâu như vậy. năm, chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa, Ly Chi.” Hắn vươn tay về phía ta, “Theo ta đi, chúng ta quay về Phượng Huyền Cung, ngôi nhà duy nhất của chúng ta.”
Lảo đảo lui về sau vài bước, ta trừng lớn mắt nhìn hắn, không thể tin được những gì mình nghe thấy.
Hắn … hắn nói gì vậy?
“Ta biết ngươi hận ta giết Uyển Ngọc, hại chết đứa nhỏ chưa chào đời của các ngươi, chính là ta cũng đã lấy mạng của ta trả cho ngươi. Oán kiếp trước đã xong, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”
“Ha ha ha, Phượng Hiên Dã, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Ta cười to nói, lại khống chế không được toàn thân run rẩy, “Ngươi điên rồi!”
“Phải, ta điên rồi! Ngươi rõ ràng là của một mình ta, hiện giờ ta lại phải nhìn ngươi oanh oanh yến yến với người khác, ở dưới thân người khác uyển chuyển hầu hạ, ngươi bảo ta như thế nào chịu được?” Tươi cười biến mất, hắn tiến lên bắt lấy cánh tay của ta, móng tay cắm sâu vào da thịt. Đau, lại ở trong lòng. (Haizz, nếu là ta, ta cũng điên. Rõ ràng người đó chỉ thuộc về mình, giờ phải chia sẻ với người khác. Nếu Hiên ca không cho đại thúc uống vong xuyên, thì trong lòng đại thúc mãi mãi chỉ có anh ý thôi, không thể tiếp nhận người khác.) “Ngươi hận ta, ta có thể đem mạng đền cho ngươi, nhưng ngươi hiện giờ rốt cuộc muốn ta như thế nào?”
“Phượng Hiên Dã, ta là phụ thân của ngươi, ngươi không thể …” Bất lực lắc đầu, mặc cho tóc rối loạn che giấu thần tình.
Đừng học ngữ khí nói chuyện của người nọ … Van cầu ngươi … Đừng học hắn …
Phá tà không có đường về, hắn sẽ không trở về, sẽ không …
“Ngươi đến bây giờ còn không biết ta là ai sao?” Hắn bình tĩnh lại, hạ mi mắt, đôi mày như mực càng làm cho sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt, y hi có thể thấy được mạch máu màu xanh bên dưới làn da.
“Ngươi rõ ràng đã biết, cũng không chịu thừa nhận, ngươi quả nhiên vẫn là hận ta sao …” Hắn thống khổ thấp giọng.
“Không tin! Ta không tin! Ngươi không phải hắn! Hắn sẽ không trở về nữa, sẽ không!” Rất sợ từ trong miệng của hắn nói ra cái tên làm cho ta thống khổ cả đời kia, ta hét lên, càng lúc càng lớn giọng. Có lẽ chính là muốn cho chính mình thêm chút sức lực, có lẽ chính là muốn cho chính mình an tâm, lại giống như con thú bị vây, trong lòng run sợ.
“Di hồn thuật, có thể chuyển đổi sinh tử, thay đổi luân thường. Trên con đường trọng sinh năm, gặp nhau lại không nhìn được, chỉ có ở trong mộng.” Hắn nhợt nhạt cười, trong mắt là giải thoát như trút được gánh nặng, “Không tin cũng được, không thừa nhận cũng thế, đứng trước mặt ngươi đích thật là hắn, Phượng Huyền Dã.”
Đưa tay đem ta ôm vào trong lòng, y phục trắng như tuyết dây dưa ở trong tuyết trắng, chóp mũi là hơi thở gấp khúc luôn thấy ở trong mộng kia, cho dù vẫn như cũ có chút bài xích, tâm tình cuồng loạn thong thả yên ổn lại.
“Ly Chi mấy năm nay thế nào?
Hoàng Chiêu tự một đêm, đa tình mãi nhớ. Ngô mấy năm nay mong nhớ ngày đêm, lưu luyến không thôi.
Thời cơ xảo hợp, ngô sẽ hiện thân trước mặt quân. Cuộc đời này duy nguyện, cùng quân nắm tay du ngoạn giang hồ.
Vọng quân trân trọng. Chớ quên.” (Cái đoạn này ta hơi bị lấn cấn, chém tùm lum, các nàng thông cảm)
Năm đó sau khi người nọ rời đi từng gửi cho ta một phong thư, nội dung thư, không có người thứ ba biết được.
Lúc này từng câu từng chữ được Phượng Hiên Dã ở bên tai ta chậm rãi nói ra, đúng là làm cho ta vô cùng hoảng hốt.
Hắn … là hắn?
Tuy rằng không muốn thừa nhận, chính là ta cự tuyệt không được.
Di hồn thuật, một trong các bí kĩ đã thất truyền của Tuyết Cực cung ở Tuyết Chu Sơn.
Lấy máu của người chết làm cổ, thao túng cơ thể người sống. Thân tử, hình bất diệt, đổi thể trọng sinh.
Ta biết. Ta chỉ là không dám thừa nhận, không dám đối mặt với hắn mà thôi.
Mặt nạ dùng để bảo hộ chính mình bị gỡ xuống không chút lưu tình, ta nghĩ đến chính mình sẽ phẫn nộ, sẽ tuyệt vọng, nhưng bị hắn ôm vào trong lòng, một lần nữa cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, trong đầu dâng lên một loại cảm giác phức tạp. Trên thực tế cũng có chút thản nhiên vui mừng.
Sau khi hắn chết, ta liền phát hiện chính mình yêu hắn.
Hiện giờ hắn đã trở lại. Mạo tương tự, hình không thay đổi, tình cũng không biến.
“Có một câu ta ẩn giấu thật lâu, ta nghĩ đến nó sớm hay muộn sẽ cùng ta hóa thành cát bụi.” Ta ở trong lòng hắn mở miệng, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Hắn ôm ta, không nói một lời, chính là lẳng lặng nghe.
“Ta yêu Phượng Huyền Dã, vẫn luôn yêu.”