Editor: Imelda Phạm
Thái Sử Lan vào trong phòng, liếc mắt thấy trên giường không có ai thì không khỏi kinh hãi. Chỉ lơ là chốc lát như vậy, Cảnh Thái Lam đã bị bắt đi rồi?
Không thể nào, sự việc đã kinh động những người bên ngoài, tứ phía có người bao vây, sát thủ cũng đã bị bắt cả, không ai có thể vào đến nơi này.
Thái Sử Lan đá đá chân giường, nói "Ra đi! Người đi rồi!"
Dưới gầm giường vang lên mấy tiếng "lạch cạch". Một cái đầu to đầy bụi bặm chậm rãi thò ra, sợ hãi nhìn ngó xung quanh, lại nhìn Thái Sử Lan. Nàng chống hai tay lên đầu gối, nghiêng người nhìn ánh mắt hoảng loạn của đứa nhỏ. Một lúc lâu sau, nàng dang tay về phía nó.
Cảnh Thái Lam lập tức bò ra ngoài, nhào vào lòng nàng, đầu tròn cọ loạn.
Thái Sử Lam xoa đầu nó, nói: "Ta sẽ không để kẻ khác tiến vào, con không cần trốn dưới giường."
Cảnh Thái Lam ngước mắt nhìn nàng, "Không muốn...Không muốn..."
"Nàng ta là ai?"
Cảnh Thái Lam giống như không muốn nói, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng lên tiếng, "Mẫu thân thích nàng...Nàng là người của mẫu thân...So với con, còn..."
"Con cũng nên trở về rồi."
"Không muốn!"
"Có lẽ hiện tại nàng còn chưa biết con ở đây, nhưng cuối cùng cũng sẽ biết." Thái Sử Lan xoa mặt hắn, "Ta không thể ngăn cản."
"Không muốn!" Cảnh Thái Lam nhảy lên đùi nàng, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy vạt áo Thái Sử Lan, vừa giậm chân vừa nhìn chằm chằm nàng, "Người gạt con, người gạt con!"
Thái Sử Lan nhíu mày nhìn đôi mắt rưng rưng của nó, ánh mắt Cảnh Thái Lam tràn ngập hoảng sợ cùng cự tuyệt.
Nàng biết, biết nó cô đơn lẻ loi, không được yêu thương; biết nó chỉ mới hai, ba tuổi, nhìn qua giống như có trong tay hết thảy mọi thứ, nhưng thật ra cái gì cũng mất hết; biết nó có người thân, nhưng lại giống như không có; cũng biết trên người nó có ám độc đang chậm chạm phát tác, Dung Sở vẫn luôn luôn âm thầm giúp nó loại trừ.
Cũng chính bởi nguyên nhân cuối cùng ấy, nàng không cần biết thân phận thật của nó, chỉ muốn giữ nó bên người.
Nhưng mà, chuyện vừa phát sinh ban nãy đã khiến nàng hiểu ra một điều, nàng không có năng lực bảo vệ nó; nếu như cứ bướng bỉnh giữ nó bên mình, lại chính là hại nó.
Xung quanh thân nó là vòng xoáy, những người bên cạnh đều có tâm tư sâu kín, có thế lực vô cùng hùng mạnh, nàng không sợ bị cuốn vào biển sâu, chỉ lo hại nó chìm nghỉm.
"Người gạt con, người gạt con!" Cảnh Thái Lam giẫm mạnh lên chân nàng, khiến cho nơi đó đau nhức không thôi.
Nhìn thấy nàng vẫn cứ yên lặng như cũ, Cảnh Thái Lam rốt cuộc cảm nhận được nguy cơ chân chính trước mặt, hoảng sợ trợn mắt, bỗng nhiên thét chói tai, "Cứu mạng! Cứu mạng!"
"Rầm" một tiếng, Triệu Thập Tam đã sớm chờ ngoài cửa sổ lập tức xông vào, "Có chuyện gì? Có chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì." Thái Sử Lan đẩy Cảnh Thái Lam ra. Tiểu tử kia tuyệt vọng ngước nhìn nàng, tầng ầng ậc trong mắt rốt cuộc lã chã rơi xuống.
Nước mắt nó long lanh sáng lên trong đêm tối, lại như từng mũi dao nhọn khoét sâu trái tim nàng. Thái Sử Lan hoảng hốt, nhớ lại lần đầu gặp nó, nhớ lại quãng thời gian qua, đều là nàng cứng rắn sửa đổi khuyết điểm cho nó, tuy rằng đã hết sức chú ý, nhưng với một đứa nhỏ hai tuổi quen sống trong nhung lụa mà nói, vẫn là vô cùng hà khắc, nhưng nó cũng chẳng mấy khi khóc lóc.
Mà giờ khắc này, nó lặng lẽ chảy nước mắt, không nói một lời, so với việc điên cuồng gào khóc, liều mạng giậm chân, còn khiến nàng đau lòng hơn rất nhiều.
Thái Sử Lan lại nhớ tới ngày nàng nhặt được Yêu Kê, nó cũng vùi đầu vào khuỷu tay nàng, yên lặng rơi nước mắt như thế...
Thái Sử Lan gõ tay lên cửa sổ, hỏi Triệu Thập Tam, "Kiều Vũ Nhuận kia là ai?"
"Nữ quan nhất đẳng, phụ tránh việc ghi chép cho thái hậu." Triệu Thập Tam khiêu khích nhìn nàng, "Có tài thơ văn, tinh thông nhạc lý, đa tài đa nghệ, thành thục chính vụ. Được xưng là tài nữ đệ nhất lệ kinh, được hoàng thái hậu vô cùng yêu thích, cũng là họ hàng xa của thái hậu. Hai năm qua, vì thái hậu tham gia chính sự, quyền hành cực lớn, còn có người gọi nàng là "Hồng nhân thủ phụ."
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn vẻ mặt hưng phấn của Triệu Thập Tam - vui sướng cái gì nào? Nghĩ có trò hay để xem sao? Suy nghĩ qua nhiều rồi nha!?
"Nàng ta tới đây làm gì?"
"Kiều tiểu thư đi cùng thái giám truyền chỉ tới đây, nàng tự do ra vào nơi này. Ai biết nàng muốn làm gì." Triệu Thập Tam liếc nàng một cái, kéo dài giọng, "Hoặc là tới thăm quốc công, hoặc là đàm luận thơ văn với Lí đại tổng quản. Trong kinh, Kiều tiểu thư vô cùng gần gũi với vương công quý tộc, nhất là Lí đại tổng quản, được gọi là thi đàn song bích, vô cùng xứng đôi."
"Ừ." Thái Sử Lan gật đầu.
Triệu Thập Tam nhìn vào mắt nàng - Đỏ mắt chưa? Đỏ mắt chưa?
"Mang mấy cái mặt nạ cho đến đây." Thái Sử Lan lên tiếng, lời nói chẳng chút liên quan.
Triệu Thập Tam hoàn toàn không theo kịp tư duy nàng, sửng sốt hơn nửa ngày, cuối cùng ngây ngốc nói, "Mặt nạ?"
"Phải, loại mặt nạ giống như da người ấy." Thái Sử Lan gật đầu, "Mang mấy cái đến đây."
"Ngươi cho rằng đấy là bánh đậu xanh sao? Muốn làm ra một cái, bậc thầy tay có nghề tốt nhất cũng cần mấy tháng, thậm chí một năm công sức mới có thể hoàn thành, trải qua hơn mười công đoạn phức tạp rồi..."
"Ba cái, nhanh chút!"
"Không có nhiều như vậy..."
"Cảnh Thái Lam." Thái Sử Lan nói, "Ta dẫn con đi gặp Kiều Vũ Nhuận, sau đó hai ta đường ai nấy đi"
"Ta phải chết...Ta phải chết..." Nước mắt Cảnh Thái Lam chút xuống như mưa, rút đai lưng ra, gắng sức ném lên xà nhà cách nó tám trượng, "Đừng cản ta, ta phải chết..."
Triệu Thập Tam liên tục dập đầu lên bệ cửa, "Ngài đừng làm vậy...đừng làm vậy...Ta đi lấy...Ta đi lấy ngay!"
Triệu Thập Tam dùng tốc độ ánh sáng lao nhanh ra ngoài. Thái Sử Lan ngồi xuống, giật lấy thắt lưng của Thái Sử Lan, nó ngơ ngác nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn hy vọng.
"Một khóc, hai náo, ba treo cổ, đều là chuyện nữ nhân hay làm." Thái Sử Lan nói, "Nếu như vừa rồi Triệu Thập Tam không rời đi, con sẽ làm thế nào? Chết thật sao?"
"Ah." Cảnh Thái Lam suy nghĩ một chút, "Vậy con sẽ khóc tiếp. Hắn sẽ nghe chứ?"
"Dù cho con có muốn trần truồng chạy loạn khắp nơi, hắn cũng phải nghe. Con cũng phải nghĩ rằng, dù cho con có muốn làm gì đi chăng nữa, mọi người nhất định đều phải nghe theo." Thái Sử Lan nói, "Vĩnh viễn không được hoài nghi chính mình, nếu như con hoài nghi mình, người khác cũng sẽ hoài nghi."
"Ah." Cảnh Thái Lam ôm cổ nàng, thì thầm, "Lan Lan...Người vẫn đang dạy con...Người sẽ không đuổi con đi...Đúng..."
"Sớm muộn gì chúng ta cũng phải xa cách." Thái Sử Lan nói, cảm giác đứa nhỏ tron ngực cứng lại, hai cánh tay nàng dùng sức một chút, "Nhưng mà không phải hiện tại."
Dung Sở dám để Cảnh Thái Lam ở bên nàng, vì sao nàng lại không dám?
Không đủ mạnh sao? Chỉ cần nỗ lực rèn luyện là được!
Làm cho con nít khóc không phải chuyện nữ nhân nên làm, làm nam nhân khóc còn tạm được.
"Nếu có một ngày con phải rời đi." Thái Sử Lan nói bên tai nó, "Con không được khóc, mà nhất định phải khiến những kẻ ép buộc con phải khóc."
"Con biết rồi." Cảnh Thái Lam lẩm bẩm, "Con sẽ trưởng thành, khiến cho người không thích con khóc, khiến cho người vĩnh viễn không phải khóc."
Thái Sử Lan ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, hít hà mùi thơm ngòn ngọt quanh người nó. Một lúc lâu sau, nàng cọ nhẹ gò má lên trán Cảnh Thái Lam. Mặc dù cùng nhau chung sống đã lâu, nhưng nàng rất ít khi tiếp xúc da thịt với nó. Bởi vậy, lúc này, Cảnh Thái Lam thụ sủng nhược kinh, đôi mắt long lanh mở lớn, nhìn nàng hồi lâu, sau đó mới chậm chạp thơm lên má nàng.
(thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ)
...
Khi Triệu Thập Tam quay lại, liền thấy được một màn "mẹ con" lẳng lặng ôm nhau, mặt tiếp mặt bên kia cánh cửa. Trong phòng không đốt đèn, ánh trăng lờ mờ chiếu vào, hai người một lớn một nhỏ lặng im như pho tượng, đường nét nhấp nhô mềm mại. Ánh sáng mờ nhạt soi lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thái Sử Lan, nhu hòa mà ấm áp.
Triệu Thập Tam hơi hoảng hốt. Hắn là cận vệ bên người Dung Sở, theo hắn ra vào khắp chốn, cũng từng gặp qua không ít cảnh mẹ con chung đụng tình cảm như vậy, nhưng đối với hai người trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút tang thương.
Chẳng qua cũng chỉ là người qua đường bất ngờ gặp gỡ, lại không nghĩ tới có ngày sẽ nương tựa vào nhau.
Duyên phận giữa người với người, quả nhiên kỳ diệu không thể nói hết.
Triệu Thập Tam trước sau vẫn không hiểu, cũng không đồng ý với việc làm của quốc công, lúc này lại đột nhiên cảm thấy, để Cảnh Thái Lam ở bên người Thái Sử Lan, có lẽ là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Chỉ là...Hắn yên lặng thở dài, gõ vào cửa sổ.
Thái Sử Lan ôm Cảnh Thái Lam đi qua. Triệu Thập Tam suy nghĩ một chút, không nỡ mà lôi ra một hộp nhỏ tinh xảo, nói: "Trong này là tuyệt phẩm do sư phụ Thất Khiếu Đồng làm ra, đều là vật quý đã thất truyền từ lâu. Ban đầu ta chỉ muốn đưa ngươi một cái, chậc, lúc này cho ngươi hết đấy, không cần cảm..."
"Rầm." Cửa sổ mạnh mẽ đóng lại, suýt nữa đập gãy mũi hắn.
Triệu Thập Tam điên cuồng cào cào trên khung cửa - Hắn sai rồi! Vừa rồi cảm động cái rắm gì? Nữ nhân này nhất định không phải người! Chính là khối đá từ chín tầng mây rớt xuống thì có!
...
"Cảnh Thái Lam." Thái Sử Lan đưa một cái mặt nạ xấu nhất cho nó, "Muốn ở lại, phải cải trang xấu xí, nếu không thì con cứ xinh đẹp mà trở về, tự chọn đi!"
Tiểu lưu manh đáng yêu nào đó nhìn cái mặt nạ, mắt nhỏ, mũi tẹt, miệng rộng,... Nó không đành lòng nhắm tịt hai mắt, thống khổ gật đầu.
Thái Sử Lan hài lòng cất miếng mặt nạ đi, lại lấy ra một cái mặt nạ trẻ con thanh tú khác đeo cho nó. Cảnh Thái Lam vẫn nhắm mắt, không chịu nhìn ngắm. Thái Sử Lan cũng không nói gì, lại thấy nó có chút khó chịu kéo kéo viền mặt nạ, nghiêm nghị nói, "Một là đeo tử tế, hai lá tháo ngay xuống, sau đó rời đi. Đã làm một chuyện, nhất định phải làm đến cùng."
Cảnh Thái Lam dừng tay lại, nhào vào ngực nàng, giọng nói non nớt vang lên, "Lam Lam hơi khó chịu, nhưng mà hết rồi, rất thoải mái.
Thái Sử Lan dang tay ôm nó, không tránh khỏi chua xót trong lòng. Nàng biết chứ, một khi đã đeo thứ này lên, mặc dù chất lượng có tốt đến đâu, cũng khó tránh khỏi việc không thoải mái. Có lẻ tiểu tử này trước giờ chịu nhiều oan khuất, sớm đã có thể sát ngôn quan sắc rồi.
(Sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.)
Nhưng mà nghĩ kỹ cũng đúng, nếu như hiện tại không để nó tự mình trải nghiệm cái loại khó khăn ưu phiền đời người, thì ở nơi tôn vinh bẫy rập, kim ngọc lao lung, mặt người dạ thú như nơi đây, nó sẽ chết càng nhanh mà thôi.
"Thật ra chỉ cần con giả bộ làm một người khác giống chút." Thái Sử Lan vỗ vỗ mặt nó, "Nàng ta sẽ không nghi ngờ. Bây giờ nghĩ xem, con cảm thấy một người rất xấu sẽ có dáng vẻ thế nào?"
Cảnh Thái Lam suy nghĩ hồi lâu, nháy nháy mắt, thăm dò hỏi, "Rất sợ..."
"Vì sao?"
"Sợ xấu sẽ bị bắt nạt..." Cảnh Thái Lam mấp máy miệng.
"Vẻ mặt không thể thẳng thắn như thế."
"Không thẳng thắn?"
"Phải."
"A...Có lẽ là..." Con ngươi Cảnh Thái Lam nhanh như chớp thay đổi, "ngại ngùng..."
Thái Sử Lan gật đầu, Cảnh Thái Lam mỉm cười.
Tiểu tử kia vô cùng hứng thú, không thèm để ý tới mặt nạ xấu đẹp gì nữa, tự mình ngồi một chỗ cân nhắc "sắm vai" nhân vật thế nào cho đạt. Nghĩ một hồi, nó khanh khách cười lên, tiếng cười vô cùng xấu xa.
Thái Sử Lan liếc nhìn dáng vẻ tự đắc của Cảnh Thái Lam, nghĩ thầm - quả nhiên là trời sinh gian xảo, cũng không biết di truyền từ ai.
...
