“Tới trước thì được, ngươi muốn cướp?”
Dưới ánh sáng chiếu rọi của cả phòng toàn kì trân dị bảo, yêu nghiệt khí chất như vậy, đường hoàng khí phách, hoàn toàn không giống ôn nhuận nho nhã bình thường!
Phong Liên Dực!
“Ta xem trọng thứ gì thì ai cũng không đoạt đi được!” Hoàng Bắc Nguyệt một trận căm tức, trong mắt hàn quang thoáng hiện, người này biết nhiều bí mật của mình, lưu lại chính là tai họa!
Phong Liên Dực ảm đạm cười, ánh mắt chớp động, liếc nàng một cái, “Như vậy, đến đoạt đi.”
Nói xong thân hình chợt lóe, đã rất nhanh chạy ra ngoài, Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không chút do dự đuổi theo.
Tốc độ của hai người đều rất nhanh! Trong nháy mắt, người đã đến ngoài mật thất.
Trong thư phòng tối đen, dựa vào cảm giác nhạy bén, hai người rất nhanh đấu hai chiêu, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy trên tay đau nhói, dù sao thì thân thể mười hai tuổi này cũng quá yếu, muốn đấu với người khác thì lực lượng này là không đủ!
Mà đối phương rõ ràng biết nhược điểm này nên sau mấy chiêu hắn có chút chiếm thượng phong.
Thân thủ của hắn tuyệt đối tương xừng với nàng, nhưng nếu như là nàng chân chính thì chưa chắc sẽ làm hắn chiếm được ưu thế!
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm mà đem người ghi hận, quân tử báo thù, mười năm không muộn, chờ khi cánh chim của nàng đầy đặn sẽ khiến cho hắn không được dễ chịu!
Bịch ——
Chân của Hoàng Bắc Nguyệt hung hăng đá vào thắt lưng của hắn, lại bị lực lượng vững vàng của hắn khiến cho lui vài bước, mà tay hắn cũng đột nhiên nắm lấy vai của nàng, xoay người một cái nhảy tới phía sau nàng.
“Tuổi nhỏ như vậy mà muốn thắng ta, hay là chờ lớn hơn một chút đi.”
“Hừ!” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh một tiếng, “cửu hoàng tử Bắc Diệu Quốc, thật đúng là thâm tàng bất lộ! Mặt nạ mang nhiều như vậy đúng là phải lo nó bị rách!”
“Cũng vậy.” Ánh mắt Phong Liên Dực lộ ra một chút giảo hoạt.
Tiểu nha đầu này thật là làm cho hắn vừa vui mừng lẫn sợ hãi, loại thân thủ này, ở trong Nam Dực quốc tuyệt đối là số một số hai, chỉ là lực lượng khiếm khuyết một chút, dù sao tuổi cũng còn nhỏ.
Nếu như không phải như thế hắn thật sự nghĩ hôm nay có thể thua bởi tay nàng.
Đột nhiên Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang chợt lóe, khóe miệng có chút nhếch lên, trong giây lát ngẩng đầu, khuỷu tay hướng về phía trước đỉnh đầu, Phong Liên Dực cả kinh nghiêng đầu tránh, nhưng tay kia của Hoàng Bắc Nguyệt đã nhanh chóng đưa lại đây, tặng hắn một chưởng nặng nề trước ngực.
Hắn đồng dạng phản ứng nhanh chóng, thân hình lui nhanh, không để cho nàng đánh trúng, nhưng kế tiếp nàng thi triển một loạt động cận chiến tác tàn nhẫn, động tác nhanh, chuẩn, những chiêu thức chưa bao giờ thấy qua, trong khoảng thời gian ngắn đánh cho hắn trở tay không kịp!
Phong Liên Dực cuống quít lui về phía sau, vừa lui vừa phòng thủ, đồng thời trong lòng không tránh được sợ hãi than.
Rất lợi hại! So với mấy động tác vừa rồi, tốc độ ngày càng nhanh thêm một phần, không còn câu nệ ở lực lượng, chỉ dùng đấu pháp rất nhanh làm cho hắn không thể phản kích!
“Giao đồ ra đây!” Cuối cùng một trọng quyền hung hăng nện trên vai hắn, Hoàng Bắc Nguyệt trở tay thành nắm lấy, giống như mới vừa rồi hắn nắm bả vai nàng, nhảy đến phía sau hắn, trên tay kia có thêm một thanh chủy thủy để tại thắt lưng của hắn!
So với ai khác tàn nhẫn? Người nào qua được nàng về sự tàn nhẫn?
So với ai khác nhanh? Cũng không ai có thể so với nàng nhanh hơn!
Cho dù đối mặt với địch nhân lợi hại, nàng cũng có thể để cho chính mình tồn tại!
Đây là chỗ đáng sợ nhất của ‘chung cực vũ khí’!
Phong Liên Dực nâng tay, khẽ thở dài: “Rất tốt.”
“Ít nói nhảm!”
“Được, ngươi đã thắng, như vậy cho ngươi đi.” Phong Liên Dực bất đắc dĩ cười cười, ý niệm vừa động, từ không gian riêng lấy ra một hộp gấm ném về phía sau.
Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay tiếp nhận, mở ra nhìn, bên trong nào phải là Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh? Chỉ là một hạt châu toàn thân tỏa ra tử quang to bằng nắm tay!