Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh hơn, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên một chút. Nàng kéo áo choàng màu xanh nhạt lên che rồi hắt xì một cái:” Bên ngoài lạnh lắm a.”
” Vậy chúng ta vào trong đi!” Lạc Lạc ân cần nói.
Hoàng Bắc Nguyệt hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn:” Ngươi không cứu nàng lên sao?”
” Nàng hay ra tay đánh người, ta không thích nàng. Nàng sống hay chết ta cũng không quan tâm.” Lạc Lạc tùy ý nói.
Một Triệu hoán sư Băng thuộc tính chắc sẽ không dễ dàng chết trong nước như vậy đâu, cùng lắm là nếm chút khổ sở mà thôi. Thuyền phía sau sắp tới rồi, có lẽ họ sẽ phát thiện tâm cứu nàng lên.
Đáng tiếc, Tiêu Vận lúc nãy quá mức kiêu ngạo khiến người khác khó chịu, bây giờ bị hai ngọn sóng đánh cho không ngóc đầu lên được, người phía sau vui mừng còn không kịp, hơi sức đâu lại đi cứu nàng.
Nàng cũng không nói rõ người rơi xuống nước là tỷ tỷ nàng. Dù sao khoảng cách xa như vậy, thêm vào mưa phùn rả rích, sương mù lờ mờ, làm sao có thể thấy rõ được a?
Thản nhiên nhìn Tiêu Vận còn đang giãy giụa trong nước, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi vào bên trong khoang thuyền nghỉ ngơi.
Thuyền lớn chẳng mấy chốc đã đuổi kịp thuyền của Tiêu Dao vương. Đó là một chiếc thuyền hoa ba lầu, chạm trổ tú hoa, long đuổi ly vờn (ly là con lân đấy mọi người), phi thường khí thế.
Tiêu Dao vương quả thực có giao tình không cạn cùng với Bố Cát Nhĩ gia tộc. Hắn vừa nghe hạ nhân bẩm báo, nói thuyền của Bố Cát Nhĩ gia tộc đã chạy tới, liền tự thân mang người đi ra chờ đợi trên sàn tàu.
Hai chiếc thuyền chậm rãi tới gần, sau khi cầu gỗ tiếp nối được đặt chắc chắn, Lạc Lạc mới thật cẩn thận dắt Hoàng Bắc Nguyệt đi qua. Hắn đi rất chậm, hắn sợ nếu đi nhanh quá Hoàng Bắc Nguyệt sẽ bị ngã chổng vó. (Nguyên văn đấy ạ, Lạc Lạc hài quá:) )
Dưới cầu gỗ, Tiêu Dao vương cũng đã trông thấy bộ dáng của Hoàng Bắc Nguyệt, “di” một tiếng, có chút kinh hỉ:” Nguyệt nhi, ngươi cũng đến sao?”
Phía sau Tiêu Dao vương còn đứng không ít cao nhân xa lạ, Phong Liên Dực cũng ở đó, vẻ mặt ôn hòa. Nụ cười ấy trong mắt người khác là ấm áp văn nhã, còn trong mắt nàng là lạnh băng không chút cảm tình.
” Ta lúc trên bờ thì gặp phải Bắc Nguyệt quận chúa, cho nên cùng nàng đi thuyền tới đây.” Lạc Lạc cười nói, có chút sốt ruột:” Vương gia, linh đan ngươi mới luyện chế ở nơi nào a? Mau cho ta nhìn xem!”
” Nào có linh đan gì chứ? Chỉ là đan dược rèn luyện thân thể mà thôi.” Tiêu Dao vương lạnh nhạt nói, con ngươi ấm áp đảo qua Hoàng Bắc Nguyệt, có chút thâm ý.
Đọc truyện với http://truyencuatui.Net/” Đan dược rèn luyện thân thể do Tiêu Dao vương luyện ra đương nhiên khác so với đan dược người bình thường luyện chế a.”
Lạc Lạc chân thành khích lệ. Tiêu Dao vương nghe được, mặt mày hớn hở dẫn mọi người đi vào trong khoang thuyền.
...
Một viên dan dược thoáng hiện chanh sắc quang mang (chanh sắc ở đây là màu cam nhé) được đặt trong chiếc hộp làm từ Tử Kim Thạch, lẳng lặng nằm trên bàn. Mặt ngoài đan dược có quang mang lưu động, hiển nhiên không phải vật phàm.
Trong khoang thuyền tản ra mùi thuốc nồng nặc, chỉ cần hít một hơi cũng có thể khiến người ta cảm thấy tinh thần thoải mái, đây là hàng tốt a.
Đây là lần đầu Hoàng Bắc Nguyệt trông thấy đan dược luyện chế xong, nàng không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn tới nhìn lui vài lần.
Liên tưởng tới lần đầu luyện dược bị tạc lô của mình, nàng không khỏi có chút bị đả kích. Ài, khi nào nàng mới có thể luyện ra đan dược hoàn mỹ như vậy a?
” Nguyệt nhi, ngươi cảm thấy đan dược này thế nào?” Tiêu Dao vương đi tới bên người nàng, ôn hòa hỏi.
” Rất tốt, ngửi vào cả người đều thoải mái.” Hoàng Bắc Nguyệt nói thật, tác dụng của đan dược quả nhiên là không thể khinh thường.
Tiêu Dao vương nhìn nàng, trong nụ cười mang theo một chút sủng nịch:” Viên thuốc này là ta chuẩn bị đưa cho ngươi.”
” Ta?” Tại sao hắn lại muốn đưa cho nàng thứ quý giá như thế?