Ánh mắt Hiên Viên Dạ lóe lên, nhìn đôi mắt đen sáng ngời kia, dĩ nhiên là không vì sự mạo phạm như vậy mà tức giận.
Ngược lại vừa nghĩ, nhìn thấy cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi của Phượng Trường Duyệt, xương quai xanh hơi lộ ra phía cuối, đột nhiên nhớ tới bóng cây sặc sỡ, thiếu nữ đầy rẫy vết thương, nhưng đường cong lại du dương uyển chuyển…
Nếu… Nàng cứ như vậy là của hắn.
“Ta cho phép cô nói thế.”
Hắn nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói non nớt mang theo chút thanh quý uy nghiêm.
Phương Trường Duyệt chỉ cảm thấy đứa nhỏ này nhỏ người mà ma mãnh, nói chuyện đặc biệt già dặn, thật là đáng yêu quá đi mất.
…
Hai người bọn họ ở chỗ này lặng lẽ nói chuyện, mà Quý Minh Thành ở phía bên kia cảm thấy bản thân mình bị lơ hoàn toàn.
Quý Minh Thành vừa định trào phúng lên tiếng, bỗng dưng do dự, ánh mắt nhìn về Mạc Lăng đang hờ hững bên cạnh.
Lấy thân phận của Mạc Lăng, đương nhiên tự cao tự đại, xem thường chuyện bị quấy nhiễu như vậy, nhưng mà trước mắt, Quý Minh Thành cần một người như vậy, để Quý Minh Thành có thể danh chính ngôn thuận giải quyết sự tình của Phượng Trường Duyệt. Hắn cũng không phải sợ Phượng gia, thêm nữa, là hắn muốn mượn cơ hội này để khiến Mạc Lăng sinh ác cảm với Phượng gia, sau đó trong cuộc tỷ thí gia tộc, sẽ ra sức giúp Quý gia.
Hắn dừng một chút, thu lại giọng điệu, nghiêng người bái Mạc Lăng một cái, biểu hiện cung kính.
“Mạc lão sư, lại khiến ngài nhìn thấy sự việc thế này, là Minh Thành sai ạ. Nếu hôm nay các nàng cố ý muốn giải quyết sự việc này, đem khuôn khổ Quý gia ta để sau đầu. Học trò Minh Thành tuyệt đối không thể lùi bước. Nếu có gì chu đãi không tốt xin ngài thứ lỗi.”
Mạc Lăng vốn là không muốn xen vào chuyện này, dù sao thân phận hắn đặc biệt, không thích cùng mấy người có cấp bậc đáng xem thường cùng tính toán, huống hồ mấy kẻ này cũng mới mười mấy tuổi mà thôi.
Nhưng mà Quý Minh Thành vừa nói ra lại khiến hắn nhíu mày.
Mạc Lăng luôn tự cao tự đại, Quý Minh Thành không thể nào uy hiếp hắn. Hắn không chịu nổi việc người khác hung hăng trước mặt hắn, đối với hành vi của Phượng Trường Duyệt cũng là khịt mũi khinh thường. Hơn nữa, Quý Minh Thành sớm sẽ trở thành học trò học viện Heine, theo tư chất của hắn, tương lai còn muốn dựa vào hắn nữa cơ. Như vậy nên cân nhắc một chút, Mạc Lăng suy nghĩ, liền dứt khoát để cho nước thuận giong thuyền, sau thì cái gì cũng có lợi.
Thân thể hắn đứng thẳng lên, hai tay chắp sau lưng, đi một bước về phía trước, ánh mắt của mọi người nhìn sang, không biết hắn muốn làm gì.
Phượng Trường Duyệt lại nhíu mày, lão nam nhân xa lạ kia trên thân tỏa ra uy thế, khiến cho hô hấp nàng trong nháy mắt không thoải mái.
Người này là cao thủ. Bây giờ tuyệt đối có thể nghiền ép nàng.
Nhìn thấy hô hấp nàng bỗng nhiên trở nên ngột ngạt, Hiên Viên Dạ nhẹ nhàng khẽ liếc mắt Mạc Lăng một cái.
Phượng Trường Duyệt cảm thấy áp lực trên người đột nhiên biến mất, trong lòng kinh ngạc, nhưng mà đảo mắt nhìn lại, lại không hề có một bóng người nào, trong lòng lại hiếu kỳ, thẳng tắp nhìn về phía đối phương.
Biểu hiện Mạc Lăng hờ hững, nói rằng: “Hôm nay có lão phu ở đây, không thể để cho người khác ngang ngược ở đây được. Lão phu tuy rằng không thần thông quản đại, nhưng cũng nhìn ra cô gái này linh mạch ngươi bị tắc, thân thể suy yếu, căn bản không thể tu hành. Thiên phú Minh Thành tuyệt hảo, tiền đồ tương lai không thể đo lường, nữ tử như ngươi có thể xứng đôi cùng sao?
Nói xong, trong lòng hắn bỗng móc ra một bình ngọc màu trắng.
“Đây là đan dược “Tố cốt hoàn” tam phẩm, chuyên dùng để cải thiện thể chất, chữa trị đau xót. Cầm đi, từ nay đừng xuất hiện trước mặt Minh Thành nữa.”
Tiếng nói bình tĩnh của hắn, mang theo chút kiêu ngạo không hề che giấu. Ánh mắt nhìn về phía Phượng Trường Duyệt giống như bố thí.
Mọi người chung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Đan dược tam phẩm.
Tinh thần Quý Khuê cực kỳ kích động, ánh mắt nóng bỏng nhìn bình ngọc, dường như muốn nhìn xuyên thấu vào bên trong để xem đan dược quý giá thần kỳ phía xa.
Quý Minh Thành cũng có chút giật mình, nghe nói thực lực Mạc Lăng cũng không vô cùng mạnh mẽ cho lắm, nhưng vẫn được kính trọng như cũ, chỉ vì hắn là luyện dược sư tứ phẩm.
Thân phận này, là linh vương cũng không dám trêu chọc vào.
Toàn bộ Thiên Thánh đại lục, cường giả vi tôn.
Mọi người sau khi sinh ra, mục đích cuối cùng đều là trở thành cường giả.
Thiên Thánh đại lục, linh lực dồi dào, đại thể mọi người là lấy linh lực để tụ tập. Người bình thường hai đến ba tuổi sẽ được kiểm tra xem có thiên phú hay không.
Nếu thiên phú hơn người, thì sẽ hấp thu hết linh lực nhanh chóng, ngộ tính cũng được, như vậy sẽ được người trên cao liếc mắt nhìn. Ngược lại, nếu như kiểm tra trắc nghiệm có vấn đề, không có thiên phú nào cả sẽ bị người ta vứt bỏ, quên lãng.
Mà Phượng Trường Duyệt chính là trong lần kiểm tra hồi bé, tra ra được thân thể một tia linh lực cũng không có, hơn nữa linh mạch bị tắc, đời này sẽ không có cơ hội để tu hành nữa.
Vô dụng như vậy, tự nhiên sẽ bị mọi người cười nhạo.
Ngoại trừ tu hành linh lực còn có một nghề nghiệp thần thánh khác chính là luyện dược sư.
Thiên phú luyện dược sư yêu cầu càng thêm hà khắc, thăng cấp luyện dược sư không chỉ cần bản thân có thiên phú mà còn cần rèn luyện, cấp bậc càng cao thì mới chế ra thuốc mới càng cao.
Mà thứ đó là đồ vật mà luyện dược sư coi trọng nhất, trình độ quý hiếm khiến người ta líu lưỡi.
Vì thế mà luyện dược sư là nghề nghiệp được hoan nghênh tôn trọng nhất. Cho dù là lính đánh thuê tàn nhẫn ngang ngược cũng không dám trêu chọc vào bọn hắn.
Thành Tây Tác, đã mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện luyện dược sư nhị phẩm trở lên, có thể tưởng tượng được, lúc này đột nhiên xuất hiện một luyện dược sư tứ phẩm là chấn động cỡ nào.
Mạc Lăng cũng biết giá trị của chính mình, ỷ vào thân phận này, cho dù là những lão gia hỏa trong học viện kia, cũng không muốn đối đầu chính diện với hắn. Vì lẽ đó hắn tin chắc, hắn lấy đan dược tam phẩm ra, tuyệt đối sẽ khiến cho mấy người này biết khó mà lui.
Nhưng mà lần thứ hai Phượng Trường Duyệt khiến người ta trông mong kinh ngạc đến ngây người lại.
Ánh mắt đảo qua bình ngọc phát sáng hiện ra mờ nhạt phía xa, vốn không có dừng lại, dường như không hề biết vật kia đối với nàng quan trọng cỡ nào.
“Quý Minh Thành. Vật này, ta khuyên ngươi nên giữ nó đi. Bởi vì chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ dùng tới nó.”
Bên môi nàng nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt trong sáng.
“Bởi vì, trong cuộc tỷ thí gia tộc ta sẽ đánh bại ngươi.”
“Đây là cá cược của ta với ngươi. Quý Minh Thành. Ta chờ ngươi.”
Sát ý tản ra nhàn nhạt, những người chung quanh đều không tự chủ được mà lùi về phía sau một bước, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay Hiên Viên Dạ tiêu sái rời khỏi.
“Phượng Trường Duyệt, nếu như lúc đó ta nhất thời thất thủ, thậm chí tổn thương cô… Cô cũng không nên hối hận.”
Môi mỏng của Phượng Trường Duyệt khẽ nhếch lên.
Nàng sẽ khiến cho tất cả mọi người không có cơ hội hối hận.