Anh Dạ công chúa lo lắng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: “Bắc Nguyệt, ngươi...”
“Chỉ là diễn luyện mà thôi, công chúa không cần lo lắng quá.” Nàng nói chuyện khẩu khí phi thường ngây thơ, giống như một tiểu cô nương không rành thế sự.
Vừa nói, Hoàng Bắc Nguyệt đi về phía trước, hướng Tiết Mộng nói: “Ở chỗ này mọi người sẽ không thấy rõ, chi bằng chúng ta đến đó đi.”
Nàng giơ tay lên, chỉ chỉ lôi đài trên sân.
Giáo viên và tất cả mọi người đều bị những lời này của nàng làm cho hoảng sợ rồi.
Ánh mắt Tiết Mộng quái dị nhìn nàng: “Ngươi muốn cùng ta diễn luyện trên đó?”
Kẻ ngu này thật sự không có đầu óc sao? Nàng không biết lôi đài là địa phương như thế nào à?
Chỉ cần lên đó luận bàn, cho dù ngươi đả thương hay thậm chí đánh chết đối phương thì ngươi cũng không bị truy cứu.
Sinh tử bất luận!
Anh Dạ công chúa lập tức đứng lên, hướng bên này đi tới, ngay cả Quách viện sĩ cùng Lôi viện sĩ cũng đều ra tay ngăn cản.
“Diễn luyện thì diễn luyện, nhưng địa phương như lôi đài không phải nơi để chơi đùa đâu.”
Hoàng Bắc Nguyệt làm sao thèm quản bọn họ nói cái gì, chính mình hướng lôi đài nhanh chóng đi tới.
“Sao nào? Ngươi không dám?” Lúc đi ngang qua người Tiết Mộng, nàng thấp giọng để lại một câu, thanh âm nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Tiết Mộng lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám khiêu chiến nàng một cách kiêu ngạo như vậy.
Lại còn hỏi nàng có dám hay không nữa chứ. Một tên phế vật mà cũng dám nói chuyện như vậy với nàng?!
Hừ! Chút nữa lên đó ngươi chẳng may có chết thì cũng đừng có trách ta.
Tiết Mộng cũng nhanh chóng theo sau.
“Bắc Nguyệt!” Anh Dạ công chúa hô to một tiếng.
Lên lôi đài luận võ, chỉ cần song phương đồng ý thì người bên ngoài hoàn toàn không thể can thiệp, tuy rằng đây không phải là luật pháp gì nhưng đó là quy tắc mọi người tuân thủ từ xưa đến nay.
Bởi vì trên lôi đài chỉ có hai người bọn họ, không có người khác!
Bây giờ phải làm sao đây? Nếu Bắc Nguyệt xảy ra chuyện, Phụ hoàng nhất định sẽ rất thương tâm, Hoàng Cô dưới cửu tuyền sẽ đau lòng a.
Nàng lập tức hướng hộ vệ của mình phân phó: “Nhanh đi thông tri cho Hoàng huynh, mời hắn lại đây một chuyến, phải thật nhanh đó!”
Hộ vệ cũng biết xảy ra chuyện lớn nên cũng không dám trì hoãn, lập tức chạy đi.
Trên lôi đài, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tiết Mộng đã tới, song song đối mặt, mà đám người vây quanh phía tâm tình loại nào cũng có.
“Bắc Nguyệt quận chúa thật sự là một kẻ ngu a, cũng dám khiêu chiến Tiết Mộng trên lôi đài nữa chứ! Ai, chút nữa bi thảm rồi...”
“Hy vọng Tiết Mộng có thể hạ thủ lưu tình.”
“Hừ, ngươi nghĩ vớ va vớ vẩn gì đấy? Tiết gia huynh muội phẩm hạnh như thế nào tin rằng tất cả mọi người ai cũng rõ ràng, việc bọn chúng nương tay còn khó tin hơn cả việc heo mẹ biết trèo cây nữa là.”
Tiết Mộng đứng trên lôi đài nghe những lời bàn tán này, chân mày lập tức nhíu lại: “Hoàng Bắc Nguyệt, hiện tại nhận thua còn kịp đó. Ngươi chỉ cần van xin ta tha thứ thì lần lôi đài luận võ này coi như xong.”
“Nhận thua? Ta sao phải nhận thua?” Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng.
Nếu như không phải Tiết Mộng này tới tìm nàng gây phiền toái trước thì nàng cũng không định đối phó ả ta nhanh như vậy.
Tuy nhiên địch nhân đã lấn đến tận đây rồi, nếu nàng còn có thể nhẫn nại thì nàng không gọi Hoàng Bắc Nguyệt nữa.
“Hừ! Nha đầu chỉ biết mạnh miệng, chút nữa xem ngươi cầu xin ta như thế nào.” Tiết Mộng hừ lạnh một tiếng, làm một động tác mở đầu tiêu chuẩn: “Bắt đầu đi!”
Hoàng Bắc Nguyệt cũng làm một động tác mở đầu, những điều này nàng học được từ những động tác làm mẫu lúc nãy của Tiết Mộng.
“Cũng học được một chút đấy!” Tiết Mộng khinh thường nói, bắt đầu sử dụng chiêu thức tiến công làm mẫu lúc trước.
Tay nàng vừa mới tới gần bên người Hoàng Bắc Nguyệt, Hoàng Bắc Nguyệt liền xoay người một cái, động tác thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng lại có thể tránh được chiêu thức của nàng.
Tiết Mộng sửng sốt, không lẽ động tác của nàng quá chậm sao? Tên phế vật này cũng có chút linh hoạt đó!
Hừ! Chớ đắc ý vội! Ta lập tức cho ngươi ăn khổ đây!