Sách cổ có câu: “Thiên lao, tức nguy hiểm chập chùng, tình thế hiểm trở, dễ vào khó ra.”
Cái gọi là thiên lao, chính là lao ngục của nhà trời, là nơi chỉ có vào mà chẳng có ra. Kẻ bước vào thiên lao, đều là những người mà Hoàng thất căm thù đến tận xương tuỷ muốn trừ đi cho khuất mắt, tạm thời bị nhốt ở đây, chẳng qua là do cái người ngồi trên triều kia còn chưa nghĩ ra phải để ngươi chết thế nào mà thôi.
Thiên lao khác với những lao ngục bình thường, khi vào ngục phải bị đánh một trăm gậy sát uy (), bởi vậy có rất nhiều phạm nhân dưới ân trời đặc xá đã được chết trước khi vào trong ngục. Nhưng mà, thiên lao cũng có một quy định bất thành văn, chính là nếu người bị nhốt là Hoàng thân quốc thích thì không cần đánh gậy sát uy. Chắc là vì họ nghĩ những người này đều có tỷ lệ được đặc xá khá cao, hơn nữa sau khi ra ngoài hoàn toàn có thể tìm đại một nguyên do mà giết sạch bọn tiểu ngục tốt trong này, dù rằng người được thả ra cực ít.
() Sát uy: làm mất kiêu ngạo, dũng khí, dắn mặt phạm nhân.
Cho nên, Hiên Viên Cẩm Mặc bị nhốt trong thiên lao, trước khi Hoàng Thượng ra quyết định, thật ra cũng không ai dám làm gì y. Chẳng qua, vết thương ở ngực chưa lành khiến tâm phế của Hiên Viên Cẩm Mặc có vẻ yếu ớt, thân thể bị trút đi y phục Thái tử chỉ còn trung y nhanh chóng bị hàn khí trong ngục xâm nhập, khiến y không ngừng ho khan.
“Khụ khụ……” Động tác ho khan tác động đến miệng vết thương chưa hoàn toàn khép lại, Hiên Viên Cẩm Mặc hơi nhíu mày, co hai chân sát lên, cố sức giữ lại chút ấm áp trong ngực, như vậy mới có thể giảm đi chút đau đớn. Cỏ khô thưa thớt không cản được hàn khí đêm cuối thu, gân mạch chân trái vì ngồi ở nơi lạnh lẽo mà co rút nhức nhối.
Vách tường dày cộm ngăn đi âm thanh bên ngoài, chỉ có tiếng gió và tiếng con trùng kêu vang truyền vào từ chiếc cửa sổ duy nhất. Tiếng côn trùng kêu vào thu luôn mang theo bi ai tuyệt vọng, khiến người ta chìm trong bi thương. Hiên Viên Cẩm Mặc nhớ lại chuyện ngày hôm qua, dù nghĩ thế nào cũng không biết vì sao phụ hoàng lại trúng độc, trà kia là do mình pha, từ đầu đến cuối không hề qua tay người khác, lá trà lại không có vấn đề gì, bởi vì đó là trà Xuân Hinh Lộ mà Phượng Ly Thiên tặng cho y!
Sáng nay, khi phụ hoàng tỉnh lại, đáy mắt chỉ có băng hàn mà trừng y: “Trẫm đã hứa truyền ngôi cho ngươi, chỉ mấy tháng nữa mà ngươi cũng chờ không được sao?”
Ánh mắt như vậy y đã từng thấy rồi, là lúc nào nhỉ? Năm đó y nói với phụ hoàng, Thiên nhi của y bị người ta bắt mất rồi, phụ hoàng cũng nhìn y như vậy, lạnh băng mà bình tĩnh. Có lẽ khi đó lời phụ hoàng muốn nói là: “Đó chính là đệ đệ ruột của ngươi, vì ngôi vị Hoàng đế, ngay cả nó ngươi cũng không tha sao?”
“Mặc, mang ta về nhà đi.”
Nhớ tới câu làm nũng của Phượng Ly Thiên, Hiên Viên Cẩm Mặc cười khổ, y đã sớm không còn nhà nữa, bắt đầu từ ngày Thiên nhi rời đi, nhà này cũng đã tan.
Nhớ tới người kia, g ngực lạnh băng bỗng cảm thấy ấm áp, y ngẩng đầu nhìn ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua chiếc cửa sổ nhỏ bé, không biết giờ Ly Thiên ở đâu. Võ lâm đại hội sắp đến, hôm qua Phượng Ly Thiên từ biệt y rời khỏi kinh thành. May là hắn đi rồi, kinh thành này sợ là phải hỗn loạn một phen.
Nhưng mà, bây giờ thật lạnh, thật nhớ hắn……
Hiên Viên Cẩm Mặc bị nhốt riêng trong một gian phòng lớn, một cánh cửa sắt ngăn cách y và tù ngục.
“Mấy người các ngươi, ra ngoài điện chờ đi.” Giọng điệu vênh váo tự đắc từ trước cửa truyền đến.
“Dạ, điện hạ, âm thanh trong cửa sắt này bên ngoài sẽ không nghe được, có cần gì xin đại nhân bảo thị vệ của ngài nói với tiểu nhân một tiếng là được.” Tên canh ngục cực kỳ chân chó nói.
Tiếp theo là tiếng cửa sắt khép kín.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhận ra giọng của người tới, ánh mắt như hắc diệu thạch vẫn trầm tĩnh như lúc ban đầu, không mang theo cảm xúc nhìn Tứ hoàng tử Hiên Viên Cẩm Minh chỉ dẫn theo một thị vệ mà thong thả đi tới. Vẫn luôn nghĩ Tứ hoàng đệ không có gì xuất sắc sẽ không uy hiếp đến mình, nay, nhìn ánh mắt có năm phần giống mình lại ẩn chứa hận ý và điên cuồng kia, Hiên Viên Cẩm Mặc thầm cười lạnh, trong Hoàng gia quả nhiên không có lấy một người bình thường.
“U, Tam Hoàng huynh, hôm nay ở trong thiên lao thoải mái không?” Tứ hoàng tử nhìn thấy Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức giận mà không chỗ phát, dựa vào đâu mà nam nhân này từ khi sinh ra đã được hưởng tất cả những thứ tốt nhất trong cung, dựa vào đâu mà y không cần tốn nhiều công sức đã leo lên được vị trí Thái tử, dựa vào đâu mà khi ở trong tuyệt cảnh y vẫn có thể bình tĩnh như thế!
“Tứ hoàng tử điện hạ, hình như bây giờ không phải là lúc ôn chuyện.” Thị vệ ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nhắc nhở, giọng nói trong suốt du dương làm cho gương mặt Tứ hoàng tử đang đắc ý vênh váo lập tức trắng bệch.
Hiên Viên Cẩm Mặc kinh hỉ ngẩng đầu, đối diện với y là một đôi mắt phượng tràn ngập dịu dàng. Chỉ lo nhìn Tứ hoàng tử mà không chú ý tới, thị vệ bên cạnh Tứ hoàng tử kia, không phải Phượng Ly Thiên thì là ai?
Phượng Ly Thiên nhanh chóng điểm huyệt Tứ hoàng tử, thuận tay cởi áo khoác hoa mỹ của hắn xuống. Hai tay nắm lấy xích sắt trên cửa lao, lưu hỏa chân khí ngưng tụ thành hình như hỏa diễm thực chất quấn quanh xích sắt, dùng sức kéo một cái, “keng”, xích sắt lập tức đứt lìa.
“Mặc.” Phượng Ly Thiên khoác áo lên người Hiên Viên Cẩm Mặc, ôm thân thể lạnh như băng kia vào lòng.
Hiên Viên Cẩm Mặc chôn mặt vào g ngực ấm áp của hắn, kìm lòng không được mà ôm chặt thắt lưng hữu lực kia: “Ly Thiên……”
“Không sao rồi.” Phượng Ly Thiên kéo áo lại cho Hiên Viên Cẩm Mặc, “Mặc, theo ta đi.”
“Không được, ta đi rồi phụ hoàng sẽ cho là ta trốn án.” Một khi rời đi, chính là buông tha thế lực ở kinh thành, chân chính biến thành tội phạm đào vong, rời khỏi kinh thành, muốn điều tra sẽ khó càng thêm khó.
“Ngươi ở lại đây ông ta sẽ rửa sạch oan khuất cho ngươi sao?” Phượng Ly Thiên tức giận búng vào đầu Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Này, ta đã dẫn ngươi đến đây rồi, thuốc giải đâu?” Tứ hoàng tử lớn tiếng kêu la.
“Thuốc giải?” Phượng Ly Thiên cười xấu xa, “Ta chỉ thuận tay nhét cho ngươi một viên Đông thanh tử (mầm cây sồi xanh, không độc) thôi mà.”
“Ngươi……” Hiên Viên Cẩm Minh giận đến xám mặt.
Phượng Ly Thiên vô tội chớp mắt mấy cái, đỡ Hiên Viên Cẩm Mặc đi ra bên ngoài.
“A ” Hiên Viên Cẩm Mặc vừa đứng lên, đột nhiên rên khẽ rồi khụy xuống, được Phượng Ly Thiên ôm lấy.
“Mặc, làm sao vậy?” Thấy người trong lòng một tay ấn chặt chân trái, nhếch môi, trên trán đã mướt mồ hôi lạnh, Phượng Ly Thiên lập tức ngồi xuống, để Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào trong lòng, đưa tay phủ lên chân trái y, mới phát hiện gân mạch nơi đó co giật cực mạnh, chắc là bị hàn khí xâm nhập, kích thích gân mạch chưa tái tạo xong.
Ngưng tụ chân khí vào lòng bàn tay, chậm rãi đưa vào gân mạch trên chân y, lưu hỏa thuộc tính cực nóng, ấm áp tràn vào gân mạch, khiến trận co rút kia dần yên ổn lại.
“Còn đau không?” Phượng Ly Thiên dùng ngón cái lau đi mồ hôi trên trán Hiên Viên Cẩm Mặc.
“Không đau…… Khụ khụ……” Mở miệng nói chuyện, đã nhịn không được ho khan, một bàn tay ấm áp dán vào trên lưng, chân khí ấm áp lại từ làn da chạy khắp tứ chi bách hài.
“Hừ, đi thì có ích lợi gì, cũng chỉ là một phế nhân, cho dù phụ hoàng không phải ngươi làm hại, ngươi cũng không làm Hoàng Thượng nổi đâu!”
Lời nói bén nhọn khiến Phượng Ly Thiên ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa đã quên, chuyện ám sát ở khu săn bắn có thể cũng do vị Tứ điện hạ này góp phần a! Chỉ đao màu bạc xoay chuyển giữa những ngón tay thon dài, đột nhiên bắn thẳng về phía Hiên Viên Cẩm Minh.
“A……” Tiếng kêu thảm thiết vừa mới truyền ra, Hiên Viên Cẩm Minh đã bị một viên Đông thanh tử bay tới điểm trúng á huyệt, chỉ có thể im lặng ngã thẳng xuống.
Phượng Ly Thiên cúi người bế Hiên Viên Cẩm Mặc lên, khóe miệng nhếch thành độ cong tàn nhẫn: “Cái gì là phế nhân, xin mời Tứ hoàng tử điện hạ dùng nửa đời sau lĩnh ngộ cho tốt, ừm, đương nhiên, nếu ngươi còn có nửa đời sau.”
Phượng Ly Thiên bước ra cửa lao, dùng nội lực mạnh mẽ khiến cửa tự đóng lại. Như đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn cúi đầu nhìn người trong lòng: “Mặc, ngươi không trách ta chứ? Ta làm đệ đệ ngươi tàn phế rồi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày: “Hắn không phải đệ đệ của ta.”
Kim quang trong mắt phượng lưu chuyển nhanh hơn, tựa như tâm tình đột nhiên khoái trá của chủ nhân. Hắn nhấc chân đá văng ra cửa sắt, hô lớn: “Tránh ra tránh ra, điện hạ đột nhiên không khoẻ phải về phủ nghỉ ngơi.”
Cả đám ngục tốt sợ hãi, nhanh chóng nhường đường.
Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc, đi đến trước cửa đột nhiên dừng chân lại: “Phạm nhân bên trong quan trọng bao nhiêu chắc hẳn các ngươi đều biết, giám sát chặt chẽ cho ta, không được trò chuyện với hắn.”
“Dạ, dạ, tiểu nhân đã hiểu.” Canh ngục cúi đầu khom lưng dạ thưa.
Thiên lao xây dựng trong hoàng cung, một là để Hoàng Thượng tiện tra xét, hai là giảm đi phiền phức phải tăng số người canh giữ. Phượng Ly Thiên ôm Hiên Viên Cẩm Mặc, ngựa quen đường cũ nhảy khỏi tường cung.
Cung điện hoa mỹ từ từ xẹt qua trước mắt, Hiên Viên Cẩm Maặc tựa vào vai Phượng Ly Thiên, nhìn đỉnh lầu các từ từ xa dần, nơi này là chiến trường của y, cũng là lao tù của y, kỳ thật y cũng không chán ghét nơi này, bởi vì nơi này có thể thực hiện lý tưởng của y.
“Mặc, luyến tiếc sao?” Vì né tránh thị vệ tuần tra, Phượng Ly Thiên tạm dừng trên một nóc nhà, dùng cằm cọ cọ người trong lòng.
“Ta sẽ không buông tay dễ dàng như vậy, ngày ta trở về, cũng là lúc thiên hạ đổi chủ.” Thanh âm thâm trầm lãnh liệt mang theo kiên định trước nay chưa từng có, khí phách quân lâm thiên hạ lập tức phủ kín trời đất, khiến Hiên Viên Cẩm Mặc đẹp đến mức khiến người ta không thở nổi.
Phượng Ly Thiên nhịn không được cúi đầu, hôn thật sâu lên môi đế vương tương lai, trong lòng tràn đầy hạnh phúc: “Nam nhân ngày đó xưng bá thiên hạ, là người của ta!”
Trong thiên lao, đợi hai người đi rồi, có hai bóng đen lập tức lén chạy vào.
“Điện hạ?”
“Không xong, đây là Tứ hoàng tử! Không thấy Thái tử.”
“Lập tức trở về báo cho bệ hạ!”
Mây đen lặng lẽ phủ lên trăng sáng, đêm tối che đi mọi thứ, rốt cuộc là ai trúng ai kế, ai tính kế ai?