Thái Sử Lan đợi cho tiểu tử kia ngủ say, sau đó chính mình lại mất ngủ, ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, nghĩ thầm, cái này cũng không phải kế lâu dài. Trước đó nàng không rõ thân phận Cảnh Thái Lam, tùy ý đem nó đi khắp nơi, gặp qua gần như tất cả người trong doanh Nhị Ngũ. Hiện tại, nếu như thay đổi mặt nạ, cũng chỉ có thể lừa gạt Kiều Vũ Nhuận, vẫn không thể rời khỏi Phù Trúc Xuy Tuyết nửa bước. Mà Cảnh Thái Lam còn nhỏ, không thể cứ bị nhốt ở một chỗ mãi như vâỵ.
Chợt nhớ tới doanh Nhị Ngũ dường như mỗi năm đều sẽ cho người ra ngoài kiểm tra tiến độ luyện tập, trên thực tế là giống với thực tập ở hiện đại. Những người này sẽ tạm thời đảm nhiệm các chức vụ công văn, nha dịch, tuần kiểm ở các thành trì lân cận, thể hiện năng lực bản thân sau một thời gian nhập ngũ. Có điều, phải học tròn một năm mới có thể xuất doanh kiểm tra tiến độ, hiện tại nàng cũng chưa đủ tư cách. Bất quá, nàng cũng có thể xem là học sinh đặc biệt của doanh Nhị Ngũ, không thuộc khoa nào, ngay cả lão sư cũng đã chạy trốn mất dạng, có lẽ yêu cầu được thực tập sớm cũng không sao nhỉ? Đến lúc đó, nàng len lén đem Cảnh Thái Lam đi cùng là được.
Kiều Vũ Nhuận còn mang trong mình trách nhiệm, cứ coi như hiện tại ngàn dặm xa xôi tới đây theo đuổi nam nhân, cũng sẽ không nán lại lâu, chỉ cần lừa dối qua được ải này, về sau có lẽ cũng không cần lo lắng nữa.
Thái Sử Lan nghĩ đến đầy, trong lòng như trút được gánh nặng, đang định lên giường đi ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn đinh đang truyền tới.
Lúc này, ồn ào náo động đã dứt, hộ vệ cao cấp của Dung Sở đã sớm bắt giữ đám sát thủ, cũng không biết lôi đi đâu tiến hành thẩm vấn, thi thể Ngọc Nha Nhi cũng bị mang đi, mặt đất đều được dọn dẹp sạch sẽ, đám đệ tử trong doanh đã say giấc nồng. Trước lúc bình minh, không gian yên tĩnh như tờ. Vậy nên, tiếng đàn dù có êm tai thế nào, cũng đều khiến người ta cảm thấy thật là phá hỏng phong cảnh.
Thái Sử Lan lắng nghe âm thanh, hóa ra là từ Tây sương truyền đến. Tây sương vốn ở giữa phòng nàng cùng Lí Phù Chu, trước giờ không có người ở, hiện tại, lại có ánh nến vàng nhạt le lói, bóng người mảnh dẻ phản chiếu lên khung cửa.
Mà Thái Sử Lan thì cầm kỳ thi họa một chữ cũng không biết, nghe được một lúc, cảm thấy vừa chướng tai, vừa u oán - thế nào? Muội chỉ trà xanh cần thu hút sự chú ý của Lí Phù Chu?
Cơ mà, nàng thì cần ngủ!
"Rầm" một cái, Thái Sử Lan đẩy cửa sổ, ló đầu ra ngoài, hét lớn, "Lý Phù Chu! Kiều tiểu thư đánh đàn gọi huynh về để an ủi!
...
"Két" tiếng đàn lập tức ngưng lại, bốn phía lặng im như chết. Một hộ vệ còn đang vừa ngáp vừa treo rèm, thân người bỗng cứng đờ...
Sát vách, Dung Sở đang ứng phó với thái giám trong cung, đột nhiên bật cười, Lí Phù Chu đang ngồi ngay ngắn, không nhịn được mà ho khan.
Lát sau, đèn tắt, người tản, mỹ nhân bên kia đã được người ta dìu xuống.
Thái Sử Lan hài lòng.
Đi ngủ!