Phượng Huyền Cung Thương

chương 93: tâm tự phiêu linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở trước cửa Quản phủ do dự thật lâu, ta tiến lên đập cửa. Không bao lâu, từ bên trong đi ra một người có bộ dáng gia đinh.

“Ngươi tìm ai?” Người nọ đánh giá ta một phen, mở miệng hỏi, ngữ khí có chút không tốt.

“Ta tìm thiếu gia các ngươi, mong rằng tiểu ca thay ta thông báo một tiếng.”

“Thiếu gia chúng ta thật sự rất bận, ngươi muốn gặp là gặp được sao? Đi mau một chút đi!” Gia đinh kia không kiên nhẫn phất tay, định đóng cửa lại.

“Chậm đã!” Ta đưa tay chặn cửa, “Tiểu ca, phiền ngươi thông báo một tiếng. Chỉ cần đem vật này giao cho thiếu gia nhà ngươi, hắn chắc chắn gặp ta.” Ta lấy cây trâm ngọc lục bảo kia từ trong ngực ra giao cho hắn, lại lấy ra một thỏi bạc.

“Đây là chút lòng thành, xin tiểu ca nhận lấy.” Ta cười nói.

Hắn thảy thảy nén bạc, mặt mày hớn hở nói: “Khách sáo khách sáo, ta lập tức đi vào thông báo, ngươi trước tiên ở nơi này chờ.”

Gia đinh đi vào thông báo, qua một lát sau, bên trong đi ra một người, nhưng là một người khác.

“Phượng cung chủ, cô gia nhà ta cho mời.” Người tới ăn mặc theo cung cách quản gia, cũng rất là lạ mặt.

“Làm phiền!”

Theo quản gia xuyên qua đình viện thật dài, cảnh sắc quen thuộc trước mắt nhưng tâm tình hiện giờ của ta đã hoàn toàn bất đồng.

Từng trụ lại đây nhiều ngày, thẳng đến khi rời đi, ta thật không ngờ chính mình còn có thể quay lại nơi này, nhưng lại là vì nguyên do này.

Đành vậy, nếu đã quyết định như thế, cũng không nên lo lắng nhiều làm gì, có lẽ hắn cũng sẽ không làm khó ta.

Cảm thấy bất đắc dĩ cười, trên mặt thật bất động thanh sắc, đi theo phía sau quản gia. Dọc theo đường đi nhìn thấy một ít tôi tớ thị nữ đều là xa lạ, cũng không có người ta lúc trước nhận thức.

Quản gia đi đến trước một cửa phòng thì dừng lại, hướng ta hành lễ liền tự động rời đi.

Mở cửa ra, ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nọ ngồi ở chủ tọa, đang xem xét đồ vật gì đó trong tay, có chút đăm chiêu.

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên. Bốn mắt nhìn nhau, ta phát hiện dũng khí mà ta thật vất vả dành dụm được lại không biết biến đi nơi nào.

Hắn tựa hồ so với ở lần đón dâu trước càng gầy yếu hơn, ánh mắt cũng càng sắc bén, cả người tản mát ra một loại khí thế lãnh ngạo hồn nhiên thiên thành.

“Quản … Đàm …”

Nhịn không được mở miệng gọi hắn, hắn nhìn ta liếc mắt một cái, thản nhiên cười nói: “Không biết Phượng cung chủ hôm nay đến tìm Quản mỗ là vì chuyện gì?”

“Ta …” Ta có chút trù trừ mở miệng, ánh mắt chuyển đến đồ vật trong tay hắn. Chính là cây trâm mới vừa rồi ta nhờ người chuyển lại cho hắn, là lúc trước hắn tặng cho ta.

Chú ý tới ánh mắt của ta, hắn đem cây trâm đặt lên bàn, trên mặt thản nhiên nhìn không ra cảm xúc gì.

“Ta lần này đến, là muốn …” Đang muốn mở miệng lần nữa, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, có thị nữ tiến vào dâng trà. Đúng là Bích Châu.

“Đây là Hoàng Sơn mao phong tân thải năm nay, không biết có hợp khẩu vị của Phượng cung chủ không?” Quản Đàm tiếp nhận trà do Bích Châu dâng lên nhấp một ngụm, không nhanh không chậm nói.

Một tiếng “Phượng cung chủ” kia tuy hữu lễ lại mới lạ, nghe vào trong tai làm cho ta không hiểu sao lại thấy nan kham. Chính là, đây chẳng phải là chuyện lúc trước ta kỳ vọng sao?

“Phượng cung chủ, mời dùng trà.” Bích Châu dâng trà lên, ngữ khí mặc dù cung kính, lại vẫn nghiêng đầu giống như không muốn nhìn thấy ta.

“Đa tạ.” Ta đang muốn tiếp nhận, tay Bích Châu vừa chuyển, cả chén trà nóng bỏng toàn bộ đổ xuống trên đùi ta, nóng đến làm cho ta bật người nhảy dựng lên.

Trên đùi đau đớn đến không chịu được, ta mặc dù cúi đầu, nhưng lại rất muốn biết biểu tình lúc này của Quản Đàm ra sao, chính là không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó, bên tai vang lên thanh âm lạnh lùng không chút cảm tình của hắn làm cho ta tỉnh táo lại, không khỏi cảm thấy được chính mình thập phần buồn cười.

“Bích Châu, ngươi sao có thể sơ ý như thế, làm Phượng cung chủ bị phỏng, ngươi có biết tội không?”

“Nô tỳ đáng chết, xin thiếu gia thứ tội.” Bích Châu quỳ xuống, tuy là cầu xin tha thứ, cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Tốt lắm, chính ngươi đi xuống lĩnh phạt, hôm nay bữa tối liền miễn.”

“Dạ” Bích Châu lập tức đứng dậy rời đi.

“Quản Đàm, ta không sao, ngươi không cần như vậy.” Ta vội vàng nói. Ngày đó ta làm khó Bích Châu, hôm nay coi như là ta gieo gió gặt bão, Bích Châu là sốt ruột cho chủ, không nên bị phạt.

“Ta chỉ là giáo huấn hạ nhân trong phủ mà thôi, còn thỉnh Phượng cung chủ không cần can thiệp.” Quản Đàm nhìn ta liếc mắt một cái, hớp nhẹ một ngụm trà, chậm rãi nói.

“Ta …” Ta không nói tiếp được nữa. Quản Đàm mặc dù chưa nói gì, nhưng ý tứ hắn biểu đạt rất rõ ràng. Đối với bọn họ, ta chỉ là một ngoại nhân mà thôi.

Đúng vậy, chỉ là một ngoại nhân. Chính là vì cái gì một chỗ trong trái tim lại sinh ra cảm giác đau đớn?

Tự giễu lắc lắc đầu, ta chỉnh lại suy nghĩ, ở dưới ánh mắt có chút kinh ngạc của Quản Đàm mở miệng: “… Ta hôm nay đến, là muốn thỉnh Quản minh chủ giúp một việc khẩn.”

“Nga? Việc khẩn gì?”

“Giúp ta tìm kiếm tung tích của Đoạn Khâm. Nếu hắn gặp nguy hiểm, ta hy vọng Quản minh chủ có thể cứu hắn, coi như là ta nợ Quản minh chủ một nhân tình, ngày sau nhất định sẽ hồi báo.” Trên đùi chỗ vải ướt đẫm dính sát vào da, nơi bị phỏng đau đớn khó nhịn. Ta ngồi thẳng lưng, cố gắng làm cho chính mình nhìn không đến nỗi chật vật như vậy.

“Ha ha ha, Phượng cung chủ, ngươi liền như vậy khẳng định ta sẽ giúp ngươi tìm hắn?” Làm như nghe được chuyện gì buồn cười, hắn cười to ra tiếng, chén ngọc trong tay lại rớt xuống đất bể nát, “Hơn nữa, lấy thực lực của Phượng Huyền Cung ngươi, sao lại tìm không được tung tích của một người?”

“Quản minh chủ, ngươi cũng biết, lệnh tôn là ân nhân của Đoạn Khâm, mà Đoạn Khâm đã làm rất nhiều việc dưới sự sai bảo của lệnh tôn.” Không để ý đến lời nói nhạo báng của hắn, ta có chút kiên quyết phải nói cho xong, “Đoạn Khâm đột nhiên rời đi, chính là vì muốn cởi bỏ gút mắt trong quá khứ.”

“Thì sao?” Hắn nhướng mày nói, “Gia phụ hiện giờ cũng không có ở trong phủ.”

“Ta biết. Ta cũng biết Quản minh chủ cùng Đoạn Khâm không hợp. Chính là xem như nể mặt ta, hy vọng Quản minh chủ có thể bỏ qua hiểu lầm trước đây.”

“Không hợp? Ha hả a, Đoạn Khâm từng là thủ hạ của gia phụ, hiện giờ phản bội, với ta mà nói chính là một con chó cắn chủ, ta sao lại phải ghi hận một con chó? Huống hồ, Phượng cung chủ có phải tự đánh giá chính mình quá cao hay không? Ngày đó ngươi nói chúng ta chưa phải thâm giao, ngươi liền như vậy khẳng định ta sẽ vì ngươi đi cứu một tên phản đồ?” (Tự mình rước nhục, đại thúc thiệt đáng đời, không bênh được. Ngày trước tuyệt tình như vậy, bây giờ tới cầu xin người ta giúp đỡ, thúc nghĩ mình là ai a?! Chỉ cần thúc muốn thì mọi người phải xum xoe bên thúc sao?!)

