Phượng Ly Thiên

chương 40: trọng thương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cẩn, nơi này giao cho ngươi.” Vẻ mặt của Phượng Ly Thiên cũng không có nhiều thay đổi, nhấc chân đi ra ngoài.

Lam Cẩn nắm vai hắn lại: “Ngươi điên rồi, hiện giờ là ban ngày, hơn nữa Thái tử gặp chuyện, lúc này thủ vệ ở khu săn bắn nghiêm mật bao nhiêu ngươi biết không?”

“Ta biết!” Phượng Ly Thiên liếc mắt nhìn Lam Cẩn, ánh sáng vàng tối che khuất cảm xúc trong đó, nhất thời không thể nhận ra tâm tình của hắn, cánh môi mỏng nhếch thành nụ cười trào phúng, “Vậy thì sao?”

“Ly Thiên, ngươi đừng xúc động, khu săn bắn có rất nhiều ngự y, hắn sẽ không sao đâu, lúc này ngươi đi cũng không giúp được gì lại còn……” Vì an toàn của Phượng Ly Thiên cũng vì một loại cảm giác không tên trong lòng, Lam Cẩn bình tĩnh phân tích tình hình, cố ý muốn ngăn cản hắn, nhưng rồi lại bị lời nói của Phượng Ly Thiên làm cho sững sờ tại chỗ.

“Hắn cần ta!” Câu nói đơn giản nhưng rõ nghĩa, chân thật mà chắc chắn, chỉ vì y cần, cho nên hắn phải đi, hắn tuyệt sẽ không để y một mình đối mặt với đau đớn, một giây một khắc cũng không!

Ngây ngốc nhìn bóng lưng Phượng Ly Thiên biến mất nhanh như chớp, cánh môi hoàn hảo của Lam Cẩn kéo ra nụ cười khổ, ngay cả người kia cần gì ngươi cũng đoán được sao?

“Nghi trượng?” Thủ hạ ở bên cạnh cẩn thận gọi khẽ.

Lam Cẩn thu lại suy nghĩ, trong chớp mắt đã khôi phục lại thành một Nghi trượng lãnh tuấn khôn khéo khi xưa: “Giám thị hướng đi của Âu Dương Hải, mặt khác, điều tra tung tích của Hạt Mã Tiền……” Ly Thiên, ngươi có biết không, có một người cũng cần ngươi lo lắng……

Toàn bộ khu săn bắn rơi vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, hủy bỏ tất cả ca trực thay phiên, toàn bộ Ngự lâm quân đều đang khẩn trương tuần tra canh gác, khu vực săn bắn bị bao vây chật như nêm cối, sợ Hoàng Thượng nhất thời không vui sẽ truy cứu đến việc bọn họ lơ là trách nhiệm, Thái tử không sao thì tốt rồi, nhưng nếu có gì không hay xảy ra, chỉ sợ bọn họ cũng không thấy được ánh mặt trời ngày mai.

“Chào đồng nghiệp.” Hai Ngự lâm quân tranh thủ lúc đi tiểu trong rừng mà trò chuyện với nhau.

“Chết tiệt, Thái tử thật là phiền quá đi, không phải chỉ trúng một mũi tên thôi sao, cần gì hưng sư động chúng như vậy, làm hại ông đây không được ngủ.” Trong đó có một tên vừa giài quyết vừa oán giận.

Tên còn lại cũng oán giận theo, “Thái tử mà, được nuông chiều từ bé, da thịt trắng nõn được chăm sóc không thua gì nữ nhân…” Nói xong không biết nhớ tới cái gì, lại đáng khinh cười hắc hắc, “Ngươi nói xem nếu ở trên giường, tư vị của Thái tử so với tiểu quan ở Xuân Mãn Lâu có……”

“Hắc hắc…” Tên còn lại lén nhìn chung quanh, thấy không có người đi ngang qua, mới quay qua nói, “Ngươi không biết thôi……” Tiếng nói đáng khinh không kém bỗng im bặt, hai thanh chủy thủ trong nháy mắt đã cắt đứt yết hầu hai người. Ám vệ lột xuống quần áo trên người hai tên kia, cung kính đưa cho Phượng Ly Thiên.

“Chờ bên ngoài.” Liếc nhìn hai thị vệ kia một cái, nếu không phải đang vội, sao hắn có thể để mấy tên này chết dễ dàng vậy chứ! Phượng Ly Thiên cầm lấy quần áo dẫn theo Ám Nhất nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Trong lều của Thái tử đang vô cùng hỗn loạn. Phượng Ly Thiên đứng ở bên ngoài, nhìn thấy thị nữ bưng một chậu máu loãng đi ra, cảm thấy tim như bị ai đó siết chặt.

“Thái tử sao rồi?” Hoàng đế Hiên Viên Ấp đứng ở bên giường, nhìn nhóm Thái y luống cuống tay chân cầm máu cho Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Khởi bẩm bệ hạ, Thái tử người…… bị kiếm đâm trúng ngực, nhưng không có thương tổn đến tâm mạch, chỉ cần cầm máu là được…… Nhưng mà, chân trái của Thái tử bị tên đâm trúng gân mạch, cho dù có dưỡng thương lành, nhưng sau này đi lại cũng sẽ gặp khó khăn……”

“Đi lại khó khăn?” Hiên Viên Ấp nhíu mày.

“Đi lại khó khăn!” Hoàng hậu Thượng Quan Nhan đồng thời hét lên, “Không được, dù thế nào cũng không thể để Cẩm Mặc bị tật!”

“Hoàng hậu, đừng kích động!” Hiên Viên Ấp lên tiếng nhắc nhở, thân thể Hoàng hậu chỉ vừa tốt lên, còn rất suy yếu.

“Sao thiếp có thể không kích động!” Thượng Quan Nhan trừng mắt nhìn Hiên Viên Ấp, đó là đứa con duy nhất của nàng mà, nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc cả người đầy máu nằm trên giường, Thượng Quan Nhan lập tức cảm thấy khó thở.

“Hạt Mã Tiền đâu? Mau tìm Hạt Mã Tiền đến cho ai gia!”

“Nương nương, Hạt thần y đã rời đi từ mấy ngày trước.” Đức Phúc bất đắc dĩ nói. Đó đúng là sự thật, từ sau ngày được Hiên Viên Cẩm Mặc chuộc ra từ Xuân Mãn Lâu, Hạt Mã Tiền đã biến mất ngay trong kinh thành.

“Cái gì……” Trước mắt Thượng Quan Nhan đột nhiên tối đen, ngất đi.

“Nương nương!” Mọi người sợ hãi hết lên, Hiên Viên Ấp bế Hoàng hậu lên, nói với Đức Phúc bên cạnh, “Ở đây canh chừng, có chuyện gì lập tức báo cho trẫm biết!”

“Nô tài tuân chỉ!”

Hoàng đế đi rồi, mọi người đã thả lỏng hơn được không ít, nhưng vẫn cứ hỗn loạn cả lên.

Sau khi Phượng Ly Thiên vào lều chính là nhìn thấy cảnh tượng như vầy, thân thể tròn vo của Đức Phúc chạy tới chạy lui tới chảy đầy mồ hôi trên trán, nhóm Thái y đang có ý đồ xuống tay từ mũi tên đang ghim chặt trên đùi Thái tử. Mà người hắn ghi khắc trong lòng, đang lẳng lặng nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt phủ đầy mồ hôi, hàng mi cong dài trên mắt khép chặt, trên mặt y không có nhiều vẻ đau đớn, chỉ hơi cau mày, nhưng bàn tay nắm trên đệm chăn đã tiết lộ đau đớn của chủ nhân, ngón tay thon dài bấu chặt vào thành giường, các đốt ngón tay đã bị siết đến xanh trắng.

Phượng Ly Thiên cảm thấy tim mình như bị chém một đao, hắn lập tức vọt tới trước giường, nhẹ nhàng ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào lòng, dùng chút sức bóp hai má của y: “Mặc, hé miệng!”

“Ưm ” Ý thức của Hiên Viên Cẩm Mặc đã không còn rõ ràng lắm, nhưng vẫn cố gắng không để mình rên rỉ ra tiếng.

“Ngươi là ai!” Một Thái y sợ hãi kêu lên.

Phượng Ly Thiên vẫn mặc y phục dạ hành màu đen ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng phảng phất như đang nhìn một vật chết, sức ép của kẻ trên ngôi cao khiến vị Thái y kia không khỏi rùng mình một cái.

Thủ tọa Thái Y viện Đoạn Thái y ra hiệu bảo Thái y kia đừng nhiều lời, rồi gật đầu với Phượng Ly Thiên, xem như đồng ý. Bọn họ đã gặp mặt, Đoạn Thái y tất nhiên biết vị công tử trước mặt rất quan trọng với Thái tử, ông ý vị thâm trường nhìn hai người một hồi, Phượng công tử quang minh chính đại xuất hiện ở đây thế này, không biết ngày mai lại có sóng gió gì đây.

“Nhìn cái gì vậy, chuyên tâm làm chuyện của mình đi!” Đức Phúc lớn tiếng nhắc nhở những người còn đang ngơ ngác kia, bọn hạ nhân lập tức cúi đầu tiếp tục công việc.

“Mặc, hé miệng!” Phượng Ly Thiên sốt ruột muốn mở khớp hàm của Hiên Viên Cẩm Mặc, dùng ngón tay cạy nhẹ cánh môi hoàn mỹ kia, phát hiện vùng nứu hồng nhạt đã bị y cắn đến chảy máu, phiếm màu đỏ thẫm. Phượng Ly Thiên hiếm khi nhíu mày lại, trong tiếng hít khí lạnh của mọi người mà hôn xuống môi Hiên Viên Cẩm Mặc, vươn đầu lưỡi chậm rãi đẩy ra hàm răng đang cắn chặt của y.

Hiên Viên Cẩm Mặc từ từ mở mắt ra, vô thức nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, trong miệng mũi tràn ngập hương vị quen thuộc, ấm áp mang theo hương cỏ xanh, an tâm đến kỳ lạ, chút tê dại bé nhỏ khiến y mở ra hàm răng đang cắn chặt.

“A……” Tiếng rên rỉ đau đớn tràn ra từ hai cánh môi đang gắn bó, Phượng Ly Thiên nhân cơ hội nhét tay mình vào trong miệng y, đồng thời, Thái y lập tức rút mũi tên ra, đau nhức tột cùng khiến ý thức của Hiên Viên Cẩm Mặc tan rã, chỉ biết cắn chặt cánh tay trước mắt.

Phượng Ly Thiên hít nhẹ một hơi, cắn răng nói với những người đang bối rối không biết nên làm gì xung quanh: “Đức Phúc và Đoạn thái y ở lại, những người khác ra khỏi lều chờ lệnh cho ta!”

Mọi người lập tức lui ra ngoài, rồi chợt nhận ra mình vốn không cần nghe lệnh người không rõ thân phận này, lập tức bối rối nhìn phía Tổng quản Đức Phúc, sau khi thấy Tổng quản gật đầu mới yên tâm thối lui.

Đức Phúc thầm thở dài, khí thế của Phượng công tử luôn làm người ta vô thức muốn phục tùng, người như vậy chắc chắn không phải vật trong ao! Nếu Phượng công tử sinh ở đế vương gia, ngôi vị Hoàng đế này về tay ai còn chưa biết chừng. Đột nhiên nhận ra mình đang nghĩ đến vấn đề đại nghịch bất đạo đến mức nào, Đức Phúc cuống quít lắc lắc cái đầu tròn tròn.

Phượng Ly Thiên không chú ý tới hành động của Đức Phúc, trong mắt hắn lúc này chỉ có người trong lòng. Chậm rãi thu lại cánh tay từ trong miệng Hiên Viên Cẩm Mặc, một vệt huyết châu đỏ tươi chảy xuống theo cánh tay thon dài. Nhận lấy khăn lụa Đức Phúc đưa tới, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán Hiên Viên Cẩm Mặc, phảng phất như đang lau chùi món bảo vật quý giá nhất trần thế.

“Ly Thiên……” Hiên Viên Cẩm Mặc mệt mỏi nhắm mắt lại, vẫn gắng gượng không chịu ngủ.

“Ta ở đây.” Phượng Ly Thiên nhẹ giọng an ủi.

“Chân của ta…… không thể…… đi rồi sao?” Sau khi mất một lượng máu lớn khiến cho thanh âm của y cực kỳ nhỏ bé, chỉ có Phượng Ly Thiên đang ôm y là nghe được rõ ràng.

Phượng Ly Thiên ngẩng đầu nhìn Đoạn Thái y: “Chân Thái tử thế nào?”

Mắt phượng yêu dã đã không còn lưu quang, khiến cho đôi đồng tử băng lãnh vô tình kia hiện ra rõ ràng, Đoạn Thái y nhịn không được co rúm lại, thì ra đôi mắt xinh đẹp vô song kia khi mất đi ý cười lại lãnh tuyệt khiến người ta sợ hãi đến thế. Vì thế, ông thành thành thật thật lặp lại lời vừa nói với Hoàng hậu.

Phượng Ly Thiên rũ mắt, trầm mặc một lúc lâu. Gân mạch bị tổn thương, ấn lẽ thường mà nói thì không thể làm lành thương tổn, nhưng hiện tại trong tay có Quỳnh lộ — thuốc tiên tái tạo gân mạch, chút thương tích này thật ra không khó trị. Vấn đề là, khi vừa bôi Quỳnh lộ lên, đau đớn sẽ gia tăng gấp mấy lần, Mặc đã chịu đau đớn nhiều như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm khiến thân thể đang thống khổ của y tăng thêm gánh nặng? Nếu không muốn dùng thuốc này, tìm được Hạt Mã Tiền có lẽ sẽ có biện pháp khác, nhưng quan trọng là, bây giờ còn chưa biết Hạt Mã Tiền chạy đi đâu mất, nếu bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, chân Mặc sẽ……

Phượng Ly Thiên lấy bình hàn ngọc nhỏ từ trong ngực ra, do dự quơ quơ trong tay, cung chủ Phượng Cung luôn luôn sát phạt quyết đoán, rốt cuộc do dự vào tại giây phút này.

Cúi đầu hôn hôn hai má không có huyết sắc kia, Hiên Viên Cẩm Mặc chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đen láy như hắc diệu thạch lẳng lặng nhìn hắn, khiến mọi phiền não bất an trong lòng nháy mắt lắng đọng lại.

“Bôi thứ này lên vết thương đi.” Phượng Ly Thiên đưa cái bình cho Đoạn thái y.

“Quỳnh, Quỳnh lộ!” Đoạn Thái y trở nên kích động, “Như thế, chân Thái tử có thể khỏi hẳn!”

Tầm mắt lạnh như băng đảo qua, khiến người đang kích động kia lập tức tỉnh táo lại, cẩn thận mở nắp bình ra, nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.

Cùng lúc đó, Phượng Ly Thiên hôn lên môi Hiên Viên Cẩm Mặc, cảm thấy thân thể người trong lòng vì đau đớn mà co giật, hắn nhịn không được siết chặt y hơn, dùng hết kỹ xảo lấy lòng khoang miệng mềm mại kia, muốn mượn việc này dời đi lực chú ý giảm bớt đau đớn cho y. Nụ hôn vừa chấm dứt, lưu luyến không thôi tách ra, Thái y đã bôi thuốc xong. Hiên Viên Cẩm Mặc bình tĩnh nhìn tuấn nhan tinh xảo đến gần như yêu dã của Phượng Ly Thiên, rốt cuộc không chịu nổi hắc ám ăn mòn lí trí, ngất đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio