Túi hương hồng nhạt dùng chỉ bạc thêu lên một đôi uyên ương, lấp lánh dưới ánh mặt trời, thoang thoảng mùi son phấn, ngửi qua lại cảm thấy ngấy đến buồn nôn. Phượng Ly Thiên ghét bỏ dùng hai ngón tay bốc thứ trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc lên: “Ngươi thấy đưa nó cho người chăn ngựa của Thượng Quan gia rồi lưu truyền vào võ lâm câu chuyện xưa cảm động của tiểu thư tư thông cùng hạ phó có được không?”
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày: “Ngươi biến thành đố phụ thâm cung hồi nào vậy?” Loại thủ đoạn hạ cấp này hình như là chiêu số trong cung thường dùng để tranh sủng thì phải?
Phượng Ly Thiên vận nội lực vào lòng bàn tay, nắm rồi lại buông, tùy tay ném túi hương vào bếp lửa của quầy hàng ven đường, tránh dính mùi lên tay. Sau đó hắn xáp đến bên tai ca ca mình nhẹ giọng nói: “Chỉ trách Hoàng Thượng không ban cho vũ lộ đều đặn, thần đệ dục cầu bất mãn nên mới sinh lòng oán hận.”
(Vũ lộ: chỉ việc mây mưa đó >