Sau khi nói xong liền vội vã đi ra đuổi theo Tiêu Vận. Bà sống nhiều năm như vậy, dù sao không giống Tiêu Vận là một tiểu cô nương mười sáu tuổi ngây thơ, có một số việc chỉ xem bề ngoài là không được!
Tiêu Khải Nguyên được người dùng cỗ kiệu đưa tới. Trên người khoác áo lông chồn dày, ăn mặc cực kỳ kín đáo, đầu đội mũ lông chồn, mái tóc hoa râm cũng được che đi. Trừ bốn gã sai vặt ra, Tiêu Khải nguyên còn mang theo vài người vừa nhìn là biết thân thủ không tầm thường. Hai nam một nữ cực kỳ cảnh giác nhìn vào trong phủ Trưởng công chúa một lúc mới dám tiến vào.
“Gia gia!” Tiêu Vận đã sớm đi ra ngoài đón hô lên một tiếng giòn tan: “Ta còn tưởng lão nhân gia người không tới, không yêu thương Vận nhi nữa”
Tiêu Khải Nguyên từ bên trong kiệu đi ra, nhìn lướt qua một vòng một vòng ở phía sau Tiêu Vận, trong ánh mắt lộ ra vẻ cẩn thận vô cùng. Tiêu Vận khó hiểu hỏi: “Gia gia, ngài nhìn cái gì?”
“Bắc Nguyệt quận chúa đang ở nơi nào?” Tiêu Khải Nguyên không để ý đến nàng, trực tiếp hỏi.
Trong lòng Tiêu Vận vui vẻ, gia gia quả nhiên là tìm đến Hoàng Bắc Nguyệt gây phiền phức. Chỉ là nếu bọn họ tìm đến cửa thỉ thật là mất mặt, chi bằng để gia gia đến tiền thính uống trà, nàng cho người gọi Hoàng Bắc Nguyệt đến!
“Gia gia, tiền thính đã chuẩn bị trà ngài thích, không bằng đến đó trước đi”. Thấy nàng không nói, Tiêu Khải Nguyên đã không nhịn được nữa tiện tay bắt một nha hoàn nói: “Dẫn đường!” Nha hoàn hoảng sợ, đối mặt với một triệu hoán sư bát tinh nàng nào dám cãi lời, vội vàng dẫn dường đi đến Lưu Vân Các. “Gia gia!?” Tiêu Vận vẻ mặt mờ mịt, gia gia cũng không cần phải vội vã như thế chứ?
“Vận nhi!” Tuyết di nương đuổi theo ra đến nắm lấy tay của Tiêu Vận vẻ mặt bất an. “Nương, ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi, ta muốn đi xem gia gia xử lý Hoàng Bắc Nguyệt như thế nào!”
Tuyết di nương trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thở dài. Dù sao vẫn là một tiểu hài tử, bình thường thông minh đến đâu thì đến lúc quan trọng vẫn hồ đồ: “Nha đầu ngốc, ngươi không có nghe thấy mới vừa rồi gia gia của ngươi gọi nha đầu kia như thế nào sao?” Tuyết di nương vội vàng nói, sợ rằng Tiêu Vận không nghe lời của nàng mà bỏ chạy đi.
Tiêu Vận sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng một chút: “Gọi... Bắc...” Đột nhiên trong lúc đó, khuôn mặt xinh đẹo trở nên trắng bệch! “Tại sao có thể như vậy? Không có khả năng, mới vừa rồi, mới vừa rồi chắc là nghe lầm rồi!” Tiêu Vận thì thào nói, cả cơ thể từ mũi chân đến đỉnh đầu đều lạnh như băng.
“Vận nhi, chúng ta ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả gia gia của ngươi cũng...” Tuyết di nương lúc này mới cảm thấy hoàn toàn hoảng sợ, nhớ lại cảnh thi thể tên gia đinh nằm trên núi giả cả người lông tơ dựng đứng cả lên.
Tiêu Vận nghẹn ngào một tiếng, đột nhiên nước mắt trào ra, kêu lên: “Ta không muốn! Ta không muốn! Nương! Ta chết cũng không tin a! Nha đầu đó dựa vào cái gì chứ?”
“Nói nhỏ thôi!” Tuyết di nương vội che miệng nàng lại, quay đầu lại nhìn mọi người chung quanh một cái. May mà lúc này mọi người đều biết lão gia tử tới, hơn nữa còn đến Lưu Vân các tìm Hoàng Bắc Nguyệt, nghĩ rằng sẽ có kịch hay để xem nên tất cả đều hướng về Lưu Vân các mà đến.
Tiêu Vận ‘u u ô’ vài tiếng, vành mắt đỏ bừng không cam lòng nói “Ta không hiểu tại sao ngay cả gia gia cũng vậy chứ?”
Tuyết di nương cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Hoàng Bắc Nguyệt trước đây vẫn là một phế vật mặc cho người khi dễ.”