Phương Lân Hảo Thổ

chương 64: gặp lại vào một ngày mưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không có tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô gái, Đường Lạc may mắn vượt qua được một lần, thật ra hắn thực sự không để tâm người khác nhìn hắn như thế nào, suy cho cùng thì vẫn không ai có quyền can thiệp quá sâu vào đời sống tình cảm của hắn.

Vừa ra khỏi cửa thì phát hiện trời đã tối hơn, không có hướng dẫn viên du lịch dẫn đường, tìm được đường ra có phần hơi vất vả, mưa bụi lại rơi xuống, một lát sau Đường Lạc liền không khác gì mới ngâm nước xong, dù sao cũng đang là mùa đông, cả người phơi trong gió lạnh cũng bắt đầu run rẩy, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng chật vật đến vậy, hết lần này đến lần khác không ngờ vẫn cảm thấy thỏa mãn một cách lạ lùng.

Đi không ít chặng đường oan uổng rốt cuộc cũng tìm được rồi, đứng trước cánh cửa chính, cho dù đã nhá nhem tối nhưng số người lui tới vẫn không ít, ở đây hình như là địa điểm tham quan, Kỷ Thần Tu thực sự ở đây sao? Đường Lạc không chỉ có thắc mắc. Nhưng địa chỉ mà Ngải Thanh đã viết cho đúng là nơi đây.

Trời quá tối, trong vườn thấp thoáng để lộ ánh sáng ấm áp, bên trong có người hắn nhớ nhung nhất. Đường Lạc đứng dưới cơn mưa bụi càng chật vật hơn, cả người đều bị mưa bụi thấm cho ướt đẫm, mái tóc ngổn ngang cũng bết lại ở trước trán, hắn đại khái từ trước đến nay vẫn chưa từng mất hình tượng như vậy lần nào, không thể lấy ra trạng thái lý tưởng nhất của bản thân nên Đường Lạc cũng không có đủ tự tin để đứng trước mặt Kỷ Thần Tu. Đó là lý do tại sao hắn chỉ đứng một lúc rồi trở về, trong lòng cũng đang lo ngay ngáy, nếu như cứ đi vào như vậy có thể sẽ mang đến phiền phức cho Kỷ Thần Tu hay không? Hắn luôn nghĩ rằng Kỷ Thần Tu không phải là hắn, bản thân cũng không hoàn toàn hiểu cậu, nhưng luôn luôn muốn yêu thương cậu, càng làm như vậy lại càng cảm thấy không chắc ăn.

Mưa vẫn rơi suốt cả một đêm, nơi này lạnh đến đáng sợ, vừa lạnh lại vừa ẩm ướt, một mình Đường Lạc nằm trong phòng khách sạn, cả đêm lăn lộn trên giường vẫn không ngủ được. Tối qua lúc quay về đã rất mệt mỏi, ngay cả rèm cửa sổ cũng quên kéo lại, lúc tỉnh lại thì bên ngoài là một mảnh âm u, xem đồng hồ cũng đã mười giờ hơn. Có lẽ liên quan đến việc dầm mưa, lúc thức dậy đầu có hơi chếnh choáng, cũng bắt đầu sưng lên.

Đấu tranh để đứng lên, bữa sáng cũng không ăn đã chạy ra ngoài.

Ông chủ khách sạn là một người tốt, đưa cho Đường Lạc một cây dù. Thật ra hắn không muốn dùng dù, bình thường lúc trời mưa cũng rất ít khi ra ngoài, Đường Lạc luôn ghét trên tay phải cầm thứ gì đó, rất vướng víu. Nhưng ông chủ đã có lòng tốt, Đường Lạc đành nhận lấy cây dù rồi đi về phía cửa.

Vị trí của khách sạn rất tốt, ra khỏi cửa quẹo trái chính là một cây cầu hình vòm, bên dưới là khe suối chảy ròng, ven đường có rất nhiều chỗ bán đồ ăn vặt và quà lưu niệm, cho dù trời mưa nhưng làm ăn vẫn rất khá, rất nhiều trai gái trẻ tuổi chen vào chọn đồ. Đường Lạc không thích việc chen lấn nên định trực tiếp qua cầu luôn, cái đầu vừa mới ngủ dậy còn hơi trĩu nặng, nhìn cây cầu đến đực người ra.

Giống hệt như trong mơ, một người đang dựa vào chân cầu bên cạnh mỉm cười với hắn. Không có che dù, tóc bị thấm ướt lại càng dài ra, đã gần che khuất đôi mắt rồi. Đường Lạc nhìn một hồi, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, nơi này so với tưởng tượng của hắn thực sự nhỏ hơn rất nhiều.

“Sao anh lại tới đây?” Kỷ Thần Tu ở trong mưa mỉm cười với Đường Lạc cười, một người sợ lạnh như thế đứng dưới trời mưa lại có thể bình tĩnh như vậy. Đường Lạc có phần thất vọng, nhìn hiện tại đi, người thảm hại không ngờ lại chính là hắn.

Thật ra rất muốn nói bản thân vì nhớ cậu nên mới tới đây, nhưng nhìn thấy nụ cười tràn đầy tự tin của Kỷ Thần Tu, đột nhiên cảm thấy không cam tâm.

“Em vẫn chưa trả chìa khóa lại cho anh.” Hơn nửa ngày Đường Lạc mới ú ớ nói được một câu như vậy. Tốt xấu thế nào nhìn sắc mặt của Kỷ Thần Tu sẽ biết.

Người trước đó còn tươi cười trong nháy mắt liền suy sụp xụ mặt xuống, móc ra một thứ từ trong túi trực tiếp ném vào trong lòng của Đường Lạc, “Trả cho anh! Em cũng không thèm giữ cái thứ gỉ sét này nữa đâu.”

Đường Lạc thấy Kỷ Thần Tu móc chiếc chìa khóa ra từ trong túi thì tâm tình cũng liền tươi sáng lên, rõ ràng là luôn mang theo bên người mọi lúc mọi nơi, có bao nhiêu coi trọng đã không thể dùng lời nói để diễn đạt.

“Anh nhớ em!” Nhận lấy chiếc chìa khóa, Đường Lạc trả lời rất thành thật, đầu có hơi nằng nặng, mũi có hơi nghèn nghẹn, Đường Lạc đã không còn năng lượng để dây dưa với Kỷ Thần Tu, nhớ thì nói nhớ, nếu Kỷ Thần Tu còn muốn giả vờ, hắn chỉ biết cho rằng bản thân không xứng đáng.

Mắt dán chặt vào người vẫn mang theo nụ cười trên mặt ở phía trước, Đường Lạc có phần thất thần, dù sao đây cũng là nơi cậu lớn lên, bối cảnh này càng làm nổi bật một Kỷ Thần Tu rất khác thường, rất đẹp! Tuy rằng dùng để hình dung một người đàn ông thì có phần không thích hợp, nhưng…

Trước mắt nhoáng lên, cái người mang hơi ẩm đầy người rất dứt khoát chui vào lòng hắn.

“Cám ơn anh đã tới!” Người kia toàn thân đều mang theo hơi ẩm, rất nặng, Đường Lạc cau mày, có chút bất mãn vì cậu đem hết toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên người hắn.

“Đứng dậy!” Đẩy thân thể của Kỷ Thần Tu ra, lại đẩy hơn nửa cây dù sang che cho cậu, “Chỗ này rộng như vậy, bị người quen nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Kỷ Thần Tu vẫn luôn cười khúc khích, đẩy cây dù lại một chút, hơn nửa vai bị lộ ra ngoài cũng không thèm để ý. Đẩy Đường Lạc vào con hẻm bên cạnh, rất hẹp rất hẹp, hai người đi thẳng đến chỗ sâu của con hẻm, dần dần cách xa âm thanh náo nhiệt ngoài đường cái. Khẳng định không có ai có thể nhìn thấy bọn họ, Đường Lạc đột nhiên xoay người một cái, hung hăng kéo Kỷ Thần Tu vào lòng.

Cảm giác Kỷ Thần Tu nhào vào lòng khi nãy vẫn không chân thật lắm, hiện tại cảm giác ấy mới chậm rãi chân thật hơn, ôm thật chặt, con hẻm chật hẹp cũng chỉ đủ cho hai người ôm sát lấy nhau, một chút ánh sáng ban ngày chiếu xuống, xen lẫn với mưa bụi, ngay cả gió lạnh cũng trở nên ấm áp.

“Theo anh trở về nha!” Ôm lấy đầu của Kỷ Thần Tu, ấn vào trong lòng mình.

“Em trở về để làm gì!” Thanh âm buồn buồn của Kỷ Thần Tu phát ra từ hõm vai hắn.

“Em… Em…” Không nghĩ tới Kỷ Thần Tu lại trả lời dứt khoát như vậy, Đường Lạc lập tức không giữ được bình tĩnh.

“Em sẽ không quay về đâu, cha em đã tìm cho em công việc dạy lịch sử ở một trường trung học của trấn trên, em cảm thấy rất tốt, ít nhất sau này sẽ không có ai mắng em ngu ngốc nữa.” Kỷ Thần Tu chậm rãi đẩy Đường Lạc ra, hai người dùng khoảng cách rất gần rất gần để nói tương lai là không có khả năng.

“Theo anh trở về!” Đường Lạc nóng nảy, nắm cánh tay của Kỷ Thần Tu rất chặt, đứng mặt đối mặt với một người trong con hẻm chật hẹp, nghĩ thôi cũng biết cả hai dán vào nhau chặt cỡ nào, tư thế có hơi ép buộc, Kỷ Thần Tu đỏ mặt, xoay đầu đi, “Trở về để làm gì! Nhà của em cũng bán mất rồi.”

“Thì mua lại.” Cho dù không được tầng trên tầng dưới, cho dù chỉ ở cùng một thành phố, Đường Lạc cũng cảm thấy an tâm, ít nhất khi muốn gặp nhau thì không cần phải chạy xa như vậy.

“Không được… Tiền mua nhà của em phải giữ lại để cưới vợ.”

“Em còn muốn cưới vợ?” Đường Lạc khó chịu híp mắt lại, lực nắm lấy cánh tay của Kỷ Thần Tu không tự chủ được lại tăng thêm vài phần, “Em chọc anh phải chạy đến tận đây, bây giờ còn muốn đi cưới vợ?”

“Không còn cách nào nha! Nhà em chín đời đều là con một, nếu không cưới vợ, vậy anh sinh con cho em hả?” Dáng vẻ không có gì đáng kể của Kỷ Thần Tu thoạt nhìn rất thiếu đánh.

“Em…” Đường Lạc hổn hển cắn một cái lên cổ của Kỷ Thần Tu, “Em là đồ vô tâm vô phế, xấu xa.”

“Em là người xấu, cũng tốt hơn đồ dưa thúi như anh, cái gì cũng nhìn không ra.” Kỷ Thần Tu bĩu môi quay mặt sang chỗ khác, để lộ cổ của mình ra cho Đường Lạc cắn, cơ thể nghiêng về trước dán vào g ngực của Đường Lạc, “Em không trở về đâu, không có chỗ ở cũng không có ai có thể chăm sóc em, em luôn sống một cách ngớ ngẩn, nên cưới một cô vợ ở quê rồi sống qua ngày vẫn tốt hơn.”

“Em dám!” Đường Lạc nhéo hông của Kỷ Thần Tu, ôm chặt lấy người con trai đang co quắp trong lòng mình, hung hăng cắn một cái lên gáy của cậu, nếu như không phải không nỡ bỏ, hắn thực sự rất muốn cắn chết cái đồ không có lương tâm này.

“Có gì mà không dám!” Kỷ Thần Tu vùi đầu vào lòng Đường Lạc, không thấy được sắc mặt, ai cũng không biết cậu rốt cuộc đang nghĩ như thế nào.

“Ai nói không có chỗ ở? Không có ai chăm sóc em?” Đường Lạc nghĩ bản thân trong suốt khoảng thời gian hai người đã từng chung sống với nhau, hình như vẫn luôn chăm sóc người này, nếu như tiếp tục chăm sóc dường như cũng không phải là không thể được.

“Hừ!” Cái đầu nhỏ ở trong lòng hắn bỗng ngóc dậy, cười rất đắc ý. Đường Lạc đã biết bản thân lại bị lừa. Thở dài, còn cách nào sao!

“Anh có thể chăm sóc em!”

“Nhưng mà… cái giường trong phòng khách nhà anh á, em ngủ không có quen!” Kỷ Thần Tu ngẩng đầu cười không khác gì mèo con vừa lén ăn vụn xong.

Đường Lạc bật cười, xoa đầu của Kỷ Thần Tu, ôm chặt cậu vào lòng lần nữa, người trước mắt này có nhiều điểm không giống như hắn tưởng tượng, có lẽ đã biết từ lâu rồi. Rõ ràng biết rõ tấm lòng của hắn nhưng hết lần này đến lần khác lại vờ như không biết, muốn từ chối rồi lại bất ngờ chủ động, Kỷ Thần Tu thế này thực sự rất hợp với khẩu vị của hắn.

“Anh đang ở lại đây sao?” Kỷ Thần Tu tựa vào lòng hắn, cái đầu ướt nhẹp liên tục cọ vào g ngực của Đường Lạc, “Có muốn đến nhà của em không?”

“Em không sợ hả?”

“Sợ cái gì?”

“Em sẽ theo anh trở về sao?” Đường Lạc không biết phải mở miệng thế nào, muốn nói cho Kỷ Thần Tu biết nếu hắn đến, thì cậu buộc phải thẳng thắn với cả nhà, hơn nữa Kỷ Ái và chị cả của cậu đều biết mối quan hệ của bọn họ, nếu như mang hắn về nhà, không phải là va chạm trực tiếp sao.

“Anh cũng đã tới đây rồi…. Không đến nhà em nhìn một chút thiệt sao?” Dưới góc độ này thì Kỷ Thần Tu đơn giản hơn nhiều, đẩy Đường Lạc ra khỏi con hẻm, “Chỗ này là địa bàn của em, em làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho anh ha.”

Đường Lạc vẫn luôn rất bị động, sự thản nhiên của Kỷ Thần Tu khiến hắn có cảm giác tội lỗi rất lớn.

“Dù sao không sớm thì muộn anh cũng phải đi gặp người nhà của em. Nếu như có thể… thì ở lại đây đón Tết Nguyên Đán luôn đi!” Kỷ Thần Tu trốn dưới tán dù, đầu hơi nghiêng về phía Đường Lạc. Đường Lạc cảm thấy trong lòng ấm áp, nếu không nhờ Kỷ Thần Tu nhắc tới chuyện này, hắn e rằng ngay cả Tết Nguyên Đán cũng gần như quên mất. Từ khi cha mẹ không còn ở bên cạnh, vẫn luôn chỉ có một mình hắn đón giao thừa, khi đó ngay cả Ngải Thanh cũng muốn về nhà, đó là lý do mà hắn không thích dịp lễ này cho lắm, mặc dù nó có nhiều ngày nghỉ hơn hẳn bình thường.

Trên đường đi, Kỷ Thần Tu rất nhiệt tình giới thiệu những nét đặc sắc của nơi này với Đường Lạc, con sông mà hồi nhỏ hay nghịch nước, cây cầu hình vòm mà thường đứng chơi nhảy cầu, nơi cậu từng dùng dao khắc từng con chữ non nớt, còn có cửa hiệu đã có từ lúc còn bé và vẫn tồn tại cho đến bây giờ, lúc ông chủ nhìn thấy Đường Lạc còn khen hắn rất đẹp trai.

Đột nhiên may mắn lại có trận mưa này, một tán dù đúng lúc ngăn được rất nhiều ánh mắt thế tục. Cái này cũng được coi như hẹn hò ha! Đường Lạc vẫn nhớ bản thân còn nợ Kỷ Thần Tu một buổi hẹn hò. Nhìn thấy tâm trạng của Kỷ Thần Tu đang rất tốt, mới quan sát xung quanh, người đi đường rất vội vã, tất cả mọi người đều che dù đi lướt qua nhau. Đường Lạc mỉm cười, theo ngón tay của Kỷ Thần Tu mà nhìn về phía xa, len lén đưa tay xuống dưới nắm lấy bàn tay có phần ẩm ướt của Kỷ Thần Tu, vừa chạm vào đã rất ăn ý đan chặt mười ngón tay vào nhau, có lẽ cũng chỉ có dưới trời mưa thế này, khi dọc đường người người đều vội vã đến rồi đi, hai người mới có thể hưởng thụ cảm giác yêu nhau của người bình thường, tay nắm tay hạnh phúc tựa vào nhau.

Kỷ Thần Tu lần đầu tiên nói về gia đình cậu với Đường Lạc, chuyện cậu có đến năm người chị gái cũng khiến Đường Lạc giật nảy người. Lần trước khi cậu bị tóm về nhà xong thì ba mẹ đã thả Kỷ Ái đi, nhưng chị cả vẫn trấn giữ ở nhà như đã được dự tính từ trước. Nhớ tới người phụ nữ thoạt nhìn lạnh như băng kia, Đường Lạc có hơi xúc động.

“Ở đây thật ra cũng là một trong những điểm du lịch, có điều suy cho cùng cũng là do tổ tiên để lại, chỉ cần không hư hại đến mức phải sửa chửa thì vẫn có thể ở được. Thật ra tụi em sống ở hậu viện, phía trước là để mọi người tham quan. Hơi lạ ha! Không giống cái nhà chút nào.” Bất tri bất giác không ngờ đã đến nơi, Kỷ Thần Tu cười hì hì giới thiệu, lúc nói chuyện còn rất ngượng ngùng.

Đường Lạc đột nhiên dừng bước, không phải không chịu đi vào, chỉ là…

“Sao vậy?” Kỷ Thần Tu kinh ngạc hỏi.

“Anh cứ đi vào như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?”

“Cái gì mà có vấn đề hay không có vấn đề chứ, anh là bạn của em, không có chuyện gì đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio