Phòng đấu giá Tinh Huy là phòng đấu giá lớn nhất thành Tây Tác. Mỗi tháng đều sẽ có một buổi đấu giá kim phẩm, bên trong có thể sẽ xuất hiện đủ loại bảo vật, cũng sẽ hấp dẫn toàn bộ ánh mắt thành Tây Tác.
Ngày hôm nay cũng không phải là ngày đấu giá, bởi vậy cửa có chút vắng vẻ, hai thủ vệ đại hán cường tráng nói chuyện cũng có chút buồn chán.
Đột nhiên, một nam tử thanh niên dáng vẻ anh tuấn, xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Người hắn cao gầy, mặc áo choàng rộng lớn, trên đầu còn trùm mũ, chỉ có thể nhìn thấy sóng mũi thẳng cùng đôi môi mỏng, cũng đã khiến người ta kinh diễm.
Hắn đi vào, hơi cúi đầu, giọng nói hơi khàn một chút.
“Phòng giám định bảo vật của các ngươi ở đâu? Ta đến để đấu giá bảo vật.”
Hai đại hán nhìn nhau một chút, thấy tiểu tử này, giấu đầu lòi đuôi, không biết có bảo vật thật sự không cũng khó nói đấy?
“Ngươi muốn đấu giá bảo vật gì?” Một đại hán cất giọng thô ráp hỏi.
Nam tử trẻ tuổi kia dừng một chút, dường như có chút do dự.
“Đan dược? Nội đan Ma Thú? Hay vũ khí? Ngươi nói ra thì chúng ta mới đánh giá tốt nên để ngươi vào phòng giám định bảo vật nào chứ.” Một đại hán khác cũng có chút thiếu kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ như vậy, không phải là đến trộm đồ đấy chứ?
Có điều phòng đấu giá vốn nổi tiếng là khu vực bụi bẩn, bọn họ cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt mà thôi, nói như vậy, cũng chỉ là muốn tra ra tin tức mà thôi. Nếu như thật là bảo vật thì họ sẽ nhận lấy.
Nam tử trẻ tuổi kia rốt cuộc lên tiếng lần nữa: “Đúng… Đan dược.”
“Cái gì?”
Hai người kinh hãi, liếc nhìn nhau, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Mời theo ta.”
Một đại hán dẫn nam tử trẻ tuổi kia đi vào bên trong.
Nhưng một kẻ khác lại nghi ngờ không thôi nhìn bọn họ rời đi. Đan dược, thứ này, một khi xuất hiện đều sẽ khiến người người náo động, nam tử này lại có ư?
Theo đại hán kia đi một lúc, rẽ ngoằn ngoèo mấy cái, rốt cục cũng đến được cửa một căn phòng.
Lúc này, rõ ràng thái độ đại hán kia khác biệt. Hơi khom lưng, hướng vào bên trong cung kính nói.
“Liễu Đại sư, có khách quý.”
Bên trong truyền ra một giọng nói già nua: “Ồ? Mời vào đi.”
Đại hán càng cung kính khom lưng hành lễ hơn, cho dù không ai trông thấy, cũng vẫn tôn kính một mặt như cũ, sau khi hành lễ mới lui ra.
Nam nhân trẻ tuổi kia xem xét tình cảnh này, nhìn đến phía đối diện, chính là luyện dược sư duy nhất phòng đấu giá Tinh Huy, Liễu Sơn.
Không chậm trễ nhanh chóng nhấc chân đi vào.
Vừa vào trong chính là một mùi thuốc nhàn nhạt xông lên mặt.
Người luyện chế đan dược cấp cao thì mới có mùi thơm.
Một ông lão ngồi ở phía sau cái bàn đối diện, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Ngồi đi.”
Nam tử trẻ tuổi theo lời ngồi xuống.
Lúc này ông lão mới giương mắt lên, nhìn người này một chút, nhưng cũng chỉ nhìn thấy là một hình dáng thanh tú thôi.
Nói vậy là không muốn tiết lộ thân phận.
Ngược lại chuyện này cũng bình thường, ông cũng không hỏi nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi muốn bán đấu giá Đan dược gì?”
Thanh niên trẻ không trả lời vấn đề của ông, mà ngược lại mở miệng hỏi.
“Nơi này của các ông, có thể phân biệt nhiều nhất cấp bậc đan dược cỡ nào?”
Chân mày Liễu Sơn cau lại, lúc này mới quan sát tỉ mỉ người bí ẩn trước mặt.
Một lát sau, thần sắc ông nhàn nhạt nói: “Này phải xem đồ vật của ngươi. Ta là luyện dược sư cấp hai, có thể phân biệt đan dược cấp ba. Chẳng lẽ ngươi… có thể vượt qua giới hạn này?”
Lời ông nói đơn thuần chỉ là chuyện cười, phải biết toàn bộ thành Tây Tác, cũng đã nhiều năm chưa từng xuất hiện đan dược cấp hai trở lên. Đối với nam nhân thần bí này, ông cũng không có cảm giác gì, hắn có thể lấy ra đồ vật gì khiến ông giương mắt nhìn.
Nam nhân bí ẩn đối diện trầm mặc một chút, mới lấy một bình ngọc từ trong tay áo ra.
“Ông nhìn một chút, đan dược này là cấp mấy. Khoảng chừng ở chỗ các ông có thể cho được giá bao nhiêu.”
Liễu Sơn đưa tay ra, trong nháy mắt tiếp nhận bình ngọc, vẻ mặt biến đổi.
Bình ngọc này… Mang theo hàn ý, nhưng là hàn ngọc hiếm thấy. Hàn ngọc có khả năng hợp với đan dược…
Thần sắc ông thu lại, cẩn thận mở nắp lọ ra.
Một mùi thơm nồng nặc tràn ra khắp nơi.
Đột nhiên vẻ mặt ông kinh hãi, nhân tiện vội vàng đem đan dược đổ ra, mấy viên đan dược màu đỏ đổ ra ngoài.
Ông nhìn một cái không chớp mắt, tiến lên cẩn thận ngửi một cái, ánh mắt hoài nghi không thôi.
“Thế nào?”
Nam tử đối diện dường như đã sớm dự liệu với cảnh tượng này, cũng không có gì kinh ngạc.
Sau khi Liễu Sơn mải mê xem xét, rốt cuộc cẩn thận đem toàn bộ đan dược đổ vào bình ngọc, cẩn thận đóng nắp lọ lại, mới ngẩng mặt lên biểu hiện nghiêm túc, nhìn nam tử thần bí đối diện.
“Đan dược này… Không còn nghi ngờ gì nữa chính là “phá linh đan” cấp ba. Hơn nữa màu sắc đều đều, mùi thơm nồng nặc, chính là thượng phẩm. Chuyện này… Ngài muốn ra bao nhiêu giá đây?”
“Đương nhiên là giá tốt nhất.” Nam tử trẻ tuổi đối diện dường như nở nụ cười. “Ở thành Tây Tác, vật này xuất hiện sẽ khiến người người náo động, ông không nói ta cũng có thể biết. Nếu trong tay không gấp, ta cũng sẽ không lấy ra vật này. Danh dự phòng đấu giá Tinh Huy luôn rất tốt, ta tin các ông sẽ ra cái giá vừa ý nhất.”
Liễu Sơn nở nụ cười, lời của đối phương khiến ông nhận được rất nhiều lợi ích, huống chi, ông cũng xác thực mười phân rõ ràng, chuyện này sẽ mang đến lợi ích thế nào cho toàn bộ phòng đấu giá.
“Ngài yên tâm. Ngày mai sẽ là ngày đấu giá kim phẩm, đan dược của ngài, sẽ nhận được cái giá thích hợp nhất.”
Ông liếm môi một cái, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói: “Ngài… Dự định đấu giá mấy viên?”
Trong bình này tổng cộng có năm viên, thế nhưng đối phương không lên tiếng, ông cũng không dám xác định.
“Ba viên.”
Liễu Sơn thở phào nhẹ nhõm, ba viên, so với tưởng tượng của ông tốt hơn nhiều rồi. Dù sao vật này, dự thêm một viên cũng đều mang đến lợi ích rất lớn, cũng sẽ trở thành mánh lới khiến mọi người điên cuồng.
Bỗng nhiên ông gõ gõ chuông lục lạc bên cạnh.
Nhìn thấy nam nhân thần bí đối diện hình như có chút kỳ lạ, ông vội vã cười nói: “Ngài đừng hiểu lầm. Bởi biên lai kim ngạch của ngài lớn, bọn ta sẽ đặc biệt chuẩn bị thẻ tử kim cho ngài. Chỗ bán đấu giá, bọn ta sẽ lấy mười phần trăm tiền thuê, còn lại, toàn bộ sẽ gửi vào trong đó. Mặt khác, dựa vào thẻ tử kim, ngài có thể hưởng thụ mọi đãi ngộ khách quý ở phòng đấu giá Tinh Huy.”
Nói xong, đột nhiên cửa bị đẩy ra, một thiếu nữ tuổi thanh xuân đi vào, trong tay nâng một kim bàn, ở bên trên xuất hiện một tấm thẻ màu tím.
Liễu Sơn tự mình tiến lên, nhìn thấy cô gái kia, đột nhiên ngẩn ra, sau đó phản ứng lại, đem tấm thẻ kia đưa cho nam nhân thần bí.
Nam tử duỗi tay một cái, bàn tay hết sức gầy. Liễu Sơn không nhịn được liếc mắt nhìn, nhưng lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Vậy vật này trước hết bảo tồn ở đây, buổi tối ngày mai là ngài có thể đến. Lầu ba sẽ đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngài. Xin chờ ngài đến.”
Nam tử trẻ tuổi gật gật đầu không chút tiếng động, xoay người rời đi.
Thiếu nữ kia hoài nghi nhìn rồi hỏi: “Người nào vậy? Ngoại hình cũng tuấn tú thật.”
Liễu Sơn nhìn thiếu nữ này một chút, bất đắc dĩ: “Tiểu thư, sao người lại tùy tiện chạy tới đây. Thiếu gia lại sốt ruột cho coi.”
Thiếu nữ xinh đẹp kia nở nụ cười: “Ca ca còn một thời gian nữa mới tới đây. Người nào chẳng biết huynh ấy đang trêu chọc thiếu nữ, còn có thời gian quản ta sao?”
Liễu Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nam nhân kia… rất thần bí. Hắn còn lấy ra đan dược cấp ba nữa. Người tuyệt đối đừng nên trêu chọc hắn.”
Thiếu nữ kinh ngạc trợn to hai mắt: “Chỗ này còn có đan dược cấp ba sao? Nam nhân kia không phải trộm tới chứ?”
“Xuỵt… Tiểu thư, đừng động đến làm gì. Người vẫn nên an tâm chờ thiếu gia đến đây đi.”
Thiếu nữ cười khúc khích, xoay người đi ra ngoài.
Không cho nàng nhìn thì nàng càng muốn nhìn.
Lại nói đến nam nhân thần bí kia, trầm mặc trở ra ngoài, quẹo đông quẹo tây, cuối cùng đến một con hẻm bí mật nhỏ rồi dừng bước.
Lấy mũ trùm đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú.
“A Dạ. Lão già kia kiểm tra đồ vật cũng khá đấy. Chắc sẽ được giá cao thôi.”
Người vừa lên tiếng rõ ràng là Phượng Trường Duyệt.
Một bóng người nhỏ bé đi ra trước mặt, chính là Hiên Viên Dạ.
“Thật sao?”
Hắn nhàn nhạt hỏi.
Linh hoàng cấp tám thì đồ vật mang theo bên người đương nhiên sẽ không kém rồi.
Đây là đồ vật lưu lại trên cái lão già mưu tính đánh lén bọn họ lúc đó. Có một nhẫn không gian, người chết rồi dĩ nhiên có thể tiến vào bên trong.
Thật sự lời được không ít đồ vật.
Tuy rằng không lọt vào mắt hắn nhưng để cho nàng vui đùa một chút cũng được.
…
Cùng lúc đó, đang có một luồng sức mạnh thần bí mạnh mẽ, tìm kiếm xung quanh.
Trong đó có một nhánh sông tràn vào phụ cận phía sau núi Phượng gia.
“Chưởng môn, khí tức cuối cùng xuất hiện ở đây ạ.”
“Tất nhiên đây là nơi hắn ngã xuống. Truyền lệnh xuống, cần phải tìm ra hung thủ, ngàn đao vạn quát, diệt môn toàn bộ. Phát ra chưởng môn chi mệnh.”
ngàn đao vạn quát: chém xuống ngàn đao, cắt ngàn miếng thịt | Ngoz: Ta nghĩ là vậy.
“Vâng.”