“Dạ, vâng” vậy gã sai vặt dập đầu giống như muốn tự sát, trên trán cũng sưng lên một khối to, đến khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt đã đi xa mới đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, tay chân run rẩy không thôi.
Quá đáng sợ, quá đáng sợ!
Mặc dù thoạt nhìn bộ dáng chỉ là thiếu nữ mười hai tuổi, phong thái đoan trang, thanh lệ thoát tục, khí chất cũng trầm ổn nhu hòa, giống như trưởng công chúa Huệ Văn năm đó.
Nhưng mà, vẫn có chỗ không giống như vậy!
Trên người Hoàng Bắc Nguyệt có sát khí lạnh lẽo, trong lúc giơ tay nhấc chân sẽ toát ra, giống như trời sinh từ trong Tu La xuất hiện, chỉ một ánh mắt thản nhiên mà có thể làm cho người khác cảm giác thấy toàn thân tê dại!
Người như thế mà trước kia bọn họ nhìn thế nào lại ra phế vật? Lại là ma ốm mặc người ức hiếp? Thật sự là mắt bị mù rồi!
Trong tiền thính, Hoàng Bắc Nguyệt vừa ngồi xuống thì có nha hoàn vội vàng dâng lên trà nóng cùng điểm tâm, nơm nớp lo sợ khiến tay cầm khay cũng run rẩy.
Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay đỡ nửa bên mặt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, tay kia nâng chung trà lên, Đông Lăng vội vàng duỗi tay ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, trà này...”
“Không có việc gì.” Trước kia nàng từng trải qua huấn luyện với các loại độc tố, thậm chí là độc tố đối với thần kinh, đối các loại độc đều rất mẫn cảm, nếu như trong nước trà có gì đó nàng đã sớm đã nhận ra.
Huống chi, sau khi bị thiêu qua trừng phạt chi hỏa, thân thể của nàng gần như là bách độc bất xâm.
Sau khi chậm rãi uống nửa ly trà nhỏ, Cầm di nương mang theo Tiêu Trọng Kỳ cùng Tiêu Nhu tới, hôm nay ngâm mình trong ao sen một hồi lâu, sắc mặt Cầm di nương tái nhợt, trên người lúc này cũng sạch sẽ, nhưng vẻ uể oải sau khi bị kinh hách vẫn là rất rõ ràng.
Bà được Tiêu Trọng Kỳ đỡ, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng, tinh thần không phấn chấn, thoạt nhìn đúng là ngã bệnh.
Hoàng Bắc Nguyệt cúi xuống chậm rãi thổi ly trà cho bớt nóng, làm bộ không phát hiện, khiến cho Cầm di nương một thân bệnh tật phải đứng hồi lâu.
Sắc mặt Tiêu Trọng Kỳ hiện vẻ giận dữ càng ngày càng nhiều, ngạo mạn thiếu kiên nhẫn mở miệng nói: “Tam muội muội, ngươi phái người gọi chúng ta tới làm gì?”
Lúc này Hoàng Bắc Nguyệt mới ngẩng đầu, cười nói: “Hóa ra Đại ca ca cùng Cầm di tới, sao lại không lên tiếng đây? Mau ngồi xuống đi, Cầm di thoạt nhìn thân thể không được tốt, bị làm sao vậy?”
Tiêu Trọng Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, dìu Cầm di nương ngồi xuống trên ghế, Hoàng Bắc Nguyệt này thật biết diễn trò, thành ra bị nàng lừa nhiều năm như vậy!
Hừ, mẫu thân hắn còn không phải do nàng hại thành như vậy, nàng còn không biết xấu hổ hỏi bị làm sao vậy?
Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của Tiêu Trọng Kỳ, thản nhiên cười nói: “Tựa hồ tâm tình của Đại ca ca không được tốt lắm.”
Tiêu Trọng Kỳ đang muốn nói chuyện, bị Cầm di nương lặng lẽ kéo ống tay áo một cái, Cầm di nương cười nói: “Tam cô nương sao lại nói như vậy, chỉ là thân thể ta không tốt nên Kỳ nhi lo lắng thôi.”
“A....” Hoàng Bắc Nguyệt cố ý kéo dài âm cuối, có chút ý tứ hàm xúc không rõ cười, “Đại ca ca đúng là rất hiếu thuận.”
Cầm di nương nghe nàng ‘a’ một tiếng khiến cho trong lòng nhảy loạn, vội hỏi: “Tam cô nương gọi chúng ta đến là vì việc gì?”
Hôm nay trải qua một lần trong ao sen kia cả đời Cầm di nương cũng không quên được, trong lòng cũng hoàn toàn sinh ra sợ hãi đối với thủ đoạn của Hoàng Bắc Nguyệt, hơn nữa Tiêu Trọng Kỳ nói nàng khiến Lâm Tử Thành của phủ Thượng Thư bị thương nặng, Cầm di nương lại càng sợ.
Vốn chỉ là bị lạnh một chút, trở về ngủ một giấc, uống một chút canh gừng là tốt rồi, nhưng mà khi ngủ lại chợt nhớ tới đủ loại chuyện làm với Hoàng Bắc Nguyệt từ trước tới giờ.