Phượng Ly Thiên

chương 80: sự việc bại lộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiên Viên Cẩm Mặc tựa trên vai Phượng Ly Thiên thở dốc, cũng không phải y không tin tưởng hắn, chỉ là trong khoảnh khắc đó, thân thể lại phản ứng trước đầu óc, chuyện kia, thật sự không thể nào quên được. Hiên Viên Cẩm Mặc khẽ thở dài, bị khơi mào cũng nhanh chóng rút đi như nước, y chậm rãi nhắm mắt lại: “Đêm nay thôi đi.”

Phượng Ly Thiên vỗ nhẹ lên lưng người trong lòng, mắt phượng yêu dã thâm sâu khó dò, tựa như đang phải đấu tranh tư tưởng việc gì đó.

Trời đất bỗng dưng xoay vòng, hai người lại ngã vào long sàng rộng lớn, khác ở chỗ, lần này Hiên Viên Cẩm Mặc đã lật người lên trên. Y khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt phượng kia hơi nheo lại, môi mím thành đường thẳng, mấp máy một hồi lại từ từ thả ra, sau đó nhếch thành nụ cười mê hoặc lòng người: “Ca ca, ta uống nhiều quá, không còn sức nữa, cho nên….”

Phượng Ly Thiên nghiêng qua, ghé sát vào tai y thổi nhẹ mấy hơi, Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức mở to đôi mắt xinh đẹp: “Thiên nhi, ngươi….”

Phượng Ly Thiên giống như tráng sĩ cắt cổ tay mà nhắm chặt hai mắt, sau một hồi lâu lại chẳng thấy Hiên Viên Cẩm Mặc có động tác gì, mắt phượng đột nhiên mở ra: “Không làm thì thôi.” Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị đi tắm nước lạnh, lại bị người phía trên kéo trở về.

Hiên Viên Cẩm Mặc nâng người lên ngắm nghía người bên dưới, gương mặt yêu diễm hơi ửng đỏ, giống như cánh đào hoa rơi trên khối bạch ngọc thuần khiết nhất, đẹp không sao tả xiết. Hiên Viên Cẩm Mặc vươn ngón tay thon dài tỉ mỉ phác họa khuôn mặt ấy, chiếc mũi anh tuấn, mắt phượng yêu dã, cánh môi quyến rũ, mỗi một chi tiết đều đẹp đến mức khiến lòng người rung động, đầu ngón tay y hưng phấn đến mức run nhè nhẹ, từ từ trượt thẳng xuống phía dưới, lướt qua chiếc cằm tinh xảo, rồi lại di tới hầu kết khẽ trượt, nhẹ nhàng đẩy ra vạt nội sam, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn trước ngực, cơ thể với đường cong mượt mà tựa như một tác phẩm nghệ thuật do Quỷ Phủ khắc thành, rắn chắc cân xứng, giống như núi lửa bị tuyết trắng phủ kín, lúc nào cũng có thể phát ra sức mạnh kinh người. Hai điểm hồng anh phía trên lại giúp nhu hóa đi thân thể nam nhân như cương đao này.

Nhìn thấy khối thân thể mình mơ ước đã lâu này, dục hỏa của Hiên Viên Cẩm Mặc lập tức dấy lên hừng hực, y cúi người ngậm một điểm hồng anh vào miệng, xúc cảm non mềm khiến người ta muốn ngừng mà không được, rõ ràng cảm nhận được vật nhỏ kia đang gắng gượng đứng lên, y lại xấu xa dùng răng nanh nhẹ nhàng day nghiến, Phượng Ly Thiên không khỏi bật ra tiếng rên rỉ. Điều này không khác gì đã cho Hiên Viên Cẩm Mặc sự động viên rất lớn. Trước kia y chỉ làm với nữ nhân, toàn bộ kinh nghiệm cùng nam nhân đều chỉ học được từ chỗ Phượng Ly Thiên, mà làm một đế vương tài trí hơn người, năng lực vừa học vừa làm của y vẫn rất mạnh.

Phượng Ly Thiên thở dốc, chậm rãi nhắm lại mi mắt đang run rẩy. Vì từ nhỏ đã sinh trưởng trong hoàn cảnh kia, chỉ cần một khắc phân tâm cũng có thể mất mạng, cho nên dù ở trên giường hắn cũng phải nắm quyền chủ động, chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy an toàn, mà tình trạng mất đi khống chế sẽ khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

“Ưm…..” Lúc đôi tay thon dài hữu lực kia xoa chính mình dục vọng của mình, thân thể Phượng Ly Thiên không khỏi run rẩy, chỉ phải nắm chặt sàng đan dưới thân, cố gắng khắc chế không để bản thân làm ra phản ứng công kích.

“Thiên nhi……..” Hiên Viên Cẩm Mặc thở hổn hển, những nụ hôn như mưa rền gió dữ không ngừng rơi xuống khối thân thể mê người trước mắt, y dùng ngón tay quệt thuốc bôi trơn, xoa lên địa phương bí ẩn nọ.

“Ca ca….từ phía sau đi……..” Phượng Ly Thiên mở to đôi mắt lấp lánh ánh nước mà cầu xin, như vậy vào lúc hắn mơ mơ hồ hồ mới không làm ra chuyện không thể vãn hồi.

Hiên Viên Cẩm Mặc nghĩ là hắn khẩn trương, khẽ mỉm cười, trìu mến hôn lên đuôi mắt người nọ, lật người hắn lại.

Phượng hoàng văn không trọn vẹn phiếm lên ánh sáng kim sắc nhàn nhạt, Hiên Viên Cẩm Mặc vươn đầu lưỡi, bắt đầu tỉ mỉ liếm cắn từ đôi mắt Phượng hoàng, miêu tả mỗi một sợi lông vũ của nó.

Nơi mẫn cảm bị người khác nắm hết trong tay, Phượng Ly Thiên bất lực cọ cọ trên gối đầu. Thuốc mỡ lạnh lẽo bị ngón tay thon dài đưa vào trong thân thể, nơi chưa bao giờ bị người khác chạm vào tự động bài xích dị vật, mang đến một trận giằng co đau đớn. Đợi đến khi ba ngón tay có thể tiến vào, một vật cứng nóng bỏng liền đặt ở huyệt khẩu, kích thước rõ ràng thô to hơn ngón tay rất nhiều, thong thả mà kiên định chen vào. Phượng Ly Thiên cảm thấy thân thể như bị xé rách, đau nhức khiến hắn không thể không cắn chặt gối đầu bên miệng.

Đợi khi hoàn toàn tiến vào, hai người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ, một người là đau, một người là thoải mái. Hiên Viên Cẩm Mặc nắm thắt lưng rắn chắc hữu lực của người dưới thân, bắt đầu vong tình luật động.

Hiên Viên Cẩm Mặc đổ đầy mồ hôi nằm trên người Phượng Ly Thiên thở dốc, nhẹ nhàng cắn cắn cần cổ cũng phủ một lớp mồ hôi mỏng của người nọ, tham lam hít vào hơi thở mang theo hương ngô đồng thơm ngát, trong lòng tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Những người khác vốn dĩ chẳng đáng để y ghen tị, bởi vì người này tuyệt đối sẽ không hầu hạ dưới thân người thứ hai, Phượng hoàng xinh đẹp kiêu ngạo này từ đầu đến cuối đều chỉ thuộc về một mình Hiên Viên Cẩm Mặc y.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhổm dậy rút khỏi nơi ấm áp chặt chẽ kia, xạ hương nam tính pha lẫn mùi máu tươi nháy mắt lan tỏa khắp nơi, chất lỏng đỏ tươi hòa với long tinh chảy ra, mà sàng đan màu vàng sáng kia đã nhuộm màu đỏ thẫm.

“Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc hoảng sợ, lúc này mới nhận ra từ đầu đến cuối Phượng Ly Thiên không hề phát ra âm thanh gì, y cuống quýt lật thiên hạ xụi lơ kia lại, chỉ thấy gương mặt tuyệt mỹ đã trở nên trắng bệch, mắt phượng nhắm chặt, cánh môi mỏng bị cắn ra một loạt dấu răng thật sâu, lấm tấm vết máu.

“Thiên nhi, Thiên nhi.” Hiên Viên Cẩm Mặc thật sự hoảng sợ rồi, không ngừng lo lắng gọi.

Hàng mi dài run rẩy, Phượng Ly Thiên chậm rãi mở mắt ra, gian nan vươn tay xoa lên hai má Hiên Viên Cẩm Mặc, chậm rãi nhếch lên cánh môi không chút máu: “Mặc…..vậy là…..chúng ta huề nhau.”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu lại hàng mày đẹp: “Đồ ngốc, đau sao không nói?”

Phượng Ly Thiên mệt mỏi tựa vào trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc, nhẹ nhàng cọ cọ, cũng không trả lời y. Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ bế hắn lên, đi đến hồ nước nóng sau điện.

Ngón tay dính thuốc mỡ thâm nhập vào nơi bị chà đạp, Phượng Ly Thiên tựa trên vai Hiên Viên Cẩm Mặc rên rỉ: “Ư…Đau….A…” Tiếng rên rỉ phập phồng, trong trẻo mà mỏng manh giống như móng mèo cào vào lòng người, khiến dục vọng vừa ngủ yên của Hiên Viên Cẩm Mặc lại bừng tỉnh.

Phượng Ly Thiên tất nhiên cảm nhận được, ở nơi Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn không thấy hé ra một nụ cười tà ác, bàn tay “suy yếu” đặt ở trước ngực ca ca bắt đầu không thành thật vẽ vòng tròn.

“Thiên nhi, đừng lộn xộn.” Hiên Viên Cẩm Mặc bắt lấy bàn tay đang tác quái trước ngực, trừng mắt nhìn tên trong lòng một cái, mình thì đau lòng hắn bị thương, hắn thì hay rồi, còn không biết chết sống đi châm lửa.

Phượng Ly Thiên tủi thân nhìn ca ca, nắm tay y đặt lên cự vật vẫn đứng thẳng từ nãy giờ của mình: “Vừa rồi ngươi chỉ lo mình ngươi thoải mái, ta vốn dĩ….”

Hiên Viên Cẩm Mặc áy náy nhíu mày, từ từ xoa nắn ngọc trụ trong tay. Phượng Ly Thiên thở dốc vài tiếng, đột nhiên túm lấy người trước mặt, ấn ngã y vào cạnh hồ bạch ngọc, nương theo nước ấm làm trơn, thuận lợi tiến vào thân thể Hiên Viên Cẩm Mặc.

“Ư…..Thương thế của ngươi……” Thân thể đột nhiên bị căng ra cực hạn, sau khi cơn đau đột ngột kia qua đi tiếp đến chính là một trận khoái cảm khiến người ta choáng váng.

Phượng Ly Thiên cúi người gặm cắn vành tai bị hơi nóng xông đỏ hồng, hàm hồ đáp: “Không sao đâu, ở trong nước không tốn sức.”

Tiếng nước chảy ào ào hòa cùng tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, tối nay nhất định là một đêm không ngủ, mà bóng ma trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc, vào lúc không hay không biết đã từ từ tiêu tan giữa làn hơi nóng trong hồ nước.

Ngày thứ hai, Hiên Viên Cẩm Mặc cố gắng chấn chỉnh tinh thần vào triều, để lại Phượng Ly Thiên bị thương ngủ nướng trong điện Bàn Long. Nhưng mà có người cố tình không cho hắn ngủ yên ổn, ví như Thái Hậu Thượng Quan Nhan.

Thượng Quan Nhan ngồi ở bên giường, dùng ánh mắt quái dị nhìn Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên vô tội nhìn lại: “Mẫu hậu?”

“Thiên nhi, mẫu hậu dẫn Thái y đến, xem thử độc trên người con giờ thế nào rồi.” Nói xong, cũng không chờ Phượng Ly Thiên mở miệng đã có một Thái y bước tới nắm lấy cổ tay hắn.

Phượng Ly Thiên híp mắt, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt Thượng Quan Nhan, bên trong có lo lắng, có đau lòng, còn có một vài tình tự khiến người ta nhìn không thấu.

“Mẫu hậu, con muốn ăn sủi cảo tôm mẫu hậu làm.” Phượng Ly Thiên dùng bàn tay còn lại túm tay áo Thượng Quan Nhan nói.

Vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Nhan xuất hiện vết rách, thở dài nói: “Giờ làm sủi cảo tôm không kịp, mai rồi làm cho con.”

“Vậy, con muốn ăn cháo hầm quả hồng.” Phượng Ly Thiên không ngừng cố gắng.

Thượng Quan Nhan cười cốc đầu Phượng Ly Thiên: “Hiện giờ là mùa xuân, làm gì có quả hồng?” Bầu không khí gượng gạo dịu đi không ít, nhìn đứa con nhỏ vẫn đáng yêu nghịch ngợm như khi xưa, nàng không khỏi sinh ra chút nghi ngờ với tin tức nghe được tối qua, nhưng chuyện xảy ra mấy hôm nay lại không để nàng phủ nhận suy đoán kia.

Qua hồi lâu, Thái y toát đầy mồ hôi thu lại tay bắt mạch, liếc nhìn Thái Hậu một cái, Thượng Quan Nhan nhíu nhíu mày, vẫy lui tất cả hạ nhân, bình tĩnh nói: “Nói rõ ràng.”

Thái y lau lau mồ hôi lạnh trên trán: “Hồi Thái Hậu, Vương gia nội lực hư không, thương tổn do tẩu hỏa nhập ma chưa khôi phục, nội thương chưa lành, hơn nữa….có dấu hiệu hành phòng.”

Hàng mày Phượng Ly Thiên giật giật, xem ra tối hôm qua đã rất phóng túng, đến cả bắt mạch thôi cũng nhìn ra được.

Im lặng, im lặng đến đáng sợ.

Thật lâu sau, Thượng Quan Nhan mới nói: “Ngươi cũng lui ra đi.”

“Vâng.” Thái y như được đại xá, nhấc cái hòm thuốc đi như bay ra ngoài. Bí mật hoàng gia, chỉ cần biết đôi câu vài lời cũng có thể dẫn tới họa sát thân, cho nên lúc chưa nghe được gì hết hắn nên rời đi trước là tốt nhất.

Hai mẫu tử trong phòng im lặng nhìn nhau, Thượng Quan Nhan hít sâu một hơi, vẫn bày ra bộ dáng từ mẫu dịu dàng nói: “Cẩm Thiên, cởi quần áo ra, để mẫu hậu xem vết thương trên cánh tay con đã lành chưa.”

Phượng Ly Thiên vốn không có mặc quần áo, liền vươn cánh tay ra cho Thượng Quan Nhan xem, nhưng đồng thời cũng để lộ hôn ấn trên xương quai xanh, loang lổ li ti, khiến người suy nghĩ sâu xa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio