Editor: Imelda Phạm
Ngày hôm sau, Thái Sử Lan rời giường, tâm tình vô cùng tốt. Bởi vì lúc này Dung Sở còn chưa có lết xác dậy. Theo như Triệu Thập Tam nói lại, dạ dày chủ tử không tốt, giống như do ăn uống quá độ mà bị tổn hại, cần phải nghỉ ngơi.
Cảnh Thái Lam chạy qua phòng Dung Sở, hỏi Thái Sử Lan, "Công...Công làm sao vậy?"
"Hắn muốn ăn, ăn đến no." Thái Sử Lan nói, "Nam nhân đều như vậy, còn nghĩ bản thân có thể tiếp nhận trăm sông, kỳ thật một cân thịt còn chẳng chứa nổi."
Dung Sở nằm trên giường mỉm cười, cười đến nỗi tối tăm, u ám - một ngày nào đó, nàng chắc chắn trở thành miếng thịt mặc ta gặm nhấm.
....
Thái Sử Lan đi tìm Tào phu tử, dọc đường nhận đủ các loại ánh mắt nhìn vào, tỉ suất so với viện chính đại nhân còn lớn hơn.
Tào lão nhân hôm qua còn lôi thôi lếch thếch, hiện tại lại chải râu láng mượt, quần áo đoan trang, đầu tóc thoa sáp bóng loáng, ngay cả nốt rỗ trên mặt so với trước kia cũng càng thêm rõ ràng.
Vừa nhìn thấy Thái Sử Lan đi tới, ông ta vội vàng rống lên, tung hai quyển sách về phía nàng, "Luyện đi! Ta phải quay về kinh!"
Thái Sử Lan vẫn bình tĩnh như thường, mọi người xung quanh lại ngẩn ngơ, "Cái gì?"
"Ta chỉ phụ trách việc tìm kiếm nhân tài. Còn chuyện truyền dạy tài nghệ tuyệt mật..." Tào lão nhân tự chỉ tay vào mũi mình, "Việc này lại không phải nhiệm vụ của ta."
Thái Sử Lan có chút thất vọng. Nàng nghe nói phủ thiên cơ Đông Đường còn có một đám nhân sĩ dị năng, còn tưởng rằng cũng có thể tìm được đồng đạo ở doanh Nhị Ngũ, hoặc may mắn có cơ hội gặp lại ba người bạn còn lại, ai ngờ...
Nàng lật lật mấy trang sách, chợt phát hiện một điều - xem không hiểu!
Kêu một người hiện đại xem bí kíp bằng cổ văn để khai phá kỹ xảo, đùa sao?
Nhìn thấy ánh mắt ngập vẻ nghi vấn của nàng, Tào lão nhân nhún vai, "Đừng hỏi ta, ta cũng không hiểu, chỉ biết bí tịch này là do Nam Tề hao phí rất nhiều tâm sức, mất đi rất nhiều người mới lén sao chép được từ chỗ Đông Đường. Cũng không biết do nguyên nhân gì, mà vẫn có chút thiếu sót..." Hắn đón nhận ánh mắt ngày càng sắc bén của Thái Sử Lan, giọng nói nhỏ lại "...Bằng không, chúng ta cũng không có bại bởi Đông Đường nhiều năm như thế..."
"Tại sao Đông Đường lại phải đào tạo nhiều người có dị năng như thế? Tại sao Nam Tề cũng muốn làm theo?"
"Bí mật của kẻ thống trị, ai có thể hiểu hết?" Lão nhân phất tay một cái, "Mà ngươi vừa nói cái gì? Dị năng? Cái tên này rất thú vị! Ở nơi này, chúng ta gọi họ là Thiên Thụ Giả (tức là người trời trao đấy ạ!), bản lĩnh thiên phú giống như tiên nhân trên chín tầng mây. Những người này chung quy sẽ có tác dụng của riêng mình. Ví dụ như ở Đại Yên, tuy rằng không tìm kiếm, bồi dưỡng Thiên Trụ Giả như Nam Tề và Đông Đường, nhưng nghe nói hoàng đế Đại Yên nhiều năm qua đều bí mật tìm kiếm Thiên Nhãn, dường như người đó có liên quan đến việc kế thừa số kiếp của hoàng thất bọn họ...Cho nên, nhất định không thể xem thường Thiên Trụ Giả. Bọn ta vẫn luôn cho rằng, ông trời đã sinh ra người như vậy, tất sẽ trao cho họ sứ mệnh của riêng mình, mỗi người đều là vật báu thế gian."
Thiên nhãn...Thái Sử Lan đờ người, Văn Trăn am hiểu vi thị, Quân Kha am hiểu thấu thị, hai người đều có thể coi là có ánh mắt thông suốt mọi sự, liệu có ai trong hai nàng đang ở Đại Yên hay không?
"Ta nghe nói, trước kia Đông Đường có rất nhiều Thiên Trụ Giả. Hàng năm, hoàng đế Đông Đường sẽ chọn ra một nhóm người trong số họ, lập nên tổ chức thích khách, thành viên trong đó phần lớn thuộc loại Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ, Đọc Tâm, Khống Mộng (điều khiển giấc mơ), Dự Tri (nói trước tương lai), dịch chuyển tức thời,.. liên minh thích khách này tung hoành thiên hạ, chưa từng thất thủ, khiến cho hoàng thất các quốc gia nghe đến đều mất hồn mất vía. Mãi đến sau này, hoàng đế hiện tại của Đông Đường không hiểu là bị ai khích tướng hay dùng kế sách gì mê hoặc, liền đem Thiên Thụ Giả ra, đòi cùng Nam Tề so tài. Do vậy, tổ chức thích khách này dần dần được đưa ra ánh sáng, sau đó mới chính thức bị hủy, các quốc gia khác cũng nhân đó mà có phòng bị, cũng bắt đầu học theo Đông Đường, đào tạo Thiên Thụ Giả."
Thái Sử Lan suy nghĩ một chút, cũng hiểu được chỗ nham hiểm của kế sách này. Rất rõ ràng, Đông Đường dùng người có dị năng lập nên một tổ chức ám sát cao cấp vô cùng đáng sợ, trong tổ chức lại còn có người có thể biết trước tương lai, khiến cho không một thế lực nào trong thiên hạ có thể bắt kịp. Bởi vậy, có người liền rút củi đáy nồi, dứt khoát dẫn dụ Đông Đường đem bí mật quốc gia phơi bày toàn thiên hạ; mà tính chất trọng yếu nhất của "thích khách" chính là "ẩn", do đó, một khi chuyện này xảy đến, thích khách sẽ không còn là thích khách nữa.
(Rút củi đáy nồi: Diệt cỏ tận gốc.)
"Thật mưu mẹo!" Nàng gật đầu, "Người nọ là ai?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Tào lão nhân nháy mắt, cười nói, "Chính là vị có sắc đẹp khuynh đảo Nam Tề của chúng ta, chính người đã tự tay sao chép bí thuật Đông Đường, cũng là người tự mình mai phục bao ngày, chịu đựng không ít khổ sở mới có thể trở về Nam Tề."
Thái Sử Lan giật mình...không thể nào!
Tào lão nhân vội vàng cầm một bao vải lên, không kiềm chế được nói, "Đã ba năm rồi ta không được gặp lão bà cùng hài tử, hiện tại cuối cùng cũng có thể về rồi!"
"Đợi đã! Ta không hiểu thứ này, hỏi ai bây giờ?" Thái Sử Lan lập tức giữ áo hắn lại.
"Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!" Lão Tào nhấc chân, "Đồ vật này là do hắn lấy về từ Đông Đường, ngươi không hỏi hắn, hỏi ta làm gì? Tránh ra! Tránh ra! Nếu còn không tránh ta liền cắn ngươi! Đã ba năm ta không gặp lão bà rồi đó!"
Thái Sử Lan vừa nới lỏng tay, lão Tào nhanh như chớp chạy đi. Thái Sử Lan nhìn theo bóng dáng hắn dần dần biến mất, trong lòng âm thầm hối hận, đáng lẽ vụ đánh cược hôm qua nàng phải bắt hắn đội bô lên đầu, sau đó quỳ lạy suốt đêm mới đúng!
Nàng cầm hai quyển sách trên tay, có chút mờ mịt. Về việc bồi dưỡng người có dị năng, hồi trước nàng cũng từng xem qua một ít, chính là loại tri giác siêu cảm quan - ESP (), cùng niệm động lực - PK (). Kỳ thật cái gọi là dị năng này, ai cũng sở hữu, chẳng qua đa số đều bị đóng kín mà thôi, còn mấy khóa học này nọ, chính là tìm cách đào móc, khai phá năng lực của con người. Trong truyền thuyết kể về các triều đại của Trung Quốc, cũng có đề cập đến hai nhà ẩn sĩ Phật giáo đã từng tự mình tu luyện thành công, sau đó có được bản lĩnh cao cường.
(ESP: viết tắt của Extra Sensony Perception, là trị giác siêu cảm quan, hay còn có một tên khác là giác quan thứ .
PK: Psychokinesis, chỉ khả năng di chuyển vật thể bằng cách sử dụng tâm trí.)
Mấy thứ này đều thuộc về nội tu, ba người bạn của nàng đã ở trong phạm vi thần thông từ lâu; Quân Kha và Văn Trăn là tri giác siêu cảm quan, Đại Ba thuộc loại niệm động lực. Chỉ có nàng là có được năng lực cực kì hiếm thấy - Phục nguyên.
Mỗi loại năng lực đều có phương pháp bồi dưỡng để nâng cao riêng, Thái Sử Lan lật lật cuốn sách trên tay, mãi đến trang cuối mới nhìn thấy hai chữ "Phục nguyên", nhưng mà phần này, không ngờ lại không trọn vẹn.
Vậy là uổng phí cả nửa ngày hay sao?
Thái Sử Lan lại mở cuốn còn lại ra, tìm đến trang có chữ "Câu hồn", rốt cuộc vẫn phân vân không biết có nên học hay không. Cái tên này thật mơ hồ, ai ngờ vừa tìm thấy, hóa ra lại là một loại dùng ý nghĩ để khống chế này nọ, phía cuối còn có một câu chú thích, "Thời khắc sinh tử, hết sức thần thông, câu hồn đoạt phách, không nam nhân nào có thể cưỡng lại."
Thời khắc sinh tử mới thể hiện thần thông? Rốt cuộc là cái loại thần thông gì? Lại còn không nam nhân nào có thể cưỡng lại?
Có thể đừng cẩu huyết như vậy được không?
Thái Sử Lan suýt nữa thì ném cuốn sách này bay xa vạn trượng, bỗng nhiên trong đầu nảy ra một ý, ánh mắt phát sáng? Quên đi, giữ lại chơi đùa chút cũng tốt.
Kích động tìm đến, cuối cùng lại nhận về kết quả như vậy, đổi lại là người khác sẽ không khỏi cảm thấy mất mát, nhưng riêng Thái Sử Lan thì vô cùng bình tĩnh, nàng nhét sách vào ngực áo, đi về phía Phù Trúc Xuy Tuyết. Khi đi qua sân luyện võ, hàn môn đệ tử trên sân đều quay lại nhìn nàng với ánh mắt phức tạp. Thái Sử Lan cũng không để ý, chậm rãi đi đến phòng Dung Sở, ai ngờ Triệu Thập Tam lại chạy ra, khéo léo từ chối.
"Chủ tử còn đang ngủ." Giọng điệu Triệu Thập Tam có phần kì lạ, lại còn ngẩng đầu nhìn trời, giống như Thái Sử Lan không có đứng trước mặt mà là ở phía trên vậy.
Thái Sử Lan cũng ngửa đầu nhìn trời, "Ta đến đưa tiêu thực hoàn". (thuốc viên giúp tiêu hóa. ^-^)
"Không phiền nàng..."Triệu Thập Tam còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói biếng nhác của Dung Sở từ trong phòng đã truyền ra, "Thập Tam, đi xem tổ yến của ta đã được chưa."
Triệu Thập Tam còn đang nhìn trời, hai mắt bỗng trợn trắng, tổ yến nào? Ở đâu ra tổ yến?
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, Thái Sử Lan đã đẩy cửa, bước thẳng vào trong.
"Ta không mặc quần áo..." Dung Sở uể oải nói.
"Dù sao cũng nhìn qua rồi."
"Nàng cảm thấy thế nào?"
"Cũng không khác lợn lõa thể là mấy."
"Thái Sử Lan, nàng là nữ nhân sao?"
"So với ngươi thì có vẻ giống nam nhân hơn."
Qua ba câu đối thoại, Thái Sử Lan đã vào tới giữa phòng, bên trong màn trướng thướt tha mờ ảo, Dung Sở đang tựa người vào chăn.
Trong đầu Thái Sử Lan chợt hiện một câu thơ.
Lưỡng cá hoàng oanh minh thúy liễu,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
( Hai cái oanh vàng kêu liễu biếc,
Hồng hạnh vượt bờ đón gió xuân.)
Màn gấm thướt tha, chăn tơ như tuyết, mái tóc người nọ so với tơ tằm lại càng trơn bóng, mượt mà, không bị mũ quan vàng ngọc bó buộc, thả xuống phủ kín bờ vai chỉ khoác áo mỏng, giống như một dòng nước đen bóng chảy dọc nền trời tuyết trắng.
Cặp mày hắn khẽ nhíu lại, Dung Sở hơi hơi cúi đầu, theo góc độ của Thái Sử Lan, có thể thấy được lông mày đen rậm của hắn, sau đó là sống mũi thẳng tắp như cán bút, sau đó là cổ áo rộng mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khiến cho người ta nhớ tới dãy núi bao phủ trong tuyết trắng, như ngọc mài thành.
Kỳ thật, người đẹp đau ốm cũng có vẻ đẹp riêng, cho dù chỉ là giả bệnh.
"Tiêu thực hoàn đâu?" Người đẹp giả bệnh nào đó cất tiếng hỏi.
Thái Sử Lan đi đến bên giường hắn, hơi cúi người, chỉ thẳng vào giữa hai đầu lông mày Dung Sở. Hắn ngẩn ra, nhìn thẳng mắt nàng.
Đầu ngón tay Thái Sử Lan nhanh như chớp dạo một vòng.
"Viên thuốc ở trong này." Nàng nói.
...
Dung Sở choáng váng. Trên đời này, không có gì khiến người ta có cảm giác như bị sét đánh hơn việc nữ nhân băng sơn bỗng nhiên bán manh.
"Ha..." Dung Sở nghiêng người về phía trước bỗng nhiên cười lớn, "Trời ạ..."
Hắn chụp một tay lên đệm, ván giường đều vì chấn động mà nảy lên. Tiếng cười vang vọng truyền xa, Triệu Thập Tam nghe được, vội vàng dẫn người chạy tới, len lén nhìn vào, xác định không có việc gì mới yên tâm rời đi. Hắn vừa đi còn vừa suy nghĩ - Có việc gì mà vui vẻ như vậy chứ? Ở cùng cái núi băng kia cũng có thể vui vẻ hay sao? Đời này còn chưa thấy qua chủ tử cười to như vậy đâu!
Triệu Thập Tam thật sự lo âu - Ở cùng nữ nhân điên kia lâu như vậy, có phải chủ tử cũng bắt đầu phát điên rồi hay không?
"Được...Được lắm...Quả là tiêu thực..." Dung Sở cuối cùng cũng thu lại tiếng cười, cầm lấy khăn ấm lau lau mồ hôi, khoan khoái tựa người ra sau, "Thuốc tốt, sau này mang tới nhiều vào."
Thái Sử Lan mặt không biến sắc, thu ngón tay về - nằm mơ!
Nàng thuận tay rút quyển sách kia ra, ném lên chăn của Dung Sở, "Hẳn là ngươi có bản đầy đủ?"
Dung Sở liếc nhìn cuốn sách, tựa tiếu phi tiếu, từ chối cho ý kiến, "Sao?"
"Tiêu thực hoàn đổi bản đầy đủ. Ta không nợ nhân tình."
Dung Sở lại cười, "Thuốc của nàng cũng thật đáng giá."
"Đương nhiên." Thái Sử Lan lạnh nhạt nói, "Đời này của ngươi cũng không nhìn được lần hai đâu."
"Cái đó không nói trước được." Dung Sở nhìn nàng, "Cuối cùng cũng có một ngày, nàng sẽ vì ta mà khóc, vì ta mà cười, vì ta mà thất tình lục dục đều hiện lên mặt, sau đó mỗi ngày đều cho ta ăn tiêu thực hoàn."
Nghe tới đây, ngay cả hai chữ "nằm mơ" Thái Sử Lan cũng lười nói, "Ngươi có đổi hay không?"
"Sao nàng biết ta có bản đầy đủ?" Dung Sở lười biếng tựa ra sau, lại dịch người vào trong, "Lại đây, ngồi xuống rồi nói."
Thái Sử Lan vẫn đứng yên, "Người tự mình ẩn núp ở Đông Đường trộm sách là ngươi? Ta không tin ngươi không trộm về bản đầy đủ. Nam Tề không có, chẳng qua là vì ngươi không muốn lấy ra mà thôi."
"Nam Tề là quốc gia của ta, vì sao ta phải giấu kín đồ vật này nọ?" Dung Sở hứng thú nhìn nàng.
"Hoặc vì muốn khống chế triều đình, hoặc vì lén bồi dưỡng thế lực, hoặc có tính toán khác." Thái Sử Lan hờ hững nói, "Tóm lại, đều là chuyện chó cắn chó, ta không có hứng thú."
"Nàng nói thật khó nghe, nhưng lại hiểu được chuyện chó cắn chó, rất có thiên phú." Dung Sở cũng không tức giận, nhàn nhạt nhướn mày, "Thái Sử Lan, nàng muốn bản đầy đủ cũng được, đi theo ta đi."
Thái Sử Lan không đáp lời, xoay người rời đi.
Bả vai lập tức bị Dung Sở tóm lấy, hơi thở quen thuộc lại thổi qua vành tai nàng, "Nữ nhân này, có đôi khi thật sự ngang bướng đến phát mệt."
Thái Sử Lan tiếp tục yên lặng.
"Thật ra nàng có thể dùng Cảnh Thái Lam uy hiếp ta." Dung Sở cười, "Nàng chỉ cần nói một câu, muốn bắt cóc Cảnh Thái Lam, ta sẽ phải ngoan ngoãn dâng lên toàn bộ tài sản."
"Ta sẽ không bao giờ dùng Cảnh Thái Lam uy hiếp ngươi."
"Vì sao?"
"Ngươi đã từ gặp qua mẫu thân nào lấy con mình ra uy hiếp kẻ khác hay chưa?" Nàng lạnh nhạt đáp lại, như một điều đương nhiên.
Phía sau, một hồi trầm mặc, giọng điệu Dung Sở nghe không ra vui giận, "Nó không phải hài tử của nàng, vĩnh viễn cũng không phải. Nếu nàng còn muốn sống, tốt nhất nên thu lại ý nghĩ này, xoay người từ bỏ đi thôi."
"Bên ngoài ngôi miếu đổ nát ở thành Đông Xương, một khắc khi ta bế nó lên, nó đã trở thành con ta rồi." Thái Sử Lan nói, "Ai cũng không thể phủ nhận."
Giọng nói Dung Sở có phần u ám, "Cho dù là...mẫu thân thật sự của nó?"
Thái Sử Lan trầm mặc. Ngay khi Dung Sở nghĩ nàng sẽ không trả lời, đang định tiến thêm một bước khuyên bảo, Thái Sử Lan bỗng lên tiếng.
"Phải."
Lúc này, lại tới lượt Dung Sở trầm mặc, thật lâu sau mới nói, "Nàng đã từng nghĩ đến thân phận của nó hay chưa?"
"Ta mặc kệ." Thái Sử Lan nói, "Ta chỉ biết, cho dù nó là ai đi chăng nữa, nó cũng là con ta."
Dung Sở cười khổ, "Nàng thật sự...có thể không để ý sao?"
Hai tay hắn hơi dùng sức, bóp lấy bả vai Thái Sử Lan, "Thói đời, nói không để ý cũng không sao, nhưng nếu như không có thực lực mà còn dám nói vậy, chính là ngu xuẩn."
"Cho nên, ngươi hãy giao bản đầy đủ cho ta."
Dung Sở yên lặng nhìn Thái Sử Lan, thật lâu sau mới nhoẻn miệng cười, "Được thôi. Nhưng nàng phải đáp ứng một yêu cầu của ta."
"Nói đi."
"Nghe lời ta nói, cùng ta tu luyện, ta nói cái gì chính là cái đó, ta bảo nàng làm thế nào...nàng phải làm thế đó..." Dung Sở nói chuyện lúc đầu còn thật sự nghiêm túc, sau đó càng nói càng cười đen tối, "Muốn nàng giơ chân nàng phải giơ chân, muốn nàng ra quyền..."
"Bốp". Thái Sử Lan đấm thẳng lên mũi hắn.
"Phải ra quyền?"
...
Dung Sở đưa tay sờ sờ mũi, nhìn vẻ mặt vô tình của nữ nhân bạo lực trước mặt, cười cười.
Nhộn nhạo nguy hiểm, giống như mạn đà la ẩn núp trong đêm tối.
Hắn lập tức trở tay, bắt lấy nắm tay nàng, nhẹ nhàng vung lên, "rầm" một tiếng, Thái Sử Lan đã nằm sấp trên giường.
"Muốn tư thế này." Hắn nói.
Thái Sử Lan cũng giơ tay lên, cũng không thèm biết là bắt được thứ gì, hung hăng kéo xuống. "Xoẹt" một tiếng, giống như có vật gì bị xé rách.
"Muốn tư thế này?"
Dung Sở khép vạt áo lại, vươn tay tóm lấy eo nàng. Thái Sử Lan ngửa người ra sau, khiến cho trang phục ở eo siết chặt lại, đường cong nơi đó khiến cả người hắn như cứng lại, "Muốn tư thế này."
Thái Sử Lan hung hăng xoay người, đối mặt với Dung Sở, nâng đầu gối lên, nhắm vào nơi nào đó giữa hai chân hắn, "Muốn tư thế này?"
Dung Sở nhanh nhẹn giữ lấy mắt cá chân nàng, kéo xuống, "Muốn tư thế này!"
Thái Sử Lan ngay tại chỗ xoay người, mặc kệ cổ chân vẫn ở trong tay Dung Sở. Nàng mặc kệ, dù sao Dung Sở cũng không dám làm tổn thương nàng. Mà Dung Sở thấy vậy cũng vội vàng buông tay, Thái Sử Lan thừa cơ trèo lên, đè trên người Dung Sở, ghì chặt cổ hắn, "Muốn tư thế này?"
"Hai người..."
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc truyền đến, mang theo vẻ nghi ngờ cùng kinh ngạc. Thái Sử Lan và Dung Sở đồng loạt quay đầu. Bên cạnh cửa, Lí Phù Chu đang đứng sững ở đó.
Dung Sở cười lớn, Thái Sử Lan giật mình, cảm giác được ánh mắt Lí Phù Chu có phần kỳ dị, Triệu Thập Tam đứng phía sau cũng trợn mắt há mồm, nàng chậm rãi cúi đầu nhìn xuống...
Phía dưới, Dung Sở quần áo không chỉnh tề, đầu vai lộ ra ngoài, nửa thân nằm trên giường, mà nàng lại đang cưỡi trên người hắn, ghìm chặt cổ Dung Sở.
Quả nhiên giống với hiện trường hoạt sắc sinh hương tươi mới, nóng bỏng.
"Chúng ta đang thảo luận về tư thế." Dưới thân nàng, Dung Sở mỉm cười nâng má, nghiêng đầu một góc bảy mươi độ vô cùng hấp dẫn, không hề xấu hổ nhìn về phía Lí Phù Chu.
Thái Sử Lan bò lên, ném chăn lên đầu Dung Sở, bình tĩnh đi ra.
"Ngày mai nhớ đến tiếp tục thảo luận." Dung Sở kéo chăn xuống, nửa gương mặt lộ ra, cười dài dặn dò.
Thái Sử Lan giẫm lên chăn hắn, nghênh ngang rời đi.
Nàng trở về phòng, mở cuốn sách Dung Sở vừa đưa ra, tìm kiếm mục "Phục nguyên". Trong sách cho rằng, trong cơ thể một người nào đó, khí cơ quá mạnh sẽ dẫn đến thể chất thay đổi, mà bởi phải duy trì sự cân bằng trong cơ thể, kinh mạch sẽ yếu đi, không chịu nổi cường độ tập luyện căng thẳng.
Dị năng Phục nguyên, nói đúng ra chính là một loại năng lực "Thuận hành" (Mọi người có thể hiểu na ná là xuôi dòng), một khi đã muốn đạt tới đỉnh cao, thì không thể từng bước rèn luyện để đi lên như thấu thị hay vi thị gì đó, mà chỉ có một cách duy nhất, chính là biến "Thuận hành" thành "Nghịch hành".
Nói cách khác, chính là biến "Phục nguyên" thành "Hủy diệt".
Thái Sử Lan đọc đến đây, lập tức cảm thấy hứng thú. Nàng không đâu bị đưa đến thế giới phức tạp này, lại không thể học võ, nửa bước cũng khó đi. Nếu như có thể làm cho vũ khí sắc bén trên thiên hạ đều bị hủy diệt, vậy năng lực này chính là một tấm bùa hộ mệnh quý giá rồi.
Bản đầy đủ mà Dung Sở vừa đưa nàng vô cùng tỉ mỉ chi tiết, bên dưới mỗi dòng đều có thêm chú giải, nàng muốn xem hiểu cũng không quá khó khăn. Thái Sử Lan nhìn kỹ nét mực mới mẻ sáng loáng, trong lòng không khỏi khẽ động.
Quyển sách này là do hắn chính tay cất giữ, vậy mấy chữ này là viết cho ai xem? Là nàng sao?
Mà nhìn mấy chữ này, rõ ràng là vừa mới viết. Là do hắn biết nàng cần đến, nên thức trắng đêm qua để viết sao?
Khó trách hai mắt Dung Sở ban nãy có chút thâm đen...
"Lan...Lan." Cảnh Thái Lam gối đầu lên đùi nàng, nghịch ngợm tượng đất, bỗng nhiên kéo ống tay áo nàng, nói, "Lan Lan, Lam Lam."
Thái Sử Lan cúi đầu nhìn xuống, thấy Cảnh Thái Lam nâng lên hai cái tượng đất, giống như dâng vật quý cho nàng xem. Chướng mắt chính là, tiểu lưu manh này lại dám nặn thêm tiểu đệ đệ cho tượng đất nam nhân, tượng nữ nhân thì lại thêm bộ ngực lớn.
Thái Sử Lan vươn tay, bắn gãy tiểu đệ đệ. Cảnh Thái Lam thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tái xanh, vội vàng dùng tay che kín đũng quần...
Nhận được cảnh báo từ phía Thái Sử Lan, Cảnh Thái Lam ủy ủy khuất khuất leo lên giường đi ngủ. Hiện tại, nó không dám động thủ, chỉ dám động mắt, nhìn chằm chằm bộ ngực của Ngọc Nha Nhi. Nhìn một hồi lâu, mới chảy nước miếng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngọc Nha Nhi đi ra khỏi cửa, đợi đến khi Thái Sử Lan đã về giường nghỉ ngơi mới chậm rãi trở về về nơi ở của mình.
Trong căn phong tối đen u ám, sớm đã có người chờ sẵn. Người nọ từ đầu đến chân hắc bào che phủ, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng nham hiểm, giống như cặp mắt lang sói lóe sáng trong đêm.
Ngọc Nha Nhai nhìn thấy hắn, cũng không có kinh ngạc, hơi hơi quỳ gối hành lễ. Người nọ gật gật đầu, nhìn về phía tiểu viện của Thái Sử Lan, "Thế nào?"
Giọng điệu của Ngọc Nha Nhi cũng bình ổn không kém, "Đã qua nhiều ngày quan sát, hẳn là đúng. Tật xấu của nó, cũng không có đứa trẻ thứ hai có thể có."
"Không thể tin nổi tin tức từ trong kinh là sự thật!" Trong đêm tối, giọng điệu nam nhân cũng có vài phần hưng phấn, nhẹ nhàng tán thưởng, "Nếu đã như vậy, việc này không thể chậm trễ thêm nữa. Chờ cho canh gác nới lỏng, lập tức động thủ."
"Vâng!"
Mà lúc này, trong phòng Dung Sở cũng đang diễn ra một màn đối thoại.
"Xem ra huynh quả nhiên không cần tiêu thực." Lí Phù Chu đặt bát thuốc xuống bàn, mỉm cười nhìn Dung Sở, "Có điều, công gia, huynh xác định nàng thật sự là phương thuốc của mình sao?"
"Huynh đã lâu không gọi ta như vậy." Dung Sở đứng dậy, vươn tay để Triệu Thập Tam khoác thêm y phục, hứng thú nhìn Lí Phù Chu, "Phù Chu, huynh muốn nhắc nhở ta cái gì?"
"Ta có chút không hiểu." Lí Phù Chu mỉm cười ôn hòa, lại có chút không đồng tình, "Nhìn ánh mắt của huynh, giống như là thích nàng, nhưng hành động, lại giống như đang hại nàng."
Dung Sở trầm mặc hồi lâu, mỉm cười nhướn mày, "Nhìn ánh mắt huynh, giống như cũng có vài phần thích, nghe giọng điệu, dường như đang ghen."
"Nếu như huynh vì sự ghen ghét của ta mà cách xa nàng một chút, ta cũng không để ý mà thừa nhận." Lí Phù Chu cười.
"Chỉ có điều, huynh không có." Dung Sở chậm rãi nói, "Phù Chu, ta rất hy vọng huynh thật sự động tâm. Nhưng mà, ta biết, trừ Vãn Thường..."
"Vút", thanh gươm treo trên vách tường bỗng nhiên bay lên, vẽ nên một đường cong nhàn nhạt trong không trung, hướng thẳng về phía mi tâm Dung Sở.
Sát khí lạnh thấu xương ngập tràn mũi kiếm, ngập tràn đáy mắt Lí Phù Chu, hắn duỗi tay ngự kiếm, toàn thân như bốc lên nhiệt nóng.
Dung Sở bất động, ngay cả nhíu mày cũng không có, kiếm quang phản chiếu đôi mắt hắn, lạnh nhạt như nước.
"Năm năm trước huynh vì nàng rút kiếm chỉ về phía ta, năm năm sau vẫn như vậy." Hắn nói, giọng điệu hiu quạnh, "Hóa ra, cho tới bây giờ, huynh vẫn đứng yên một chỗ, chưa từng rời đi."
Không gian yên ắng, xơ xác tiêu điều. Thật lâu sau, sống lưng căng ra của Lí Phù Chu mới chậm rãi buông lỏng. Hắn vung tay, trường kiếm ngâm khẽ, bay về nơi xa. Lĩ Phù Chu hơi khom người, có chút áy náy, cười, "Thật có lỗi."
Dung Sở nhìn nụ cười của hắn, đáy mắt xẹt qua tia u tối, lập tức chuyển để tài.
"Trong triều có chuyện gì sao?"
"Không có, hết thảy như thường. Thái hậu nói gần đây bệ hạ cảm phong hàn, trong khi tĩnh dưỡng không nền vào triều. Dù sao nàng buông rèm chấp chính đã quen, phía trước ngự tọa có người ngồi hay không, cũng chẳng ai để ý nữa. Có điều, tam công cũng đã cảm thấy có điểm bất thường, lần lượt gửi thiệp tới phủ chúng ta, đều bị ta khước từ." Vẻ mặt Lí Phù Chu cũng đã khôi phục như thường, chậm rãi nói.
"Ta tới doanh Nhị Ngũ là bí mật, hiện tại bốn phía nơi này đều đã được người của ta trông coi nghiêm mật, ai cũng muốn ra không được, muốn vào không xong. Chỉ là, trên đời này không có bức tường nào ngăn được gió lùa, có lẽ, Tôn Chính Huệ rất nhanh sẽ có hành động."
"Vì sao huynh lại..."
"Ta muốn xem xem, rốt cuộc Tôn Chính Huệ đang âm mưu chuyện gì." Dung Sở cười lạnh, "Ba tháng trước, ta từng gặp qua một tiểu thái giám trong cung Cảnh Dương, còn nói chuyện cùng hắn mấy câu. Sau đó, đến khi ta vào điện, người này đã biến mất từ bao giờ. Vốn ban đầu ta còn không để ý mấy câu hắn nói, về sau cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy mấy lời có đó còn có thâm ý sâu xa. Hơn nữa, chuyện này...Tôn Chính Huệ, lòng dạ nàng ta...cũng thật tàn độc..."
"Có điều, để người kia lưu lạc bên ngoài, khó tránh khỏi rơi vào tầm mắt của kẻ có tâm tư. Huynh cũng biết, hai năm nay, triều đình đã có ý dụng binh với Ngũ Việt; tính tình người Ngũ Việt kiêu ngạo, mấy năm gần đây lại cấu kết cùng Tây phiên, dần dần không còn nghe theo mệnh lệnh trong triều, trước đó không lâu lại chém đặc sứ của Khang vương. Hiện tại, đã có một phái chủ chiến ngày đêm khuyên bảo thái hậu dụng binh với Ngũ Việt, để họ thấy rõ uy nghiêm Thiên triều. Với tình hình này, khó lòng đảm bảo không có thám tử Ngũ Việt và Tây phiên ẩn núp ở biên giới Nam Tề, vạn nhất..."
"Cho nên ta mới đích thân ở lại nơi này." Dung Sở nhìn về phía phòng của Thái Sử Lan, "Đồng thời để huynh cũng tới đây."
"Hai chúng ta ở đây, cũng không phải việc gì to tát." Lí Phù Chu lắc đầu, "Vấn đề đáng quan tâm là người kia cũng ở đây, huynh và ta lại không hộ tống hắn về kinh, đây chính là tội lớn mất đầu. Nếu sư sau này thái hậu hỏi tới, biết nói thế nào đây?"
"Nàng sẽ hỏi sao?" Dung Sở cười, sóng mát lưu chuyển, "Nếu như nàng thật sự hỏi tới, vậy ta đương nhiên giải thích rõ ràng. Ta sẽ nói, ta vừa mới phát hiện chuyện này, đang định phụng giá về kinh. Nhưng việc này cần tính toán cẩn thận, bí mật mà làm, cho nên nếu có gì chậm chạp, mong thái hậu nương nương thứ tội."
Ngữ khí hắn nhẹ nhàng bay bổng, vừa cười vừa nói tiếp, "Có điều, vấn đề hiện tại chính là, nàng không hỏi, luôn luôn không hỏi. Bởi vậy, ta còn cần lén lén lút lút hành sự sao?"
Lí Phù Chu không nói nữa, Dung Sở tùy ý vỗ vai hắn, "Phải rồi, nếu như đoán không sai, hẳn là thái hậu nương nương của chúng ta cũng sắp phái người tới "có quốc sự cần xin ý kiến quốc công" rồi, lại đoán thêm một cái, người tới sẽ là ai nhỉ? Liệu có phải Kiều đại tài nữ bỉ hoa giải ngữ, bỉ ngọc sinh hương của chúng ta hay không đây?
(Bỉ hoa giải ngữ, bỉ ngọc sinh hương: đem so với hoa, như hoa biết nói; đem bì với ngọc, như ngọc tỏa hương.)
Nói đến phần sau, ý cười trên môi Dung Sở giống như trêu đùa. Lí Phù Chu ho khan một tiếng, xoay người rót trà, "Tại hạ ngu dốt, không có khả năng tiên tri như quốc công. Cho nên, đoán không ra."
"Đoán không ra cũng không sao." Dung Sở cười đến ôn nhu, chỉ chỉ tay vào ngực, "Chỉ cần không đoán người không nên đoán là được rồi."
Lí Phù Chu lẳng lặng uống một ngụm trà, giương mắt nhìn hắn, "Ai là người không nên đoán?"
"Huynh biết."
"Nàng không cần đoán." Lí Phù Chu chăm chú nhìn ly trà, ánh mắt ôn hòa, "Bề ngoài nàng cứng rắn, lạnh nhạt, kỳ thật nội tâm trống rỗng cũng cô độc. Nàng không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần sự quan tâm, ấm áp."
"Huynh dường như hiếu rất rõ nàng." Dung Sở lại bắt đầu cười, không rõ ý tứ, "Ta khuyên huynh một câu, nếu như đã hiểu rõ chính mình, vậy thì đừng vung vẩy bừa bãi sự ôn nhu của huynh khắp nơi như thế. Huynh phải hiểu, nữ nhân đều là tơ lụa xa tanh, nếu như huynh dịu dàng vân vê, nàng liền ngoan ngoãn phục tùng, tới lúc đó, huynh lại không thương nàng, muốn thoát cũng không xong. Huynh tàn nhẫn vứt bỏ, sau đó chẳng lẽ lại muốn ta thay huynh nhặt về?"
"Chuyện này không phiền quốc công lo lắng." Lí Phù Chu nhẹ nhàng nói.
Dung Sử yên lặng, ánh mắt như cảnh chiều hôm, tối đen cùng u ám. Dáng vẻ Lí Phù Chu lại vẫn như cũ, ôn hòa, sạch sẽ, giản dị cùng ân cần, ánh mắt như hồ nước mùa thu.
Hai ánh mắt đẹp, hai người hai vẻ, đứng chung một chỗ vô cùng hài hòa, chỉ có điều không khí như bỗng nhiên phát ra âm thanh "lốp bốp".
Ngay khi không gian còn đang chìm đắm trong lửa điện, trong khi Dung Sở chuẩn bị nổi giận, bỗng một tiếng nổ từ phòng Thái Sử Lan truyền đên!
"Thái Sử Lan!"
"Vù" một tiếng, hai bóng người trắng bạc cùng lam nhạt lập tức biến mất...