Phượng Linh đầu tháng năm . Bên ngoài Hổ Khiếu thành, một mảnh hoa cỏ bị dẫm nát qua mấy đợt công thành, đám người đông nghìn nghịt, phóng nhẹ cước bộ, bao bọc binh khí, không động tĩnh, yên lặng đi đến bờ sông Bá Duyên hà.
Trong bầu không khí nặng nề của ngày hè nóng bức này, tầng mây dầy đặc che mất ánh trăng, không khí giống như bị đè nén làm cho người ta hít thở không thông.
Tiếu Tiểu cùng Hoắc Sơn có chút kích động, đây là lần đầu tiên các nàng ra trận, hơn nữa, cư nhiên là đảm nhiệm nhiệm vụ trọng yếu như vậy. Điều này thấp lên hi vọng một lòng muốn kiến công lập nghiệp ở chiến trường của các nàng, nhưng vẫn có thể thi triển cảm xúc khát vọng của nữ tử. Cái loại tim đập thẩm thấu đến tận bên trong huyết mạch làm cho da thịt cả người hưng phấn lên.
Tối nay phải để người trong thiên hạ thấy được, nữ tử Phượng Linh không phải chỉ biết giúp chồng dậy con...
Một vạn người dần dần đến nơi đống quân đông nghìn nghịt của Dương Đỉnh Du. Tất Quyền Ngọc nguyên bản đi bên cạnh đội ngũ, lúc này đã đi đến phía trước, thời điểm thấy được liều trại phía xa xa, Tất Quyền Ngọc liền làm một cái thủ thế, mọi người phía sau khi thấy thủ thế này, liền yên lặng đi sang hai bên, chốc lát, toàn bộ đại đội ngừng lại ở năm trăm dặm phía trước. Xa xa, bên ngoài quân doanh của quân địch có vài binh lính tuần tra qua lại, chính là bóng đêm quá mờ, khó có thể nhìn thấy một vạn binh lính đang đi tới. Huống chi Viêm Sa tự nhận mình là thiên hạ vô địch, làm sao có thể nghĩ bị Dũng Sĩ quân đoàn chỉ còn sức chống cự tấn công, với lại chỉ có quy mô nhỏ như vậy - tập kích... Vạn người này đều do các tiểu đội trưởng chỉ huy, trên chiến trường rộng lớn, mọi người không một tiếng động tháo hạ cung tiễn xuống, Tất Quyền Ngọc lấy cung tên trên lưng xuống, không có đốt lửa, trong đêm tối nhắm chuẩn binh lính đang tuần tra, tiễn vừa bắn, binh lính ngay cả một tiếng kêu la chưa kịp phát ra, liền ngã xuống.
Thời điểm binh lính bên cạnh Tất Quyền Ngọc đang còn âm thầm khen đại tướng quân hảo tiễn pháp, hảo nhãn lực, Tất Quyền Ngọc đã sưu sưu vài tiếng liên tục bắn ra mấy tên, không thấy rõ tên, mọi người chỉ thấy binh lính tuần tra ầm ầm ngã xuống. Đòn này vừa ra, lập tức kích phát tinh thần chiến đấu hăng hái của toàn bộ quân tiên phong đánh lén.
Rồi sau đó, Tất Quyền Ngọc ra lệnh một tiếng, một vạn binh, bắn ra vô số tên lửa, một dải dài ánh sáng bỗng nhiên chiếu sáng trời đêm, đại đội đã bị lộ, Tất Quyền Ngọc hét lớn một tiếng, hỏa tiễn của toàn bộ đại đội nhất tề bắn ra, hỏa tiễn xẹt qua trường không, điên cuồng bắn vào doanh trại của đối phương. Địch nhân không nhận được thông báo của binh lính tuần tra đã bị Tất Quyền Ngọc bắn chết. Kinh hoảng, vội vàng kêu to địch tập kích.
Nhưng một tiếng địch tập kích này vừa mới vang lên, vạn hỏa tiễn đã từ trên trời giáng xuống. Mỗi tiễn đều chuẩn xác rơi trúng doanh trại địch, trong chốc lát, hỏa diễm bốc lên toàn bộ doanh trại trong thời tiết ngày hè nắng nóng, đem Bá Duyên hà trong hắc ám chiếu sáng lên.
Thấy hỏa tiễn tập kích liều trại, trong lúc nhất thời, toàn bộ binh lính trong các liều trại đều vội vàng chạy ra, khôi giáp hỗn độn, đầu tóc bù xù, có người một bên mặc giáp một bên cầm vĩ khí lớn giọng la mắng, có người cuống quít bắt đầu dập lửa, có người muốn tìm kiếm ai đã làm ra 'chuyện tốt' này, mà lần thứ năm bắn tên ra đã kết thúc, binh lính của Tất Quyền Ngọc dựa theo chỉ thị của nàng, chỉ để ý bắn đến phương hướng của đối phương. Trong nhất thời, Bá Duyên hà bị một đoàn hỏa long thật dài chiếu sáng.
Một khoảng thời gian sau, nhưng tựa hồ cũng ngay lập tức. Nữ binh doanh của Tất Quyền Ngọc, tuy rằng không tính là võ lâm cao thủ, nhưng phần lớn là có võ công làm trụ cột, một trận khoái ý dũng mảnh bắn tên này, bất quá chỉ là công phu hoảng thần trong nháy mắt mà thôi.
Điều làm Tất Quyền Ngọc thầm than là, trong cục diện hỗn loạn này, địch quân đã có tướng lĩnh đi ra lớn tiếng hét to, cả đội, an bài một bộ phận đi dập lửa, một bộ phận tiến đánh đến binh lính đang đánh lén.
Trong lúc nhất thời, âm thanh vũ khí cùng khôi giáp va chạm vang lên, giống như một đàn trâu rừng đang tiến tới, tất cả tạo thành một loại áp lực nặng nề. Vạn nữ binh cũng không quan tâm địch nhân đang đánh tới, cùng lúc thi triển sở trường, nhiều người một cung năm tên, vận khởi nội công bắn ra, trong nhất thời, ánh lửa gióng như mưa sao sa bắn tới quân của Dương Đỉnh Du...
Địch nhân đã sắp tiến lại đây, trăm mét... Năm mươi thước...
Tất Quyền Ngọc ra lệnh một tiếng, đại đội dựa theo an bài trước đó, lập tức xoay người lui lại, mà Tiếu Tiểu làm người chỉ huy dẫn dắt mọi người chạy đến Hổ Khiếu thành, mà Tất Quyền Ngọc đang chờ tướng quân ở phía sau áp trận...
Doanh trại của đại quân Dương Đỉnh Du đã chìm trong biển lửa, tuy rằng ít có thương vong về người, tuy rằng đại quân đánh lén của đối phương không thực sự muốn tấn công, nhưng một động tác này vẫn làm cho quan tướng của Dương Đỉnh Du giận không thể át...
Từ khi hai quân giao chiến đến nay, quyền chủ động luôn trong tay bọn hắn, nay cư nhiên bị địch quân trêu đùa, điều này đối với quân Viêm Sa là sỉ nhục khó có thể nhận.
Trong lúc nhất thời, còn chưa nhận được mệnh lệnh của Dương Đỉnh Du, một số đại đội đã tự ý đuổi đánh.
Dương Đỉnh Du một thân khôi giáp đỏ, nhìn một mảnh loạn lạc trong lửa, khóe môi hơi hơi co rúm, trong miệng lại lạnh như băng nói: "Ai có thể khiến cho họ phản công? Chưa nắm rõ tình hình địch như thế nào mà đã dám phản công?"
"Đại tướng quân, bình nguyên không dễ mai phục, không cần lo lắng. Chắc chỉ là nhiễu tập, số lượng không nhiều." Một tham tướng bên cạnh cuối đầu nói.
Dương Đỉnh Du lắc đầu, thở dài thở dài một tiếng, nhìn binh lính của mình đã muốn đánh ra ngoài, thật sự là tên trên dây không thể không bắn, theo tính cách của quân Viêm Sa, nàng là chủ soái đương nhiên hiểu rõ, điều những người này sợ không phải là chết, mà dũng khí chiến đấu của bọn họ bị tiêu diệt.
"Lập tức thông tri toàn quân, công thành!"
Dương Đỉnh Du vung tay lên, cũng không giải thích, đã phi lên chiến mã, phóng tới quân địch đang nhanh chống lui lại... Tham tướng phía âu nàng vội vàng đi an bài.
Lúc này, trên bình nguyễn vẫn là một mảnh hắc ám như cũ. Quân của Tất Quyền Ngọc giống như âm dạ tinh linh, không có khôi giáp phòng hộ, nên không bị khôi giáp ràng buộc, công phu lui lại nhờ có võ công làm trụ cột nên nhanh không lường được, toàn đội cùng nhai thi triển sở trường nhanh chóng lui về phía trước Hổ Khiếu thành nơi đang có quân mai phục, cho dù chạy chậm thì cũng đã bỏ rơi quân địch một khoảng xa.
Tất Quyền Ngọc thấy truy binh còn xa, đội quân của nàng đã an toàn, ra hiệu với Hoắc Sơn một cái, liềm chạy đến phía trước đại quân - đây là lần đầu tiên xuất chiến, nàng không muốn có sơ xuất gì, cho nên, phai nhanh chóng trở về Hổ Khiếu thành, đảm bảo kế hoạch thành công...
Hoắc Sơn chờ Tất Quyền Ngọc rời đi, liền xoay người nhìn lại, khôi giáp của quân địch còn đang cách các nàng nửa dặm, ở trong bóng đêm dày đặc, không thể nhìn thấy rõ binh lính địch, chỉ có thể nghe thấy âm thanh đang chạy...
Trong nhất thời Hoắc Sơn lắc đầu cười, xoay người đuổi theo đại đội, đây chính là lời lão đại nói, làm vẻ vang nữ nhân? Chỉ đánh một chút liền chạy? Thật đúng là phi thường dễ dàng, đúng là đôi khi muốn hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cần liều mạng ngoài sa trường...
Hoắc Sơn còn đang suy nghĩ, sau lưng bỗng nhiên bị một cỗ khí lạnh đánh úp tới, sống lưng nhất thời căng thẳng, chỉ cảm thấy chiêu thức của người đó sắc bén, sát khí nhất thời bao phủ toàn thân của nàng.
Hoắc Sơn đình chỉ hô hấp, xoay người đỡ lấy, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, Hoắc Sơn bất chấp đau đớn, lăn ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, sau đó bậc người đứng dậy, trong đêm trăng cao gió lớn, gió lạnh thổi qua, Hoắc Sơn chỉ cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh - chiến trước không giống với giang hồ, trong giang hồ khi giao đấu phải lên tiếng báo danh tính, nói lý do, còn trên chiến trường đâu cần phải làm những việc đó, chỉ cần là quân địch, bất luận ngươi là nam hay nữ, bất luận ngươi ở trong giang hồ có thanh danh như thế nào, càng cần không quản chuyện ngươi cùng nàng có thù oán hay không, đều giết...
Trong bóng đêm, Hoắc Sơn đánh lại đối phương - trong đêm tối mịt, nữ tử mặc một thân khôi giáp đỏ, tay cầm lợi kiếm, mũi nhọn ở trong ánh sáng mỏng manh làm cho người ta khó có thể coi nhẹ. Khôi giáp đỏ bao lấy dáng người cao ngất, tóc búi cao, lộ ra một chút ở khôi đỉnh, mà phía dưới mũ giáp là khuôn mặt đặc trưng cho mỹ nữ Viêm Sa - mũi cao ngất, đường nét sắc sảo...
Tiểu mỹ nhân... Trong lòng Hoắc Sơn toát ra từ này. Nhưng nháy mắt bị người phía trước chọc giận, bởi vì nữ nhân trước mặt này lộ ra mộ chút cười lạnh, mà điều làm Hoắc Sơn không thể phủ nhận là trong chút cười lạnh đó còn mang theo một chút mỉa mai...
Hoắc Sơn thuận tay, lấy mảnh vải cột chặt kiếm trong tay, nhưng vận nhịn không được dựa theo quy củ của giang hồ mở miệng: "Tại hạ Hoắc Sơn, không biết người đến là người nào?"
Nàng kia cười ha ha, cũng không trả lời, chỉ cười nói: "Nếu Tất Quyền Ngọc ở đây, hắn nhất định sẽ đoán được ta là ai... Bởi vì, trong toàn bộ Viêm Sa, chỉ có một mình ta mặc hồng giáp... Bất quá Phượng Linh cũng cho phép nữ nhân ra chiến trường? Nam nhan Phượng Linh chết sạch rồi sao? Đó không phải là truyền thống tốt đẹp của Phượng Linh sao?"
Hoắc Sơn hoảng hốt, trong lòng kích động, đây là, Dương Đỉnh Du? Khẩu khí kêu ngạo như vậy, biểu tình kêu ngạo như vậy... Hôm nay nàng một mình gặp phải Dương Đỉnh Du, không biết có thể sống sót trở về hay không...
Mà phía sau Dương Đỉnh Du, khôi giáo của địch quân đã cành ngày càng gần. Hoắc Sơn nhất thời trong lòng căng thẳng, không có nhiều thời gian để chiến đấu cùng Dương Đỉnh Du, chỉ có thể nắm chặt kiếm, sử dụng một chiêu, toàn lực đánh tới Dương Đỉnh Du, mà biểu tình của Dương Đỉnh Du vẫn kiêu ngạo như cũ, nhưng vẫn không nhịn được di một tiếng, cảm thấy kiếm pháp của Hoắc Sơn có chút chiêu trò.
Lúc này một kiếm của Hoắc Sơn đã đến trước mặt Dương Đỉnh Du, gióng như đuôi rắn trong ám dạ, độc á mà mau lẹ. Dương Đỉnh Du đưa kiếm chống đỡ - đường kiếm của Hoắc Sơn là đường kiếm của người giang hồ, chiêu thức nhẹ nhàng, đường kiếm của Dương Đỉnh Du là đường kiếm của người trong quân đội, chiêu thức âm trầm mạnh mẽ, một kiếm này có thể chặt kiếm của Hoắc Sơn ra làm đôi. Trong nhất thời, hai kiếm chạm nhau, tiếng nổ ầm ầm vang lên, Hoắc Sơn cảm thấy trong ngực một trận khó chịu, nhưng cũng biết được nàng không phải đối thủ của người này, nương theo lực đạo, đột nhiên lui về phía sau, sau đó toàn lực thi triển khinh công, chạy như bay về Hổ Khiếu thành...
Ám dạ, chạy như bay. Gió đêm gào thét.
Chính là người phía sau, vẫn bám lấy không buông...
Hoắc Sơn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hốt hoảng đến mức tim nhảy lên cổ họng, nhưng cũng nghĩ - người cứ đi theo đi, chỉ cần đến bên ngoài Hổ Khiếu, ta liền cho ngươi một đi không về...
Dương Đỉnh Du cũng càng đuổi càng giật mình, Dương gia là Viêm Sa tướng môn, trong lịch sử cũng đã từng xuất hiện nhiều võ tướng vang danh thiên hạ, kiếm pháp Dương gia do tổ tiên Dương gia truyền lại, thế đại lực trầm, đại khai đại hợp, có uy lực rất lớn ở trên chiến trường, dùng để chiến đấu, cho nên khi giết địch nhân trên chiến trường, cũng không thường dựa vào khinh công, cho nên khinh công của Dương Đỉnh Du không được tính là cao cường nhất, nhưng dù là vậy, khinh công của Dương gia ở trong quân doanh cũng ít có ai có thể ngang bằng được...
Cho nên nếu so sánh khinh công của Dương Đỉnh Du cùng với Hoắc Sơn ngay lúc này, là sàn sàn ngang nhau, điều này làm cho Dương Đỉnh Du rất kinh ngạc, mới nhớ rằng nàng chưa từng nghe qua nề người tên là Hoắc Sơn này...
Một phen chạy như bay như thế, Hoắc Sơn là toàn lực ứng phó, còn Dương Đỉnh Du là truy đuổi trong kinh hãi. Đợi đuổi theo một lát, cũng đã cách Hổ Khiếu thành không xa, nàng tuy là võ công không kém, nhưng cường long khó đánh lại một địa đầu xà, vì thế hướng Hoắc Sơn nói "sau này gặp lại!" liền vòng trở về.
Một phen vòng về này liền gặp được đội ngũ vừa đi đánh lén hồi nãy còn đang tụt phía sau, Dương Đỉnh Du thở không ra hơi, rút kiếm chặt đi vài thủ cấp, giương mắt nhìn Hổ Khiếu thành ở phía xa xa, trong lòng nãy sinh nghi vấn...
Nữ tử này võ công lợi hại như vậy, là ai? Vài làn công thành trước, đối phương là nam binh, lần này lại là nữ binh...
Phượng Linh từ trước đến nay đều không có thói quen cho nữ tử ra trận, nhưng hôm nay, binh lính nàng gặp toàn là nữ tử. Theo tình báo, vài năm trước, Tất Quyền Ngọc thống lĩnh Tứ Phương quân đoàn, thành lập nữ binh doanh, lúc đó thám tử hồi báo, nữ binh doanh này cũng không có thành lập trong tất cả các quân đoàn, chỉ có dưới trướng của Tất Quyền Ngọc, nhưng cũng chỉ là tiếp viện ở hậu cần, thiết lập để cứu trợ nhưng địa phương cần hỗ trợ, thật không người, đội quân đánh lén doanh trại của nàng ngày hôm nay cư nhiên chính là nữ binh doanh...
Viện quân của đối phương đã đến!
Mà viện quân của đối phương nhất định là Tứ Phương quân đoàn, nhất định là Tất Quyền Ngọc. Chỉ có dưới trướng của Tất Quyền Ngọc mới có nữ binh doanh. Chính là không ngờ, nữ binh làm hậu cần trong truyền thuyết lại lợi hại như vậy? Mà hôm nay không nói đến chuyện gặp nữ tử có thân thủ ngang bằng với tướng lĩnh trong quân của nàng, mà những binh lính nàng mới giết, có tốc độ lui lại mà binh lính bình thường khó có thể sánh bằng?
Chẳng lẽ Tất Quyền Ngọc có vũ khí bí mật?
Dương Đỉnh Du nhìn Hổ Khiếu thành, suy nghĩ, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập - quân đội của nàng đã đến!
Mà thời điểm như vậy, mặc kệ xảy ra tình huống gì, đều phải tiến lên. Cái gọi là sĩ khí không thể bị diệt, Dương Đỉnh Du tuy biết rằng trận đánh là này rất có vấn đề nhưng vẫn phải tiến lên đánh tiếp. Đây là quân hồn của quân Viêm Sa, thời khắc này, nàng không thể làm nhục, nếu không Dương Đỉnh Du không còn là Dương Đỉnh Du nữa...