Phượng Huyền Cung Thương

chương 87: tình địch chi ngộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta sửng sốt, vội vàng giãy dụa muốn từ trên đùi Phượng Hiên Dã nhảy xuống, ai ngờ bàn tay hắn ôm thắt lưng của ta chặt hơn, một bàn tay khác đang ở thắt lưng ta lại thẳng tắp sáp một lóng tay đi vào!

“A …” Thắt lưng mềm nhũn, ta nhất thời vô lực, chỉ có thể tựa vào ngực hắn, oán hận theo dõi hắn.

Hắn nhẹ nhàng cười, thấp giọng ở bên tai ta nói: “Ngươi đừng động, bằng không ta sẽ nhịn không được ở trong này đem ngươi làm.”

“Ngươi …” Đang muốn mở miệng mắng, ngón tay trong cơ thể đột nhiên chậm rãi trừu sáp lên, xúc cảm hơi lạnh ma xát nội bích, thân thể mẫn cảm liền nhuyễn xuống, chỉ có thể dựa vào cánh tay hắn mới có thể chống đỡ chính mình không bị ngã.

“Đi ra ngoài … Ngươi mau đi ra …” Ta cắn răng nói, âm cuối đã mang theo hơi hơi run rẩy.

Hắn làm như không nghe thấy, ngẩng đầu vẻ trêu tức trên mặt toàn bộ biến sạch, lạnh giọng nói với Trung thúc: “Cho hắn vào đi!”

“Dạ”

Khi thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, ta rõ ràng phát hiện chính mình nhát gan.

Không dám tưởng tượng Đoạn Khâm nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của ta sẽ có vẻ mặt như thế nào, cũng không biết nên dùng biểu tình như thế nào đối mặt với hắn, cho nên ta chỉ có thể cúi đầu, yên lặng chịu đựng ngón tay kia ở trong cơ thể không ngừng tàn sát bừa bãi, trong lòng âm thầm đem Phượng Hiên Dã mắng trăm ngàn lần.

Nhìn thấy người nọ, Đoạn Khâm trong lòng tất nhiên là có nhiều cảm xúc luân phiên, phức tạp khó phân biệt. Ngày ấy biết Ly Chi gặp nạn, mà chính mình nhưng lại không ở bên cạnh y, hắn hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả, sau đó lại biết Ly Chi đã được cứu ra, cũng cùng Phượng Hiên Dã ở chung, trong lòng hắn liền ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt.

Tình cảm của Phượng Hiên Dã đối với Ly Chi, hắn là biết đến, lúc trước cũng là Phượng Hiên Dã không muốn nhìn thấy Ly Chi tiếp tục thống khổ, mới đưa Vong Xuyên cho hắn. Mà hiện giờ, Ly Chi đã biết rõ thân phận của hắn, sợi dây tình ái đứt đoạn trước đây được nối lại, ai có thể ngăn cản?! (câu này ta hoàn toàn chém lau mồ hôi)

Mới vừa rồi ở bên ngoài nghe được tiếng hai người cười đùa trong phòng, hắn không biết chính mình là như thế nào chịu đựng được, hiện giờ nhìn thấy Ly Chi ngồi ở trên đùi người nọ, mặt mày đỏ bừng, một bộ dáng sơ động, trừ bỏ tự giễu, hắn nghĩ không ra chính mình còn có thể làm được gì.

Kỳ thật hắn từ lâu đã hiểu được Ly Chi vĩnh viễn cũng sẽ không thuộc về một mình hắn, hắn cũng đã phát thệ, chỉ cần trong lòng Ly Chi còn có một chỗ nhỏ nhoi dành cho hắn, hắn liền vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi y.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh y thì tốt rồi …

Như vậy là tốt rồi …

Nghĩ đến đây, Đoạn Khâm đánh trống lảng cười, quỳ một gối xuống hành lễ, ngữ khí cung kính: “Thuộc hạ Đoạn Khâm tham kiến nhị vị cung chủ.”

Nghe được thanh âm bình tĩnh của Đoạn Khâm, ta rốt cục nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn chỉ mỉm cười nhìn ta, ánh mắt chuyên chú là ôn nhu như thế, làm cho ta kìm lòng không đậu nhẹ giọng mở miệng gọi hắn: “Đoạn Khâm …”

“Đoạn Khâm, bởi vì ngươi hộ chủ bất lực, làm cho lão cung chủ mấy ngày trước rơi vào hiểm cảnh, ngươi có biết tội?” Đỉnh đầu vang lên thanh âm của Phượng Hiên Dã, như thế lạnh lùng cùng uy nghiêm, cũng át đi thanh âm của ta.

“Hiên Dã, chuyện này không liên quan tới Đoạn Khâm, là ta … Ngô … Ân …” Nghe được Phượng Hiên Dã đem việc ta một mình rời đi ngày ấy trách tội lên đầu Đoạn Khâm, ta đang muốn mở miệng cãi lại, tiếng phát ra lại biến thành rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Phượng Hiên Dã tên hỗn đản này, thế nhưng lại duỗi một lóng tay tiến vào!

Cho dù cúi đầu, cho dù có bàn gỗ lim ngăn cách với hai người kia, Đoạn Khâm cũng biết đang phát sinh chuyện gì. Gắt gao nắm chặt hai tay, hắn bắt buộc chính mình cái gì cũng không được nghĩ, mạnh mẽ áp chế chua xót trong lòng, hắn bình tĩnh trả lời: “Thuộc hạ biết tội.”

“Theo cung quy phạt năm mươi roi, tự ngươi đi xuống lĩnh phạt đi.” Phượng Hiên Dã thần sắc thản nhiên, động tác trên tay lại không chút nào tạm dừng.

“Dạ”

“Phượng Hiên Dã, ngươi đừng quá đáng!” Ta bắt lấy cổ áo hắn, trừng hắn.

Cái tên lòng dạ hẹp hòi, hắn đây rõ ràng là quan báo tư thù!

Hắn lại cũng không thèm nhìn tới ta liếc mắt một cái, con ngươi hẹp dài nheo lại, khóe miệng hiển lộ ra ý tứ châm biếm không chút nào che giấu.

Cả người rùng mình, nhìn thần sắc này của hắn, ta biết lại có người gặp tao ương, mà người có khả năng nhất chính là ta.

“A … Ân …” Trong cơ thể đột nhiên tăng cường dị vật làm cho ta cả người cứng đờ, móng tay đâm vào nội bích khiến cho toàn thân ta run rẩy giống như một trận điện lưu cấp tốc đảo qua, tại bộ vị phía trước thân thể chậm rãi ngưng tụ lửa nóng, ngay cả ngón chân đều không thể khống chế quặp lại.

“Phượng Hiên Dã … Ngươi …” Mau lấy ra …

Trước mắt đã là một mảnh sương mù, ta cố gắng trợn to mắt nhìn hắn, không muốn tiếp tục hứng nhận tra tấn vừa ngọt ngào vừa đau khổ như thế.

“Ly Chi, ngoan, ta biết ngươi hiện tại rất muốn, ta lập tức liền thỏa mãn ngươi.” Cái tên vô lương cố ý xuyên tạc ý tứ của ta, tà mị cười, cúi đầu hàm trụ vành tai của ta nhẹ giọng nói, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ làm cho mỗi người ở đây đều nghe được.

Đoạn Khâm vẫn quỳ trên mặt đất thân thể nhẹ lay động một chút, rồi lại ổn định bất động.

Không phải … Ta không phải ý tứ này …

Ta lung tung lắc đầu, cũng rốt cuộc nói không ra lời. Xúc cảm ướt át trên vành tai, hơi thở hắn phun ra ấm áp, ngón tay không ngừng ra vào huyệt khẩu phía sau, dục vọng phía trước kêu gào phải được phóng thích, tất cả đều làm cho ta sắp nổi điên.

“Ta cùng với lão cung chủ còn có chính sự phải làm, các ngươi lui xuống trước đi!” Phượng Hiên Dã nhìn người nọ trên mặt đất liếc mắt một cái, khóe miệng cong lên một độ cung khả nghi tố cáo dụng tâm hiểm ác của hắn giờ phút này.

“Dạ” rất sợ tiếp tục ở trong này sẽ không khống chế được chính mình, Đoạn Khâm đứng dậy, lảo đảo vài cái miễn cưỡng đứng vững, cũng không thèm nhìn tới hai người đang dây dưa cùng một chỗ kia liếc mắt một cái, liền xoay người rất nhanh rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh màu đỏ kia vội vã rời đi, đau lòng không thể ngăn chặn lan tràn cả người.

Nhìn thấy ta đãng như vậy, hắn nhất định là rất thất vọng …

“Phượng … Hiên Dã … Ngươi này … Hỗn đản … Ân …” Nghiến răng nghiến lợi nói ra lời vẫn muốn nói, lại bởi vì ở chỗ sâu trong thân thể đột nhiên sinh ra hư không mà phát ra rên rỉ thật nhỏ.

Hắn rút ngón tay ra, ôm lấy ta phóng tới trên bàn, nhìn thấy trong ánh mắt của hắn mang theo nồng đậm cùng một tia đùa cợt nhợt nhạt.

“Nếu muốn thì chính mình ngồi lên.” Hắn vô liêm sỉ nói, “Sau đó, chính mình động.”

Biến thái … Tiểu nhân gian trá …

Vô luận trong lòng là cỡ nào không muốn, thân thể lại hành động trước lý trí.

Chống bờ vai của hắn dùng sức ngồi xuống, trong nháy mắt tiến vào cả hai người đều phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Chỗ sâu nhất trong thân thể được lấp đầy, thân thể phóng túng hưởng thụ sung sướng, lý trí rốt cục ở trong lúc mơ hồ luật động toàn diện tiêu thất.

Có thù không báo không phải là quân tử …

Thù này … Ta nhất định phải đòi lại …

Mắt thấy người phía trước càng chạy càng nhanh, Trung thúc bất đắc dĩ cười, cao giọng nói: “Nếu cảm thấy không chịu đựng được, không bằng sớm ngày buông tay, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”

Hồng y nhân phút chốc dừng lại cước bộ, hít sâu một hơi, lập tức cúi đầu cười ra tiếng: “Không, ta đã phát thệ, ta sẽ không buông tay.”

“Vậy nếu sau này ngươi lại nhìn thấy tình huống như hôm nay thì phải làm thế nào? Giống như hôm nay vậy lùi bước sao?” Chậm rãi đi đến trước mặt người nọ, theo dõi gương mặt tái nhợt của hắn, “Hay là nói, ngươi không để ý?”

“Không để ý sao? Ha ha ha ha …” Người nọ đột nhiên cười ha hả, thanh âm bi thương thê lương, tiện đà lại dần dần khôi phục bình tĩnh, “Khó chịu cũng được, không để ý cũng thế, cho dù là đau lòng, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày chết lặng.”

Sớm hay muộn sẽ chết lặng sao …

Nhìn người thở dài, tình nhiều ngang trái.

Phượng Ly Chi a Phượng Ly Chi, ngươi rốt cuộc là chọc bao nhiêu tình trái?

Đưa mắt trông về phía xa, ánh mặt trời buổi trưa chói mắt, là lúc nên ngủ trưa.

Trung niên nam tử bộ mặt mang theo chút tang thương thu hồi ống điếu, chợt thấy có chút buồn ngủ đánh úp lại.

Hai tay chắp phía sau, hắn bước đi thong thả.

“Aizz, đây cũng không phải chuyện mà một lão nhân như ta quản được. Thôi thôi, vẫn là đi ngủ trưa của ta đi thôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio