Phượng Ly Thiên

chương 72: thi châm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Thiên nhi, đừng có tùy hứng,” Hiên Viên Cẩm Mặc buồn cười nhéo nhéo cái mũi đang cau lại của Phượng Ly Thiên, kéo cái chăn đang bọc quanh người hắn ra, nội sam bằng lụa trắng vì hắn cọ lung tung đã bị tuột mất hai nút, che nửa người lộ ra xương quai xanh duyên dáng, dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng dìu dịu, Hiên Viên Cẩm Mặc lẳng lặng dời mắt đi, “Ta ở cạnh ngươi.”

Đối với việc Hoàng Thượng tự xưng “Ta” mà không phải “Trẫm”, Đoạn thái y chỉ có thể vờ như không nghe được gì cả, cúi đầu tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Nghe Hiên Viên Cẩm Mặc hứa sẽ ở lại cùng mình, Phượng Ly Thiên cũng không giằng co nữa, hắn rất không cam lòng vươn tay ra, để Hoàng đế bệ hạ tự tay cởi nội sam cho mình, sau đó ngoan ngoãn nằm yên trên giường, mở to đôi mắt phượng xinh đẹp trừng ca ca. Bờ ngực tinh tráng lộ ra giữa không khí, cơ thể rắn chắc với những đường cong mượt mà xinh đẹp, hai đóa anh đaò phấn hồng mê người, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, bình tĩnh bưng ly trà đã nguội trên đầu giường uống một ngụm.

Nhiều năm qua Đoạn thái y đã dưỡng thành thói quen tốt là nhìn không chớp mắt, ông đi đến trước giường, lấy ngâm châm ra, do dự một chút rồi nói: “Trong quá trình thi châm sẽ khiến nội thương phát tác, mong công tử cố chịu đựng, nếu cảm thấy máu bầm trào lên cổ họng thì phải phun ra ngay lập tức.” Nói xong, lập tức liếc nhìn Hoàng thượng trưng cầu ý kiến.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, nắm lấy tay phải đang khoát lên giường của Phượng Ly Thiên, phòng ngừa hắn lộn xộn mà làm rách miệng vết thương trên tay phải.

Sau khi được chấp thuận, Đoạn thái y lập tức tìm đúng huyệt vị, chuẩn xác ghim xuống mấy thanh ngâm châm, nhẹ nhàng xoay xoay. Hiên Viên Cẩm Mặc dùng tay kia che mắt Phượng Ly Thiên lại, tránh để hắn nhìn thấy quá trình thi châm. Phượng Ly Thiên cười cười, vươn tay trái nhẹ nhàng kéo bàn tay thon dài trên mắt xuống, đặt bên miệng liếm liếm, lòng bàn tay nhồn nhột khiến Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được bật cười khẽ, rút tay về.

“Ư……” Lúc Đoạn thái y xoay ngâm châm, Phượng Ly Thiên cũng rên khẽ một tiếng, cơn đau trong lục phủ ngũ tạng tựa như đang bị ngâm châm triệu hồi, co thắt đau đớn, hơn nữa có xu thế càng ngày càng kịch liệt.

“Thiên nhi.” Hiên Viên Cẩm Mặc nhận ra Phượng Ly Thiên đang siết chặt tay phải, đau lòng nắm lại, nhìn Đoạn thái y vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang chữa một căn bệnh bình thường, không có gì bất ổn.

“Ưm…… Ha……” Hô hấp của Phượng Ly Thiên càng ngày càng dồn dập, hàng mày xinh đẹp dần nhíu chặt lại, vầng trán lấm tấm mồ hôi.

Hiên Viên Cẩm Mặc cầm lấy tấm khăn bên cạnh, lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, trầm giọng nói: “Sao lại nghiêm trọng như thế?”

Đoạn thái y lau lau mồ hôi trên trán, động tác trên tay cũng không dám thả lòng: “Hồi Hoàng Thượng, công tử bị thương nặng, đau đớn sẽ tăng dần, lát nữa sẽ không sao.”

“A……” Phượng Ly Thiên đột nhiên ngưỡng cổ ra sau, bật ra một tiếng kêu đau, âm thanh không lớn, lại đủ khiến cho Hiên Viên Cẩm Mặc đau lòng muốn chết.

Đoạn thái y nhanh chóng thu lại tất cả ngâm châm, Phượng Ly Thiên khựng lại rồi đột nhiên lật người qua, nằm úp sấp trên đùi Hiên Viên Cẩm Mặc, phun một ngụm máu đen xuống giường. Sau khi phun xong, khí lực trong thân thể rút đi như bị tháo nước, hắn xụi lơ nằm trên đùi y không dậy nổi, thở dốc từng hơi.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng rắn chắc của hắn, giương mắt nhìn Đoạn thái y đang thu lại ngâm chân.

Đoạn thái y thu dọn hòm thuốc xong, khom mình hành lễ, nói: “Công tử đã phun ra máu bầm, thi châm hôm nay chấm dứt, chỉ là phải nhớ không được ăn thức ăn cay độc, cảm xúc cũng không được quá kích động.”

Hiên Viên Cẩm Mặc gật gật đầu, ý bảo Thái y có thể lui xuống. Lại cúi đầu nhìn cái tên đang nằm bất động trên đùi mình, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, y bỗng mở to mắt, đầu ngón tay run rẩy vuốt nhẹ lên lưng Phượng Ly Thiên, Phượng hoàng văn yêu dã kim sắc nhàn nhạt kia giờ lại không còn trọn vẹn!

“Thiên nhi, Phượng hoàng văn của ngươi……” Y nhớ rõ Phượng Ly Thiên từng nói, Phượng hoàng văn là do lưu hỏa chạy trong kinh mạch tạo thành, Phượng hoàng văn biến mất có phải đồng nghĩa với việc nội lực của hắn cũng biến mất hay không?

“Mất rồi sao?” Phượng Ly Thiên dịch ra sau, gối đầu trên đùi y, thờ ơ hỏi.

“Không phải, nhưng chỉ còn lại đôi cánh.” Hiên Viên Cẩm Mặc kéo chăn gấm qua, đắp lại cho hắn.

“Ừm.” Hàm hàm hồ hồ đáp một câu, Phượng Ly Thiên hình như đã buồn ngủ.

Ngủ lâu vậy rồi mà còn buồn ngủ sao? Hiên Viên Cẩm Mặc có chút lo lắng xoay đầu hắn lại, để hắn nằm ngưỡng mặt lên, đôi mày không khỏi cau chặt lại. Mắt phượng yêu dã khép hờ, mím chặt đôi môi không chút máu, một dòng máu đỏ tươi vẫn đang từ khóe miệng chảy xuống cằm. Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng dùng khăn lau đi vết máu bên khóe môi hắn, đau lòng vỗ vỗ đỉnh đầu Phượng Ly Thiên: “Đau không?”

Phượng Ly Thiên mở mắt ra, nhìn người đang chau mày, nhếch môi một cái, vươn tay xoa xoa mi tâm của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Ta không đau, đừng nhíu mày.” Nhưng mà, mày Hiên Viên Cẩm Mặc lại càng nhíu càng sâu. Thiên nhi của y, vĩnh viễn đều là vậy, mỉm cười với y, mọi đau khổ lại tự mình gánh lấy, rõ ràng y mới là ca ca mà, không phải sao?

Khẽ thở dài, Phượng Ly Thiên ôm cổ Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi dậy, hôn xuống đôi mày đang nhíu chặt kia. Chăn gấm trên người thuận thế trượt xuống, lộ ra thân thể mê người. Động tác kia dường như đã hao hết khí lực của hắn, Phượng Ly Thiên rũ hai tay xuống, vô lực tựa vào trên người Hiên Viên Cẩm Mặc.

Lúc này Hiên Viên Cẩm Mặc mới phát hiện, trước ngực Phượng Ly Thiên cũng dính máu, vì thế tiếp tục lau lau, nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng, lơ đãng chạm phải hồng anh phấn nộn. “Ưm……” Phượng Ly Thiên run rẩy, tiếng thở dốc rất nhỏ khiến Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy hạ phúc căng thẳng, y cuống quít qua loa lau cho xong, kéo chăn gấm qua bọc kín thân thể người trong lòng.

Phượng Ly Thiên dường như không hay biết gì cả, sau khi thoát khỏi đau đớn, lại bắt đầu không thành thật cọ cọ trên long bào của Hiên Viên Cẩm Mặc, vươn ngón tay thon dài chậm rãi phác hoạ long văn trước ngực y.

Người trong lòng hoàn toàn không biết dáng vẻ mảnh mai của mình hiện giờ mê người tới chừng nào, còn vui vẻ đi xung quanh châm lửa nữa chứ, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn hắn, cố gắng khắc chế dục vọng của mình. Hai ngày nay, y càng ngày càng không thể khống chế bản thân, có đôi khi còn sinh ra một ý nghĩ điên cuồng không thể để ai biết, đó là đem giấu Phượng Ly Thiên ở hậu cung, nhốt hắn bên cạnh mình cả đời. Nhưng nhớ tới lời nói của Thượng Quan Tư Di, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy trong lòng không thoải mái, đây là đệ đệ hắn yêu thương nhất, sao y có thể nhẫn tâm cắt đi đôi cánh hoa mỹ của hắn chứ?

Bắt được cái tay không thành thật kia, y nghiêm mặt nói: “Thiên nhi, mấy ngày nữa ta sẽ chiêu cáo thiên hạ, khôi phục thân phận Vương gia cho ngươi.” Sau khi nói ra lời này chỉ thấy trong miệng đắng chát, khôi phục thân phận, chính là nói cho mọi người biết sự thật bọn họ là huynh đệ ruột, như vậy, bọn họ sẽ không thể ở bên nhau như trước nữa.

Phượng Ly Thiên rũ mi, sau khi trầm mặc hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Được thôi.”

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người, vốn tưởng rằng Phượng Ly Thiên sẽ phản đối, sẽ lý luận với mình, nay hắn ngoan ngoãn đáp ứng như thế, lại khiến lòng y dâng lên một tia thất vọng. Không nghĩ nhiều nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy có chút mỏi mệt, định buông hắn ra trở về Ngự Thư phòng.

Vừa mới đứng dậy, người phía sau đột nhiên cười lạnh một tiếng, ngữ điệu băng lãnh, “Ngươi làm thế để làm gì? Dù sao đối với ngươi mà nói, thứ quan trọng nhất chính là ngôi vị Hoàng đế của ngươi, thiên hạ của ngươi, bỏ mặc ta trong giang hồ kỳ thật còn an toàn hơn cho ta làm Vương gia quyền cao chức trọng kia.”

“Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc chợt xoay người, người trên giường nghiêng người tựa trên đầu giường, trong mắt phượng yêu dã là lạnh lùng và xa cách mà y chưa từng thấy qua, hắn mân nhẹ môi, nhếch lên nụ cười khinh thường. Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt bàn tay giấu trong long bào, hít sâu một hơi, “Nếu ngươi muốn thiên hạ này, ta cho ngươi!” Nói xong, phất tay áo rời đi. Thiên nhi, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?

“Loảng xoảng” Ly trà trên bàn nhỏ đầu giường bị Phượng Ly Thiên đập nát, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể không khựng lại trước cửa, nhưng không quay đầu lại, chỉ nghe người sau lưng nói như thở dài: “Ta không cần thiên hạ…… Ta chỉ cần ngươi……” Bi thương trong giọng nói dù là ai cũng không thể xem nhẹ.

“Thiên nhi……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Đừng có tùy hứng, ta là ca ca ngươi, chúng ta……” Những lời tiếp theo lại không thốt lên nổi, chỉ thấy trong lòng đau xót khó chịu. Y xoay người, đột nhiên phát hiện cánh tay phải của Phượng Ly Thiên đã nhuốm đầy máu tươi, vết thương sâu thấy xương bị động tác mạnh của chủ nhân lại rách ra lần nữa.

Hiên Viên Cẩm Mặc cố gắng kiềm chế không để bản thân bước tới, y sợ lúc này đi qua, sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi, y thu hồi cảm xúc, cất giọng nói với Đức Phúc ở ngoài cửa: “Truyền Thái y băng bó vết thương cho công tử.” Nói xong, quyết tuyệt xoay người đi đến Ngự Thư phòng.

“Công tử à, không phải lão nô lắm miệng, bệ hạ đã rất tốt với công tử rồi, lão nô chưa từng thấy bệ hạ quan tâm người nào như vậy, gần đây quốc sự bận rộn, tâm tình bệ hạ không tốt, ngài rộng lượng chút đi, đừng khiến bệ hạ tức giận.” Đức Phúc đứng ở bên giường, tận tình khuyên bảo Phượng Ly Thiên đang thờ ơ để mặc Thái y băng bó cho mình.

“Hắn cũng không cần ta, ta còn có thể thế nào?” Phượng Ly Thiên nâng tay trái lên che khuất đôi mắt, vô lực nói.

“Công tử cũng đừng tùy hứng.” Đức Phúc có chút không vui, ngữ khí không khỏi cứng rắn hơn, “Lời này không dễ nghe, nhưng hiện giờ bệ hạ có thể bỏ qua cho công tử, cũng là ân sủng đế vương, công tử phải hiểu, bệ hạ vốn không phải người có kiên nhẫn, nếu công tử còn tiếp tục ép buộc nữa, chỉ sợ……”

“Đức Phúc à.” Phượng Ly Thiên mở mắt ra, tỉ mỉ ngắm nghía tay trái của mình, “Thái y nói thương thế của ta không thể tức giận, ngươi nói xem, nếu hiện giờ ta nội thương phát tác, Hoàng Thượng sẽ trách tội ai nha?” Âm thanh nhẹ nhàng phảng phất như tiếng trời, lại khiến Đức Phúc cảm thấy như bị tạc một chậu nước lạnh lên đầu.

“Công tử tha lỗi, lão nô lắm miệng.” Đức Phúc vội vàng xin lỗi không ngừng, như chạy trốn mà đi nhanh ra ngoài.

Phượng Ly Thiên buồn cười nhìn bóng dáng mập mạp của Đức Phúc, nhiều năm vậy rồi, vẫn không sửa được thói quen hù dọa Đức Phúc, ai bảo lần nào phản ứng của ông ấy cũng thú vị như vậy, khiến người ta nhịn không được muốn chọc ghẹo cơ chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio