Quách viện sĩ cũng cười cười: “Lão Lôi, Võ đạo viện các ngươi gần đây càng ngày càng không được a! Ha ha!”
Lôi viện sĩ tức giận đến mức sắc mặt xanh mét. Hắn vốn đang định đi ngăn Tiết Mộng nhưng giờ thì miễn đi, hừ.
Một tiểu thư quý tộc trói gà không chặt bên Quốc Tử Giám mà thôi, chỉ may mắn một chút mà đã vênh váo cái gì! Hắn không tin nàng có thể may mắn dài dài!
Hôm nay nếu để cho Bắc Nguyệt quận chúa đắc ý thì sau này Võ đạo viện của bọn họ còn lăn lộn thế nào được?
Tiết Mộng bưng mặt, chậm rãi phục hồi tinh thần lại. Nàng gắt gao trừng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt dữ tợn như muốn đem Hoàng Bắc Nguyệt ăn tươi nuốt sống!
Trong đầu tức giận đến mức kêu “oong oong”, nàng phải không ngừng tự an ủi chính mình rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn thôi!
Hoàng Bắc Nguyệt bị nàng nhìn chằm chằm nhưng vẫn ung dung. Một thân kỵ mã y nhẹ nhàng, thân ảnh nhỏ nhắn đứng thẳng tắp, đôi con ngươi tựa như biển sâu không một tia gợn sóng, cả người đều tản ra một loại khí chất ưu nhã của quý tộc.
Cao quý, lãnh ngạo, không thể xâm phạm!
Nàng hướng Tiết Mộng bĩu môi, vươn một ngón tay vẫy vẫy: “Tiếp tục đi.”
“Ta giết ngươi!” Sát khí trong mắt Tiết Mộng chợt lóe, dám khiến nàng nhục nhã như vậy, hừ, bây giờ đừng mong nàng sẽ hạ thủ lưu tình!
Tiết Mộng đáng thương, đến bây giờ ả vẫn cho rằng chính mình vẫn chưa phát động toàn bộ lực lượng nên mới để cho Hoàng Bắc Nguyệt cưỡi lên đầu như vậy.
Nếu nàng biết thiếu nữ trước mắt thực sự là ai nhất định sẽ sớm tự sát cho rồi!
Tiết Mộng phi nhanh tới, ống tay áo màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay múa. Một thân nhu váy khiến cho nàng khi chiến đấu tràn ngập mỹ cảm, mềm mại uyển chuyển.
Nhưng đối với Hoàng Bắc Nguyệt từ nhỏ đến lớn đều tiếp nhận những loại huấn luyện đặc thù thì toàn thân nàng đều là sơ hở trí mạng!
Đột nhiên, trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt xẹt qua một đạo hàn quang. Tiết Mộng cư nhiên len lén nắm một thanh chủy thủ dưới ống tay áo!
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng người về một bên, vờ như không tránh kịp công kích của Tiết Mộng, vô tình cố ý để cho thanh chủy thủ của Tiết Mộng khe khẽ đảo qua trên cổ mình.
Dưới lôi đài, mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, sau đó đều hướng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua Tiết Mộng.
Tiết Mộng này cũng quá hèn hạ đi! Đối phương chỉ biết sử dụng một số động tác trụ cột được làm mẫu khi nãy, vậy mà nàng lại vận dụng vũ khí muốn đưa đối phương vào chỗ chết!
Nhân phẩm của Tiết Mộng mọi người đều biết. Nàng rất thích ỷ vào bối cảnh gia tộc cùng thực lực mạnh mẽ mà đi khắp nơi ức hiếp kẻ yếu!
Bắc Nguyệt quận chúa này quả thật xui xẻo mấy kiếp mới gặp nàng ta!
“Tiết Mộng! Ngươi dám đả thương người khác sao!” Anh Dạ công chúa hét lớn một tiếng, vội vã hướng phía lôi đài đi tới, ý đồ ngăn cản Tiết Mộng làm bậy.
Lôi viện sĩ cùng Quách viện sĩ cũng vội tiến lên, Tiết Mộng này cũng quá mức hồ nháo đi, không chịu nhìn xem đối phương là ai. Bắc Nguyệt quận chúa là người ngươi có thể tùy tiện khi dễ sao?
Đang lúc mọi người bàn tán nghị luận, trên đài đột nhiên xảy ra chuyển biến!
Ngay lúc chủy thủ vừa đặt lên cổ Hoàng Bắc Nguyệt, nàng bĩu môi hướng Tiết Mộng cười cười, sau đó một chân giẫm lên mép váy thật dài của Tiết Mộng, một tay vươn ra bắt lấy ống tay áo của nàng kéo qua.
Tuy đây vẫn là động tác làm mẫu nhưng khi nàng sử dụng lại có một loại cảm giác xơ xác tiêu điều khiến kẻ khác toàn thân lông tơ dựng đứng!
Né tránh, xoay người, vượt qua Tiết Mộng, ống tay áo bị kéo lại, thanh chủy thủ sắc bén được nàng nắm trong tay liền hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người!
Trong mắt Tiết Mộng một trận hoảng sợ, nhưng đã không còn kịp rồi!
Ngay lúc Hoàng Bắc Nguyệt vượt qua Tiết Mộng, tay vẫn nắm chặt ống tay áo của nàng, đem tay nàng kéo về phía mình.