Vượt qua cửa
Phương lân hảo thổ“Cô vào đây bằng cách nào?” Đường Lạc đề phòng nhặt quần áo dưới đất lên nhét vào trong lòng Kỷ Thần Tu, che cậu ở sau lưng của mình.
“Đây là địa bàn của tôi, muốn lấy một cái chìa khóa rất dễ dàng.” Cô gái đắc ý giơ cao chìa khóa trong tay, “Với lại… ông chủ biết Tiểu Tu.”
Đường Lạc đưa tay nắm lấy tay của người đứng sau lưng, khó trách cậu mỗi lần ra cửa hay quay về đều có phần không được tự nhiên. Tên ngốc này rốt cuộc còn giấu hắn bao nhiêu thứ? Còn có bao nhiêu thứ cậu vẫn gánh chịu một mình, lúc nào cũng mang dáng vẻ tùy tiện không có tâm sự gì, Đường Lạc âm thầm hối hận vì sự vô tâm của bản thân.
“Tu Tu, chị đến đón em về nhà.” Cô gái không thèm để ý đến Đường Lạc đang bất mãn, thoải mái ngồi xuống mép giường. Ung dung không giống một kẻ đột nhập chút nào.
“Chị đến điều tra tình hình quân địch thì có!” Kỷ Thần Tu biến sắc, cảnh giác kéo cửa ra, không ngờ cũng có một cô gái đang đứng ngoài cửa.
“Hi~” Cô gái có đôi mắt rất đẹp chào hỏi Đường Lạc, Đường Lạc tới đây một thời gian dài như vậy, lần đâu tiên mới có cảm giác muốn ngất xỉu thế này. Dáng dấp của hai cô gái giống nhau như đúc, nếu như không phải một trong một ngoài, Đường Lạc sẽ cho rằng đây là cùng một người.
Kiểu tóc giống nhau, quần áo cũng giống nhau nốt, sắc mặt lại còn mỉm cười giống nhau, ngay cả độ cao ngón tay lướt qua gương mặt cũng giống nhau như đúc, Đường Lạc lùi về sau mấy bước tựa vào tường, giật mình không thôi.
“Chị ba Tả Tả!” Kỷ Thần Tu chỉ về phía cửa, “Chị tư Hữu Hữu!”
Tả Tả Hữu Hữu? Đường Lạc thiếu chút nữa đã bật cười, dán vào bên tai Kỷ Thần Tu nói: “Ba mẹ em rất có nghiên cứu với việc đặt tên ha.”
Kỷ Thần Tu liếc hắn một cái, nhường chỗ cho Hữu Hữu bước vào, đóng cửa lại, dựa người vào cửa.
“Em sẽ không về đâu.” Kỷ Thần Tu vừa mới dứt lời Tả Tả đã bật cười.
“Tụi chị chỉ tới thăm em một chút, không gặp tụi chị lâu như vậy mà em không nhớ tụi chị sao?”
“Đúng rồi!” Hữu Hữu mỉm cười tiếp lời, “Người này chính là người yêu của em đó hả? Chẳng ra sao cả! Thua xa bé gái mà em đuổi theo người ta chạy khắp thế giới hồi cấp ba, hôm trước chị mới gặp lại con bé, đẹp gần chết, muốn ngực có ngực muốn mông có mông.”
Kỷ Thần Tu và Đường Lạc không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, Đường Lạc rất bình tĩnh dùng ánh mắt nói cho Kỷ Thần Tu biết, hắn không tin. Theo quan điểm của hắn, Kỷ Thần Tu đã coi trọng hắn thì sẽ không thể nào coi trọng một người con gái như vậy.
“Cũng không thể nào so sánh với thằng nhóc mà lúc trước em nói muốn kết hôn, người ta bây giờ muốn cơ ngực có cơ ngực muốn thân hình có thân hình.” Tả Tả cười đặt tay lên hai chân, hai chân nghiêng dựa vào bên mép giường, cử chỉ rất tao nhã, “Em vì một người như vậy mà cùng chị cả ầm ĩ đến nỗi ngay cả roi da cũng lôi ra xài?”
“Người này…” Cặp sinh đôi đồng thời lắc đầu, dáng vẻ thương tiếc rất đả thương người.
Đường Lạc nổi giận, nhưng được Kỷ Thần Tu giữ lại, nếu đã nói yên lặng theo dõi biến động bên ngoài, thì trước mắt cứ chờ xem đã! Tưởng rằng cặp sinh đối còn muốn làm cái gì nữa, ai ngờ các nàng lại nói phải đi, hôm nay đến thật ra là để gọi bọn họ ngày mai về ăn cơm. Bởi vì ngày mai là ngày đưa ông Táo về Trời.
Hai người không giải thích gì thêm đã bỏ đi, Kỷ Thần Tu thở phào nhẹ nhõm ngã xuống giường, Đường Lạc nằm bên cạnh cậu, ngắm nghía tóc của cậu, “Ngày mai đi không?”
“Hai ngày nữa chúng ta trở về đi!” Kỷ Thần Tu không hề trả lời câu hỏi Đường Lạc, cậu thực sự vẫn rất lo lắng.
“Trở về? Em không tiếc sao?” Đường Lạc bất an hỏi. Kỷ Thần Tu có điều đắn đo của cậu, Đường Lạc đương nhiên cũng có điều đắn đo của Đường Lạc hắn.
Kỷ Thần Tu nằm trên giường dang rộng tứ chi, đầu hơi ngẩng lên dán trên g ngực của Đường Lạc, “Ở lại đây đón năm mới, anh sẽ không được vui. Dù sao ba mẹ cũng không có đón năm mới ở đây, em có qua đó nhìn mấy chị ấy cũng như vậy à.”
Đường Lạc thương xót hôn lên trán của Kỷ Thần Tu, sao lại không biết cậu đang suy nghĩ cái gì được chứ? Đường Lạc hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải đi, cho dù có trở về thì cũng nên ăn nói với người ta một tiếng không phải sao?
“Đi tắm đi, sau đó đi ngủ, những chuyện khác tạm thời không cần nghĩ đến.” Cưng chiều vỗ vỗ đầu Kỷ Thần Tu.
Kỷ Thần Tu nghe lời đứng lên tìm quần áo, kết quả phát hiện quần áo của mình và vali của Đường Lạc đều biến mất. Ngay cả laptop mà Đường Lạc dùng để làm việc cũng không thấy đâu.
“Xem ra ngày mai không đi cũng không được.” Kỷ Thần Tu đành phải lăn ngược về giường, tắm cũng khỏi cần tắm. Đường Lạc cười khổ, cái này cũng hơi thái quá rồi đó! Có thể coi là đột nhập vào phòng người khác để trộm đồ không?
Hôm sau hai người cùng nhau bước vào cánh cửa cổng kia một lần nữa, cả hai đều như đang đánh trống trong lòng, đều nhìn thấy sự bất an trong mắt đối phương. Vừa vào hậu viện, cặp sinh đôi đã đứng ở một bên cửa cười đến vô hại với bọn họ.
“Trả đồ lại cho em.” Kỷ Thần Tu rất không khách khí mà đi thẳng vào vấn đề.
“Chị cả, em đã nói thằng út sẽ đến mà!” Không biết là Tả Tả hay Hữu Hữu xoay đầu nói vọng vào nhà, bên trong truyền ra một tiếng hừ lạnh không có chút tình cảm nào.
“Khi nào mới chịu trả đồ lại cho tôi?” Đường Lạc tiến lên hỏi.
“Gió lớn quá… Tôi nghe không được…” Hai người cười hì hì chui vào trong nhà, Đường Lạc bị làm cho dở khóc dở cười.
Sau khi đi vào liền thấy trong nhà đã thay một cái bàn trà mới, vẫn làm bằng thủy tinh, có điều nhìn chất liệu thôi cũng biết dày hơn lần trước nhiều. Kỷ Đại và Kỷ Hiểu ngồi trên sofa xem TV, thấy Đường Lạc đến, một người cười cười, người còn lại thì nhìn cũng không thèm nhìn. Đều nhất trí không nói một lời nào, Đường Lạc cũng thấy không có gì đáng kể, bị lạnh nhạt như vậy cũng là chuyện bình thường. Tình hình như vậy cứ liên tục kéo dài đến tận lúc ăn cơm.
Kỷ Thần Tu ngồi bên cạnh Đường Lạc, Tả Tả Hữu Hữu vội vàng lần lượt ngồi xuống bên kia của Đường Lạc.
“Ăn cơm đi!” Kỷ Đại thấp giọng nói, mọi người mới bắt đầu động đũa. Dì của Kỷ gia có tay nghề rất tốt, nấu rất thịnh soạn, đều là những món ăn thường ngày, nhưng mùi vị rất ngon.
Kỷ Thần Tu gắp một miếng sườn chua ngọt đặt vào chén của Kỷ Đại, “Chị cả thích nhất món này nè.”
Lại gắp một miếng cá đặt vào chén của Kỷ Hiểu, “Chị út thích nhất là cá quế chiên xù.”
Lúc nói ra những lời này thanh âm không ngờ lại nghẹn ngào, Kỷ Đại cúi đầu không nhịn được mà bắt đầu sờ túi, bị Kỷ Hiểu giữ lại.
“Chị cả, em có lỗi với mọi người.” Kỷ Thần Tu cũng nghẹn ngào cúi đầu lùa cơm, một chút đồ ăn cũng không đụng tới. Đường Lạc len lén đưa tay nắm lấy tay cậu, lúc này hắn cũng không thể nói gì thêm, trên thực tế so với Kỷ Thần Tu, hoàn cảnh của Đường Lạc còn khó xử hơn, cặp song sinh ngồi bên cạnh hắn, luôn luôn trừng mắt nhìn hắn, ngay cả lúc gặm sườn cũng hung ác nhìn hắn chằm chằm, hại hắn bị nhìn đến sởn tóc gáy.
“Còn tụi chị thì sao?” Thấy Kỷ Thần Tu gắp thức ăn cho Kỷ Đại và Kỷ Hiểu, cặp sinh đôi cũng theo sau la ó.
“Tả Tả thích ăn tôm bóc vỏ, Hữu Hữu thích ăn măng.” Kỷ Thần Tu không hề nhầm lẫn, gắp chính xác thức ăn đặt vào chén của hai người.
“Thiệt là, mỗi lần đều chỉ có em đoán được tụi chị ai là ai.”
“Đó là vì hai người có một chỗ khác nhau rất rõ ràng.” Kỷ Thần Tu mỉm cười gắp thức ăn cho Đường Lạc.
“Đó là trên tay Tả Tả có một vết sẹo, là do hồi nhỏ giúp thằng út trèo tường trộm trái cây mà té nên để lại.” Kỷ Hiểu cười giải thích.
“Đúng ha!” Tả Tả nhìn kỹ lại tay của mình, phía trên đúng là có một vết sẹo không rõ lắm, “Sao chị lại không nhớ gì hết vậy ta?”
Kỷ Thần Tu không nói tiếng nào, chỉ lo ăn, đầu cũng muốn chui vào trong chén cơm. Đường Lạc vẫn nắm tay cậu, hiểu rõ cậu đang không thoải mái.
“Tiểu Tu, em giúp chị vào nhà bếp bưng canh ra được không?” Đường Lạc không biết là Tả Tả hay Hữu Hữu, dù sao hai người trong lúc Kỷ Thần Tu không cam lòng đứng dậy đi vào bưng canh ra, cả hai đều cùng lúc đứng dậy ngồi vào hai bên trái phải của Đường Lạc.
“Wow… Không có phản ứng với con gái luôn!” Người bên trái đặt tay lên bắp đùi của Đường Lạc sờ soạng, ánh mắt không chút cố kỵ mà nhìn chằm chằm vào ‘chỗ đó’ của Đường Lạc.
Mặt của Đường Lạc đen lại, lúng túng không thôi. Đây là con gái đó hả?
“Tả Tả, cô không phải là Kỷ Thần Tu.” Đường Lạc cũng lười dè dặt, nếu thực sự có phản ứng với loại con gái như vậy, Đường Lạc sẽ nghi ngờ bản thân có khuynh hướng M.
(M: M là masochism – nghĩa là thống , trái ngược với S là sadism – nghĩa là bạo , ai muốn hiểu hơn có thể search google cụm từ BDSM, chứ search SM nó chỉ ra thông tin của SM Ent. thôi à)
“Tôi là Hữu Hữu!” Cô gái dán sát vào, nghịch ngợm nháy mắt.
“Bên phải của cậu là tôi, Tả Tả.” Tả Tả đưa tay nghịch phần tóc phía sau của Đường Lạc, hà hơi vào cổ hắn, mùi hương đặc trưng của phái nữ lập tức kéo đến, Đường Lạc không ghét nhưng cảm thấy rất khó chịu, mắt ngóng về phía cửa, sao Kỷ Thần Tu còn chưa ra?
“Bên trái của cậu là Hữu Hữu nha!”
Hai người một trước một sau lộ ra nụ cười giống nhau như đúc trước mặt Đường Lạc.
“Không thể không phân biệt được trái phải nha!” Hai người đồng thời lên tiếng, “Bên trái thị Hữu Hữu, bên phải là Tả Tả.”
Đường Lạc bất lực nhìn cặp sinh đôi, còn tiếp tục làm như vậy thì hắn thực sự sẽ không phân biệt được trái phải nữa.
“Cậu có thể không phân biệt được trái phải, nhưng không thể không phân biệt được đúng sai nha!” Cô gái bên trái gục xuống bàn đột nhiên nhếch mép nói.
“Tả Tả, thích con trai là không phân biệt được đúng sai sao?” Đường Lạc cười khẩy, hắn vừa nhìn thấy vết sẹo trên tay nàng, cho dù bây giờ hai người có đổi vị trí, cố tình làm Đường Lạc lẫn lộn, còn cố ý che vết sẹo lại, Đường Lạc vẫn có thể biết rõ ai là ai.
“Hừ… Da mặt của cậu cũng dày lắm, em trai chúng tôi vẫn luôn rất quan tâm đến cái nhìn của người khác, cậu hiểu nó được bao nhiêu chứ?” Những lời của Hữu Hữu càng khiến Đường Lạc thêm bất mãn. Hắn nhìn Kỷ Hiểu ngồi đối diện với mình, lại nhìn Kỷ Đại ngồi bên cạnh Kỷ Hiểu, hắn biết các nàng thật ra cũng rất để ý đến vấn đề này, bữa cơm này tuy nói là bữa cơm đoàn viên cuối năm, nhưng cũng chính là bữa cơm ngả bài, nếu không tại sao Kỷ Thần Tu phải đi bưng canh.
“Da mặt của tôi vẫn chưa đủ dày, những thứ mà Tiểu Tu quan tâm thì tôi cũng quan tâm vậy thôi.” Đường Lạc thẳng thắn nói.
“Vậy cái gia đình mà nó quan tâm đâu?” Hữu Hữu gần như muốn nhảy dựng lên, chỉ vào mũi Đường Lạc mà chửi, “Trước không tính đến cậu có thể yêu Tu Tu nhà tôi bao lâu, cậu có thể cho nó cùng lắm chỉ là mấy chục năm tình yêu, còn gia đình thì sao? Cậu có thể hưởng thụ sự chăm sóc của người nhà, trong khi thằng út phải rời khỏi chúng tôi.”
“Xin lỗi!” Đường Lạc trấn định hít sâu một hơi, “Rời khỏi em ấy chính là mấy người chứ không phải em ấy, chúng ta thực sự không thể nào vẽ dấu bằng giữa hai thứ tình cảm này được, tôi không thể bằng mọi người, mà mọi người cũng không thể bằng tôi.”
“Đường Lạc!” Tả Tả đập đôi đũa trong tay xuống bàn, “Cậu cho rằng chị cả không đánh cậu thì chúng tôi cũng không dám đánh cậu sao?”
Hữu Hữu đẩy cái chén một cái xém chút đã làm đổ dĩa thịt ba chỉ. Cặp sinh đôi hung hăng đợi Đường Lạc vừa mở miệng sẽ nhảy vào gây khó dễ.
“Tả Tả Hữu Hữu!” Kỷ Đại nghiêm mặt, “Ăn cơm!”
“Chị cả!” Hai người nghiến răng nghiến lợi, bất mãn nhìn về phía chị cả của mình, “Không phải tại hắn thì sao thằng út trở thành như vậy được?”
“Cậu ấy nói rất đúng, chúng ta vốn không thể vẽ dấu bằng giữa hai thứ tình cảm này, chúng ta cũng không thể ở bên cạnh Tiểu Tu cả đời được. Tự nó chọn, có hậu quả gì thì tự nó gánh chịu vậy! Chị đã mặc kệ, các em cũng đừng nhúng tay vào nữa.” Những lời Kỷ Đại nói rất hợp lý, lại có một chút thất vọng không thể nói ra, “Hơn nữa Đường Lạc không phải là người nhà của chúng ta, các em có nghịch ngợm cũng phải có chừng có mực.”
“Chị cả!” Cặp sinh đôi tức giận bỏ chén lại, cùng nhau rời khỏi phòng ăn.
Kỷ Thần Tu lúc quay về chỉ còn lại ba người đang nghiêm túc dùng cơm. Đường Lạc không nói, Kỷ Đại không nói, Kỷ Hiểu cũng không nói, Kỷ Thần Tu mở miệng mấy lần, nhưng vẫn không hỏi được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ăn một bữa cơm không có chút mùi vị gì, nhưng lại có kết quả.
Cơm nước xong, Kỷ Đại gọi Kỷ Thần Tu vào trong phòng. Tả Tả Hữu Hữu giận dỗi ngồi trên sofa ngoài phòng khách, vẫn dùng ánh mắt trừng Đường Lạc.
Đường Lạc cười khổ, người trong cái gia đình này coi như hoàn toàn không thích mình.
Đôi mắt của Kỷ Thần Tu lúc đi ra hơi hồng hồng, cái gì cũng không nói đã kéo Đường Lạc đi. Đường Lạc có hỏi Kỷ Đại đã nói gì với cậu, nhưng cậu sống chết cũng không chịu nói, hai mắt đỏ bừng khiến Đường Lạc thấy mà đau lòng muốn chết.
Hôm sau Kỷ Hiểu mang những thứ mà cặp sinh đôi đã lấy trả lại cho bọn họ, đem lời của Kỷ Đại nói lại với Đường Lạc một lần, không phải là muốn Đường Lạc đối xử thật tốt với Kỷ Thần Tu, mà cuối cùng Kỷ Hiểu cũng nói Kỷ Đại sẽ giúp Kỷ Thần Tu thuyết phục ba mẹ. Mấu chốt chính là chỗ này. Đường Lạc có thiện cảm rất lớn đối với người phụ nữ tên Kỷ Đại này, nàng thất vọng vì em trai của nàng yêu một người đàn ông, nhưng lý trí của nàng ép buộc nàng phải khiến em trai của mình thật hạnh phúc.
Buổi tối hôm đó, khi Đường Lạc thu dọn đồ đạc phát hiện trong vali có thêm một cái USB, tò mò không biết bên trong là cái gì, mở laptop ra thì phát hiện laptop đã tê liệt. Đường Lạc cười khổ, coi như các nàng vẫn còn nể tình, biết chép những thứ quan trọng vào USB. Sau đó hắn chuẩn bị đặt vé máy bay về nhà, kết quả phát hiện thẻ căn cước lại bị cắt thành từng mảnh. Đường Lạc đối với hành động trẻ con của cặp sinh đôi cũng rất bất lực nhưng lại không còn biện pháp nào.
Hai người cười khổ nhìn tấm thẻ căn cước có thể dùng để chơi xếp hình lần nữa, cuối cùng chỉ có thể đặt vé xe lửa, chen lấn tròn một ngày trên xe lửa mới về đến tầng mười lăm.
Về đến nhà, bắt đầu sung mãn chuẩn bị ăn Tết, lúc đầu Đường Lạc nói không cần phiền phức như vậy, nhưng Kỷ Thần Tu vẫn rất kiên trì, dù sao đây cũng là năm đâu tiên hai người cùng nhau trải qua, nhất định phải làm cho thật tốt. Vẫn bận rộn đến tận hôm giao thừa, buổi chiều hai người đến tiệm DVD chọn đĩa, chuẩn bị thay thế cho buổi tối đón năm mới không có gì thú vị.
“Xem cái gì đó?” Kỷ Thần Tu đi nửa ngày, mới phát hiện Đường Lạc không có đi theo, đành phải quay lại tìm hắn, nhìn thấy Đường Lạc đang rất nghiêm túc nhìn cái TV trong cửa hàng.
“Người này gần đây đang là món gà cay nổi tiếng, anh muốn mời cậu ta tới chụp ảnh bìa cho kỳ đầu tiên của tạp chí năm sau.” Đường Lạc mỉm cười đưa tay xoa đầu Kỷ Thần Tu. Đã quay về được hai ngày, cả hai không ngờ lại thực sự có thể chung sống với nhau, Kỷ Thần Tu đương nhiên sẽ không ngủ trên chiếc giường không quen trong phòng dành cho khách nữa. Như nước chảy thành sông, cứ chung sống với nhau như vậy, Đường Lạc thỏa mãn khiến Ngải Thanh thèm muốn gần chết, chua xót đến ngay cả một cú điện thoại chúc phúc cũng không chịu gọi.
“Trình Hạo?” Kỷ Thần Tu híp mắt nhìn chằm chằm một hàng chữ phía dưới màn hình TV, lông mày liền nhíu lại, “Diễn viên mới có tiềm năng nhất giới giải trí?”
“Cách đây không lâu có một thương hiệu khá lớn đã ký hợp đồng dài hạn với bọn anh, anh nghĩ khí chất của cậu ta khá thích hợp.” Đường Lạc giải thích.
“Khí chất?” Kỷ Thần Tu thẳng lưng.
“Quan trọng nhất là cậu ta còn trẻ, thương hiệu kia chủ yếu là nhắm vào giới trẻ…” Đường Lạc kinh ngạc nhìn Kỷ Thần Tu, rất kiên nhẫn giải thích cho cậu.
“Trẻ tuổi?” Kỷ Thần Tu sờ sờ mặt của mình.
“Có điều chỉ gương mặt của cậu ta thôi cũng đủ khiến người ta muốn mua rồi.” Đường Lạc nhận thấy được sự khác thường của Kỷ Thần Tu, cố kiềm chế tâm trạng để giải thích với cậu.
“Gương mặt?” Kỷ Thần Tu hất tay của Đường Lạc ra, tiện tay rút một cái DVD rồi đi tính tiền.
Đường Lạc hơi híp mắt nhìn bóng lưng của Kỷ Thần Tu, rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật cười. Hừ… Bị Kỷ Thần Tu chơi nhiều lần như vậy, lần này còn không chơi lại sao!!! Đêm giao thừa chúng ta cứ từ từ mà chơi.
Xa xa tại một trấn nhỏ ở Giang Nam.
“Tả Tả, chị khẳng định biết bọn họ ở đâu sao?” Hữu Hữu không ngừng nhét đồ vào túi xách.
“Nói nhảm… Có cái gì là Tả Tả này không giải quyết được chứ.” Tả Tả nằm trên giường xem bản đồ.
“Vậy thì tốt! Không có lý do gì để bọn họ sống sung sướng như vậy được…” Hữu Hữu siết tay thành nắm đấm mà đếm ngày, nghỉ Tết được nửa tháng, cộng thêm hết Tết lại là mùa vắng khách du lịch, khà khà…
Muốn đón năm mới tốt lành sao? Lần này mấy người còn không chịu chết.
Hai người cùng nhau nằm trên sofa xem DVD không hiểu tại sao lại cảm thấy ớn lạnh, hình như tuyết đã rơi rồi.
– TOÀN VĂN HOÀN –
p/s: Rốt cuộc cũng đi đến cuối đoạn đường này rồi, chỉ còn một phiên ngoại nữa là chúng ta sẽ tạm biệt couple Đường Tu rồi. Nhưng chúng ta sẽ được gặp lại Đường Tu trong câu truyện của một couple khác trong chương ngoại truyện, hehe