Cùng lúc đó, ngoài cửa phòng.
“Phù, đại nguy cơ cuối cùng qua …” Thiếu niên xinh đẹp vỗ vỗ vòm ngực đơn bạc, thở phào một hơi.
“Cái gì đại nguy cơ?” Người thanh niên tuấn lãng khó hiểu hỏi.
“Cung chủ bắt ta cùng hắn diễn màn này, nửa đêm tỉnh lại nhìn thấy lão cung chủ ở trước mặt, cũng thật đem ta hù chết.” Lăng nhi sờ sờ ngực nghe tim vẫn đập nhanh như trước, lòng còn sợ hãi nói.
Chê cười, nếu vừa rồi lão cung chủ thật sự hôn hắn, hắn không bị cung chủ xé thành tám mảnh mới là lạ!
Nghiêng người áp tai vào cửa, Lăng nhi thì thầm cười nói: “Ngươi nghe, lại bắt đầu!”
“Cái … cái … cái … cái gì lại bắt đầu?” Hai gò má đỏ bừng, làm bộ không có nghe thấy thanh âm từ trong phòng ẩn ẩn truyền ra, Phó Hồi lắp bắp hỏi. (Không nghe mà sao cà lăm dữ vậy anh chớp chớp)
“Aizz, ngươi nói, cung chủ lúc này sẽ kiên trì bao lâu?” Lăng nhi cũng không quay đầu lại hỏi han. Tuổi tuy còn nhỏ, nhưng ở mặt này coi như là kinh nghiệm phong phú.
Đợi mãi không thấy Phó Hồi trả lời, hắn hồ nghi quay đầu nhìn, phát hiện Phó Hồi đang cúi đầu, vẫn không nhúc nhích đứng ở phía sau.
“Uy, ngươi làm sao vậy?” Tên ngốc tử này, chớ không phải là …
Phó Hồi chỉ cảm thấy cả khuôn mặt mình đều giống như sắp bốc cháy, hắn chưa từng nghĩ đến, có một ngày chính mình lại sẽ ở bên ngoài phòng của người khác nghe lén.
Mắt hạnh híp lại, vẻ mặt tươi cười nổi lên vài tia giảo hoạt, Lăng nhi khẽ cười nói: “Aizz, nếu cung chủ mà biết là ngươi giở trò quỷ, ngươi nói cung chủ sẽ phạt ngươi như thế nào?”
“Không biết. Ý nghĩ của cung chủ, chúng ta là thuộc hạ sao có thể tùy ý phán đoán.” Địa vị đứng đầu tứ đường ở Phượng Huyền Cung tự nhiên không phải hữu danh vô thực, ổn định tinh thần, Phó Hồi thản nhiên nói.
… Yêu, người kia xem ra định lực cũng không tệ lắm …
“Ta nghe nói, cung chủ sẽ phái người đi thành Hương Châu tìm một người, hình như gọi là Tả Niệm gì đó, là thiếu chủ của Tả gia.” Giống như là tùy ý nói, khóe mắt kín đáo liếc nhìn nam nhân một cái, nam nhân trên mặt không hề có động tĩnh gì, “Ta còn nghe nói Tả Niệm kia, là tình nhân cũ của ngươi.”
“Cái gì, tình nhân cũ?” Cho dù định lực có tốt như thế nào chăng nữa, nghe câu đó Phó Hồi cũng chỉ có thể cứng họng. Hắn cùng Tả Niệm bất quá gặp mặt một lần, khi nào thành quan hệ thân mật?
“Ngươi phản ứng mạnh như vậy làm gì? Ta nghe người ta nói Tả Niệm kia chính là cái vưu vật, tuy rằng là so ra kém ta (Lăng nhi à, sao bé tự kỷ quá vậy?!). Ta và ngươi dù nói thế nào cũng coi như là huynh đệ đồng môn, ngươi nếu có cái gì không hiểu, tự nhiên có thể tới hỏi ta.” Có điều ám chỉ liếc mắt, Lăng nhi không chút nào che giấu vui sướng khi người gặp họa.
Thấy Phó Hồi định nói gì đó, Lăng nhi nhanh miệng nói trước: “A, thật mệt, ta đi ngủ trước, ngươi ở đây canh chừng đi! Nhớ rõ gọi người nấu nước, hai vị cung chủ sau khi xong việc tự nhiên là phải tắm rửa.”
Vì thế, trên hành lang vắng vẻ liền chỉ còn lại có một mình Phó Hồi.
“… Thật sự là nhân ngôn đáng sợ a …” Nhớ lại lời thiếu niên vừa nói, nam tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói.
Vẫn như cũ là thói quen ngủ nướng, sau lưng truyền đến độ ấm của người còn lại.
Hắn ôm ta, mặt tựa vào trên vai của ta, hạ thân chậm rãi mà hữu lực luật động.
“Hiên Dã …” Ta mở mắt ra, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
“Ân?” Dùng giọng mũi đáp lại một câu, trầm thấp rồi lại vô cùng gợi cảm.
“… Ngươi đã khỏe sao?” Hai chân có chút khó khép kín khẽ nhếch, chỗ hậu huyệt chết lặng nhận hắn lần lượt không hề chán ghét đỉnh tặng. Đã nhiều lần như vậy, hắn còn không vừa lòng?
“Lại một lần nữa, một lần cuối cùng.” Hắn lời thề son sắt, một bàn tay vòng ra phía trước đỡ lấy bộ vị đã sớm mềm nhũn của ta.
“Không cần.” Ta đè hắn lại, trong lòng có chút tức giận, “Nửa canh giờ trước ngươi đã nói qua những lời này.”
“Ta cam đoan, đây tuyệt đối là một lần cuối cùng.” Hắn bắt đầu chậm rãi bộ lộng.
“Không được, ta phải tắm rửa!” Cố gắng xem nhẹ khoái cảm lại bốc lên mãnh liệt, ta cự tuyệt rõ ràng.
“Ngươi không phải một canh giờ trước vừa mới tắm rồi sao?” Hắn nhìn bộ vị đã muốn ngẩng đầu của ta liếc mắt một cái, cười đến có chút gian trá.
“Này không giống với! Uy, ngươi … Buông ra … A …”
……
……
“Ngươi không phải đã có Lăng nhi gì đó sao, như thế nào lại tích nhiều như vậy?” Bị ôm ngồi trong thùng tắm, ta nhìn chất lỏng cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ trong cơ thể, cảm thấy phi thường đau đầu.
Hắn đưa mặt lại gần, ở trên vành tai ta liếm một chút, “Trừ ngươi ra, ta không chạm qua người nào khác nữa.”
“Chính là tối hôm qua Lăng nhi kia …”
Còn chưa chờ ta nói xong, hắn lại nói: “Kia chỉ là diễn trò mà thôi, cũng chỉ có ngươi mới tin.” Khóe miệng một chút châm biếm, thần tình không cho là đúng.
Thật sâu thở dài. Đối với sự ngây thơ cùng ý xấu của hắn, ta không còn biết phải nói gì nữa.
Hai người đều không nói chuyện, gắn bó mà ngồi, trong tiểu thất một khoảng yên lặng, chỉ còn tiếng nước nhẹ nhàng nhộn nhạo.
Thản nhiên mùi hương bụt, hơi thở chỉ thuộc về hắn vây quanh chính mình. Cảm nhận được tay hắn chỉ chạy ở trên người chính mình, lướt qua mỗi một dấu vết tình cảm mãnh liệt, khiến cho run rẩy một trận rất nhỏ.
Thời gian chậm rãi lắng đọng lại, trong lúc da thịt gắt gao tiếp xúc chậm rãi trôi qua.
Hết thảy đều là im lặng như thế. Ta thậm chí có thể nghe được tiếng kêu của chim sẻ ngoài cửa sổ, thanh âm người đi đường đạp lên sỏi đá trên mặt đất phát ra.
Bọt nước dọc theo đường cong thân thể chảy xuống, trong mắt hắn tràn đầy lưu quang, trên đôi môi mỏng của hắn ẩn chứa nụ cười yêu thương.
Ta thậm chí đã cho rằng bọn ta cứ như vậy trôi qua, cho tới thời gian cuối cùng.
Chính là sự yên lặng khó có được này rất nhanh bị đánh vỡ, mà người sát phong cảnh là ta.
“Ta muốn đi Lôi Chấn sơn trang.” Do dự mãi, ta vẫn là mở miệng.
Hắn cúi đầu cười một tiếng, trong thanh âm bao hàm bất đắc dĩ, “Bởi vì Đoạn Khâm?”
“Phải”
“Nếu ta nói không được?” Vẻ mặt của hắn là khó có thể phân rõ thật giả.
“Không, ngươi sẽ đáp ứng.”
“Ngươi đến tìm ta chính là vì nguyên nhân này?”
“Phải, mà cũng không phải.”
“Có ý gì?”
“Bởi vì ta nhớ ngươi.” Ta nhìn thẳng hắn, ta biết hắn nhìn thấu được quyết tâm của ta.
“Năm ngày sau, Phù Lôi sẽ ở Lôi Chấn sơn trang thiết yến mở tiệc chiêu đãi chưởng môn các môn phái, thực hiện kế lung lạc.” Hắn thản nhiên cười, bảy phần bất đắc dĩ, ba phần sủng nịch.
“Phượng Diệc Nhân, cha ngươi, đã ở đó.”