Lời nói lãnh khốc của Quản Đàm giống như thứ vũ khí sắc bén đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng. Ta thừa nhận việc làm hôm nay của ta là có chút đường đột, chính là bởi vì không muốn thấy người nọ gặp nạn, cho nên những gì có thể làm được ta đều phải thử một phen.

“Ta chỉ là …” Lời muốn nói ra đột nhiên bị thanh âm kinh hoảng của Bích Châu cắt ngang.

“Không tốt, thiếu gia, thiếu phu nhân đau bụng, có thể phải sinh non!” Bích Châu vội vàng chạy vào, thở hổn hển hư hư nói.

“Cái gì? Nhu nhi hiện tại thế nào?” Quản Đàm vội vàng đứng lên, lớn tiếng hỏi.

“Đang ở trong phòng, đòi gọi thiếu gia qua. Ta đã kêu tiểu Lâm đi gọi bà mụ.”

“Ta đi xem.” Quản Đàm nói xong đứng dậy bước đi, khi ngang qua người ta, hắn chần chờ nói: “Phượng cung chủ, ngươi xem …”

“Nếu lệnh phu nhân lâm bồn, ta cũng không tiện quấy rầy, xin cáo từ.” Ta ôm quyền nói, cúi thấp đầu giấu đi một nụ cười khổ nhợt nhạt nơi khóe miệng.

“Cũng tốt, hôm nay chiêu đãi không chu toàn, mong rằng lượng thứ.” Sau khi nói vài câu khách sáo ít ỏi, hắn liền vội vàng rời đi, Bích Châu nhìn ta liếc mắt một cái, muốn nói gì đó, ánh mắt chợt lóe, lại vẫn là cái gì cũng chưa nói, theo Quản Đàm rời đi.

Mắt thấy thân ảnh hai người biến mất ở cửa, ta rốt cục nhịn không được cười khẽ ra tiếng, lắc đầu nói: “Phượng Ly Chi a Phượng Ly Chi, ngươi thế nào lại làm chuyện điên rồ như vậy chứ? Aizz …”

Đi ra ngoài phòng, chỉ thấy ánh nắng tươi sáng, ta lại cảm giác được cả người băng hàn.

“Kỳ quái, như thế nào lại lạnh như thế? Chẳng lẽ trở trời rồi sao?” Ta bất đắc dĩ cười cười, lập tức nắm thật chặt quần áo, bước nhanh rời đi.

Vội vã đi trên hành lang dài. Âm thanh kêu rên đau đớn của thê tử ở lầu các phía trước vang lên, có thị nữ bận rộn ra ra vào vào, làm các công tác chuẩn bị.

Lầu các kia, là nơi hắn vẫn không nguyện bước vào, chính là sau khi thê tử vào nhà, đối với lầu các kia rất là thích thú, kiên trì phải ở tại nơi đó, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng nàng.

Bởi vì đó là nơi người nọ từng trụ qua, cho dù hiện tại cách bài trí đã thay đổi rất nhiều theo sở thích của thê tử.

Quản Đàm bỗng dưng dừng bước.

… Ngươi chính là lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi như vậy sao? Phượng Ly Chi?

Vẫn đi theo phía sau hắn, Bích Châu không kịp đề phòng, hung hăng đập mặt vào lưng hắn.

“Thiếu gia, thiếu gia?” Bích châu sờ sờ cái mũi bị đau, thấy thiếu gia nhà mình sững sờ ở nơi đó, kêu ra tiếng.

… Ngày đó ngươi nói với ta không hẹn gặp lại, hiện giờ lại vì nam nhân khác mà đến cầu ta, ngươi đối với ta là cỡ nào tàn nhẫn? Phượng Ly Chi … (Tội Thanh ca quá hic)

“Thiếu gia, thiếu gia! Thiếu phu nhân sắp sinh!” Thấy thiếu gia nhà mình không có phản ứng, Bích Châu nhón mủi chân ghé vào lỗ tai hắn quát to một tiếng.

“Ngươi đừng kêu, ta đã biết.” Quản Đàm nhìn nàng một cái, thản nhiên nói, tiếp tục bước về phía trước vài bước, lại dừng lại, “Phái người đưa thuốc cho hắn đi! Tuy rằng hắn không nhất định để ý.”

Nhìn ánh mặt trời rải một mảnh vàng óng ánh trên bóng dáng cao ngất của thiếu gia nhà mình, Bích Châu khe khẽ thở dài, “Thuốc phỏng sao? Thiếu gia, hiện giờ ngươi đã có thiếu phu nhân, vì sao vẫn không bỏ xuống được chứ? Aizz …”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio